Ngự Hoàng

Chương 184: Ra mắt người nhà

Cuối cùng không còn ai quấy rầy.

Không có người ngoài, Hoằng Nghị cũng không câu nệ nữa, vừa bước vào cửa phòng một giây, y liền ôm người kia vào trong lòng, y vẫn không quen dáng vẻ quân chủ cao cao tại thượng này, Ngôn Vô Trạm như vậy nhìn mới vừa mắt một chút.

Ông ngoại Hoằng Nghị nhìn thấy hành động này của y, chân mày khẽ nhíu một cái, có điều ông cũng không biểu hiện quá nhiều, chỉ là đôi mắt rất giống Hoằng Nghị kia vấn vít trên người hai người hồi lâu.

Chẳng trách Hoằng Nghị cả ông cũng mời đi ra.

Do thân phận ông đặc biệt, nên Hoằng Nghị cùng ông qua lại đều vô cùng bí mật, không phải chuyện bất đắc dĩ, Hoằng Nghị hẳn là không để ông giúp một tay.

Nhà ngoại Hoằng Nghị là trộm mộ thế gia, từ tiền triều đã bắt đầu đào móc mộ phần, thực lực không thể chê bai, nhưng dù là một gia tộc khổng lồ như vậy, lại không ai biết tới, không chỉ triều đình không biết, ngay cả trên giang hồ cũng không có bất kỳ ai nghe được tin tức liên quan với bọn họ.

Bọn họ tồn tại, lại cũng như không tồn tại.

Nhưng này lần Hoằng Nghị lại không tiếc phơi bày bí mật gia tộc, dùng tới lực lượng của ông.

Đến cùng là cái gì  đáng để Hoằng Nghị đánh trống khua chiêng như vậy.

Trước đó ông còn chưa hiểu, nhưng nhìn thấy tay Hoằng Nghị khoát lên thân người kia, mọi thứ đều rõ ràng rồi.

Cháu ngoại ông ưu tú cỡ nào, ông so với ai khác đều rõ ràng hơn, dưới gầm trời này, cơ bản không tìm được người có thể cùng Hoằng Nghị nắm tay suốt quãng đời còn lại, vì vậy ban đầu ông đối với đối tượng Hoằng Nghị lựa chọn cũng không ôm hy vọng quá lớn, Hoằng Nghị yêu thích là được rồi, trái lại không ai xứng với y.

Thế nhưng, Hoằng Nghị lại chọn cho mình một nhân vật ghê gớm.

Hoàng thượng.

Ánh mắt dò xét của ông ngoại Hoằng Nghị khiến người kia rất không thoải mái, hắn chưa từng bị người khác trắng trợn đánh giá như vậy, mấy tên kia lúc trước không biết thân phận của hắn mới ngông cuồng như vậy, nhưng này người biết rõ hắn là hoàng thượng. . . nhìn có vẻ, ông ta không thích hắn.

Vừa nãy ở bên ngoài, tuy rằng cảm giác xa cách rất mạnh, nhưng ít ra còn có chút cung kính, nhưng sau khi đi vào hậu đường, thái độ người này liền thay đổi hoàn toàn.

Ngôn Vô Trạm đối với lần này khá bất mãn, có điều nghĩ lại, hắn cũng biết rõ, đối với những người giang hồ này, yêu cầu không thể quá cao, dù sao bọn họ làm theo ý mình quen rồi, từ góc độ nào đó mà nói, ở trong mắt bọn họ, bọn họ là lớn nhất, bọn họ chính là luật lệ.

Đều ở Nam Triều, triều đình và giang hồ lại chia thành hai cực, bọn họ không e ngại triều đình, dĩ nhiên cũng không sợ người là hoàng thượng này.Chỉ cần ở trước mặt người khác có đủ cung kính, trong âm thầm Ngôn Vô Trạm không tính toán nhiều lắm.

Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, nếu cứ xoắn xít những việc không đâu, nhất định chỉ có thể thất bại.

Vì vậy Ngôn Vô Trạm đối diện người này, biểu hiện ra chỉ là một hoàng thượng hiền lành gần dân mà thôi.

Lúc hắn muốn đường hoàng tỏ lòng cảm ơn, cũng cam kết ngày sau sẽ không tìm bọn họ gây sự, Hoằng Nghị đột nhiên mở miệng. . . . . .

Vừa mở miệng, chính là khiến người ta kinh ngạc đến chết không thôi.

"Gọi ngoại công." Y nói rất tự nhiên, như chuyện tất yếu vậy.

Cũng khiến cho cái mặt nạ đế vương hoàn mỹ này của Ngôn Vô Trạm trong nháy mắt xuất hiện vô số vết rách. . . . . .

Vẻ khôn khéo bị ngạc nhiên thay thế, người kia cứ như vậy nhìn chằm chằm Hoằng Nghị, ngay cả mắt cũng quên chớp.

Đối mặt với vẻ kinh ngạc của Ngôn Vô Trạm, Hoằng Nghị vẫn là dáng vẻ tự nhiên tự đắc, ngay cả biểu tình trên mặt cũng không có bất kỳ biến hóa nào.

"Sao?" Y hỏi Ngôn Vô Trạm, "Không phải sao?"

Y bảo hắn gọi ông ngoại, có gì không đúng?

Hắn là y dùng kiệu lớn tám người khiêng về Hoằng Phủ, hắn cũng là vợ y cưới hỏi đàng hoàng, bọn họ đã lạy trời đất, từng vào động phòng, bọn họ đã sớm là người một nhà, câu 'ngoại công' này là chuyện đương nhiên.

Nhìn vẻ nghiêm túc trên gương mặt xinh đẹp của Hoằng Nghị, người kia nháy mắt có cảm giác bừng tỉnh. . . . . .

Ánh mắt từ khác biệt tới kinh ngạc, lại tới bất ngờ.

Ngay khi đi vào hậu đường này, ngay khi rời khỏi đám đông, Hoằng Nghị không còn là tướng tài đắc lực, phụ tá hắn thu phục giang sơn, mà là người hắn từng vô số lần uốn nắn, là người đàn ông của hắn. Chỉ là như vậy mà thôi.

Vì vậy y ngỏ lời giới thiệu và dẫn tới gia chủ của trộm mộ thế gia này cho Ngôn Vô Trạm, là để chính thức giới thiệu hắn cho người nhà của mình.

Hắn không phải hoàng thượng, hắn là người của Hoằng Nghị.

Mà người trước mắt này, cũng không phải nhân vật ghê gớm, ông chỉ là ông ngoại của Hoằng Nghị.

Ngôn Vô Trạm phát hiện, vị trí của hắn dường như đặt sai rồi.

Ngôn Vô Trạm vẫn cho rằng tim hắn là sắt thép luyện thành, tất cả hoàng đế đều là như vậy, thế nhưng, mỗi một lần, Hoằng Nghị đều có thể chạm vào thứ được sắt thép gói bên dưới, chỗ mềm mại nhất. . . . . .

Không chỉ Hoằng Nghị. . . . . . Điều này khiến Ngôn Vô Trạm có cảm giác được làm người, ở bên cạnh họ, hắn dường như không phải hoàng thượng, chỉ là một người đàn ông bình thường. . . . . .

So với hoàng thượng thông minh, luôn không ngừng tính kế, Hoằng Nghị càng yêu thích tên mặt mày ngốc nghếch, hoặc là dáng vẻ chết không biết xấu hổ trước mắt này hơn. . . . . .Ngôn Vô Trạm như vậy mới càng sống động, càng khiến người ta động lòng.

Hoằng Nghị không quen biểu đạt, lời nói của y cũng không nhiều, nhưng giờ phút này, yêu thích Hoằng Nghị biểu hiện ra khiến người kia bỗng nhiên động lòng, nhìn đôi mắt trước sau lành lạnh này của y, chỉ một thoáng, trời đất không còn, chỉ có lẫn nhau. . . . . .

Có điều rất nhanh, mọi hình ảnh ấm áp bị một tiếng ho nhẹ sát phong cảnh của ông ngoại Hoằng Nghị đánh tan. . . . . .

Ông nhắc nhở bọn họ, ông lão này vẫn còn ở đây.

Nhìn lại, thấy lại là một gương mặt xác chết lạnh như băng.

Điều này khiến Ngôn Vô Trạm khó tránh khỏi lần nữa nghĩ tới nghề nghiệp của ông. . . . . .

Luôn cảm thấy người này u ám. . . . . .

Hắn vẫn thích cái lạnh đơn thuần của Hoằng Nghị hơn.

Sau đó Ngôn Vô Trạm phát hiện, ánh mắt ông ngoại Hoằng Nghị so với vừa rồi còn không thân thiện, còn âm lạnh hơn. . . . . .

Hiện giờ hiểu ý Hoằng Nghị, Ngôn Vô Trạm đột nhiên có cảm giác tay chân luống cuống, hắn chưa từng trải qua chuyện như vậy, hắn phải làm sao đối mặt. . . . . .

Nếu thân phận hắn là hoàng thượng, Ngôn Vô Trạm có vô số cách đối phó, thế nhưng. . . . . .

Việc này cùng hắn gặp được trước đây không giống.

Hắn không biết người bình thường làm thế nào, ngoại trừ ngẩn người, hắn cũng không biết hắn còn có thể làm gì. . . . . .

Hắn hiện giờ đối mặt, không phải một nhân sĩ giang hồ ngông cuồng tự đại, mà là người không thích hắn, người nhà của Hoằng Nghị.

Vẻ mắt biến hóa trong nháy mắt của người này thu hết ở trong mắt Hoằng Nghị, dáng vẻ này của hắn, đâu chỉ là mê người. . . . . . thật sự khiến không ai có thể rời mắt. . . . . .

Hoằng Nghị vỗ vỗ vai hắn, y ra hiệu người kia không cần lo lắng, càng không cần căng thẳng.

Ngôn Vô Trạm theo bản năng nhìn sang, hắn thầm nói rốt cuộc là ai khiến hắn căng thẳng. . . . . .

Hắn cơ bản vốn cũng không nghĩ sâu như vậy có được không?!

"Gọi ngoại công." Hoằng Nghị lần nữa nhắc nhở.

Người kia quay sang gương mặt cứng rắn kia, dù hiểu ý tốt của Hoằng Nghị, thế nhưng chuyện này, tính khả thi thật sự không lớn, hắn cơ bản là gọi không được mới là quan trọng. . . . . .

Hơn nữa hắn cảm thấy, ông ngoại Hoằng Nghị cũng không muốn nghe được hắn gọi ông như vậy.

Quả nhiên, người kia lạnh lùng thu lại ánh mắt, quay sang đối diện với Hoằng Nghị, dáng vẻ chán ghét kia, ông cháu hai người này tuyệt đối là giống nhau như đúc.

"Không cần." Ông ngoại Hoằng Nghị nói, "Không nhận nổi."

Dù đoán được kết quả, nhưng nghe ông ta chính miệng nói ra, người kia vẫn cảm thấy khó chấp nhận. . . . . .Thái độ xa cách này, cảm giác xem thường này khiến sắc mặt Ngôn Vô Trạm cũng khó coi hơn.

Hoằng Nghị lại vỗ vỗ vai hắn, nắm chặt lấy tay hắn, lòng bàn tay ấm áp kia ôm chặt lấy ngón tay phát lạnh của người kia, Hoằng Nghị dùng hành động nói cho hắn biết, không cần lo lắng, có y ở đây.

Nhưng Hoằng Nghị chưa kịp mở miệng, ông ngoại y đã giành trước một bước, "Không đồng ý."

Lần này là nói trắng ra rồi.

Ông không chấp nhận, cũng cơ bản không nghĩ tới muốn đón nhận Ngôn Vô Trạm, ông không đồng ý.

Mặt Ngôn Vô Trạm hoàn toàn trầm xuống.

"Không được." Đối mặt với vẻ kiên quyết như chém đinh chặt sắt của ông ngoại, Hoằng Nghị một chút biến hóa cũng không có, vẫn là dáng vẻ lạnh như băng kia, sau đó y dùng giọng điệu so với ông ngoại y càng thêm kiên quyết phản đối.

Không đồng ý không được.

Thái độ của Hoằng Nghị khiến ông ngoại lần nữa khẽ nhíu mày lại, "Đàn ông."

Ông ý nói Ngôn Vô Trạm là đàn ông.

"Ông muốn cháu?" Đây cũng là vấn đề lớn nhất giữa bọn họ, có điều Hoằng Nghị cũng không lo lắng, y hỏi ông ngoại mình, không cho y chọn đàn ông, là muốn y nối dõi tông đường.

Trầm ngâm, ông ngoại lắc đầu, ông không cần Hoằng Nghị nối dòng.

Hoằng Nghị không phải cháu đích tôn của ông, ông không bắt ép y cưới vợ sinh con, điểm này Hoằng Nghị đã sớm biết, nhưng đồng thời, chuyện Hoằng Nghị chán ghét đàn ông mọi người đều biết, dù cuối cùng người Hoằng Nghị lựa chọn là nam hay nữ ông cũng không quan tâm, nhưng ông ngoại y trước sau vẫn cho rằng y sẽ mang cô nương về, bất ngờ này, thật sự kiến ông bất ngờ rồi.

Có điều ông vì vậy mà phản đối, lý do có chút không thỏa đáng.

Ông ngoại lại nói, "Già."

Nếu Hoằng Nghị tìm cho mình đàn ông trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp còn chưa tính, nhưng người trước mặt này, thêm mấy tuổi là có thể làm cha Hoằng Nghị rồi.

Điều này khiến ông không thể chấp nhận?

"Nguyện ý."

Hoằng Nghị dứt lời, nhiệt độ trong phòng đột nhiên lạnh xuống, hai bên cũng không ai nói nữa, bầu không khí trầm muộn khiến người ta nghẹt thở. . . . . .

Ngôn Vô Trạm không ngờ tới, sự việc lại phát triển đến nước này.

...............