Ngự Hoàng

Chương 194: Suy nghĩ của hắn

Ngôn Vô Trạm không muốn giết bọn họ mới là kỳ quái. 

Không phải vì quan hệ của bọn họ với hắn, không phải vì bọn họ ôm ấp hắn, không phải vì lợi dụng tình cảm lẫn nhau là đủ rồi. 

Hắn là hoàng thượng, hắn tất nhiên phải làm như vậy. 

Sẽ không ai trách hắn. 

Thế nhưng, nếu trong phần tình cảm này có tạp chất, đó mới thật sự là không thể tha thứ. 

Cùng là một người, nhưng là hai việc khác nhau, Bắc Thần phân biệt rõ ràng, nhưng Ngôn Vô Trạm khổ sở vùng vẫy trong đó mới là đau khổ nhất. . . . . . 

”Ngôn Vô Trạm, ngươi thật đáng thương.” 

Lúc Bắc Thần nói lời này còn sờ sờ đầu người kia, dáng vẻ kia giống như chủ nhân chơi đùa thú cưng vậy, nhưng một hồi này lại suýt chút ép nước mắt người kia chảy ra. . . . . . 

Ngôn Vô Trạm mờ mịt nhìn đầu gối mình, hắn vẫn cho rằng hắn che giấu rất khéo, ngày đó Lạc Cẩn không nói, hắn còn cho rằng không ai biết. . . . . . Thế nhưng, toàn bộ bọn họ đều biết rõ. 

Đã như vậy, bọn họ cũng không từ bỏ hắn, biết rõ sẽ chết, còn tình nguyện giúp hắn. . . . . . Còn canh giữ bên cạnh hắn. 

”Ngu ngốc, đó là vì không ai bỏ rơi ngươi, mỗi người bọn ta đều yêu ngươi.” Bắc Thần nói xong, tự mình phun một cái trước, y thật sự không thích hợp nói mấy lời quái dị này, chính y cũng chán ghét sự buồn nôn của mình, nhưng đây cũng là sự thật. 

Hơn nữa, Bắc Thần rầu rĩ, y dựa vào cái gì phải giúp bọn họ nói chuyện. . . . . . 

Y thay mặt chính mình là đủ rồi, mấy tên kia y quan tâm bọn họ đi chết à. . . . . . Y ước gì bọn họ tiếp tục bị hiểu lầm. . . . . . 

Nhưng lời này cứ tự nhiên như vậy mà nói ra. Bắc Thần cảm thấy, lưỡi của y chắc là hư rồi. 

”Đây là hai chuyện khác nhau, ngươi thân là hoàng thượng, nên suy nghĩ vì triều đình, thân là Tông Bảo, ngươi lại không nỡ buông bọn ta xuống, so với bọn ta sắp bị ngươi hại chết, thật ra, ngươi mới là người khó chịu nhất , vì vậy có lúc, Ngôn Vô Trạm ngươi thật sự rất ngu.” 

Là bản thân hắn ép mình đến đường cùng, là hắn nghĩ sự tình tới mức quá bi quan. 

”Chật chật, Ngôn Vô Trạm, nếu ngươi có bản lĩnh, cứ tới giết bọn ta là được rồi, có điều nếu ngươi giết không được, vậy ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ chờ bị trừng phạt đi.” 

Dứt lời, Bắc Thần còn hợp thời hừ cười hai tiếng, nụ cười gian tà này khiến Ngôn Vô Trạm trước nay chưa từng có, rùng mình một cái, hắn luôn cảm thấy, so sánh giữa ngôi vị hoàng đế khó giữ được với sự trả đũa của bọn họ, cái này mới càng đáng sợ hơn. . . . . . 

”Ta trái lại thật ra cảm thấy, Ngôn Vô Trạm ngươi thật ra là vẫn luôn giả bộ đáng thương, ngươi có biết ngươi dùng loại ánh mắt này nhìn bọn ta, bọn ta đã hết cách với ngươi rồi, có lúc, ta cũng không biết phải cưng chiều ngươi đến mức nào mới coi là được. Ngươi đáng thương như vậy sẽ khiến sự kiên trì của ta dao động, thật là, nên bắt ngươi làm sao mới tốt. . . . . .” 

Ngôn Vô Trạm nghe không hiểu Bắc Thần đang nói gì, trong mắt hắn đầy nghi hoặc. 

Bắc Thần thở dài, có lúc, y thật rất khâm phục người này, bình thường đều là dáng vẻ khôn khéo, nhìn xa trông rộng, vừa đến thời điểm mấu chốt liền ngẩn người. . . . . . 

Là ngẩn người, không phải giả ngu, cái này mới khiến người ta 'cạn lời' nhất. 

”Quên đi, sau này hãy nói đi, nói chung ngươi muốn làm thế nào thì làm thế đó, không cần lo lắng quá nhiều như vậy, giang sơn của ngươi, bọn ta sẽ giúp ngươi đoạt lại, ngươi muốn giết bọn ta cũng tự nhiên muốn làm gì cũng được, vẫn là câu nói kia, ngươi nỡ tay làm, hậu quả cũng tự một mình ngươi gánh chịu, xuất phát từ lương tâm ta nhắc nhở ngươi, tốt nhất đừng chơi đùa quá mức, bằng không đến cuối cùng, tự nhận hậu quả là bản thân ngươi.” 

Đề tài này nói một lần là đủ rồi, Bắc Thần không muốn đối với việc này lan man không dứt, y không phải Hoài Viễn, sẽ không chiều theo người kia, càng sẽ không nghĩ cách an ủi hắn, diễn đạt rõ ý của chính mình là đủ rồi, Bắc Thần quét mắt rượu thịt chưa động tới trên bàn, y thẳng thắn ôm người kia vào trong lòng. 

”Được rồi, dù sao ngươi là muốn ăn cơm, vậy ăn nhanh lên một chút, ăn xong rồi còn làm việc chính.” 

Ngôn Vô Trạm còn chưa nói hết, vấn đề hắn rối rắm lâu như vậy lại bị dăm ba câu của Bắc Thần xua đi như vậy, hắn còn muốn nói gì đó đã bị chén rượu Bắc Thần đưa đến bên miệng cản trở về. . . . . . 

”Rượu hợp cẩn.” Bắc Thần dọn xong chỗ của hai người, sau đó cười hì hì nhìn hắn, “Uống chén rượu này, ngươi chính là người của Bắc Thần ta, sau này vào cửa Bắc gia ta, nhớ phải hiếu kính cha mẹ chồng, tuân thủ đạo làm vợ, nghe theo lời chồng, quan trọng hơn chính là, phải mau chóng thêm lá thêm cành*.” 

(Khai chi tán diệp: thêm lá thêm cành, ý nói mau sinh con) 

Dù giọng Bắc Thần trước sau vẫn lười nhác tùy tiện, đề tài cũng vẫn không đứng đắn như cũ, nhưng vẻ mặt y giờ phút này lại nghiêm túc như vậy. Y không cho Ngôn Vô Trạm cơ hội nói nhiều, cùng hắn đem rượu nuốt vào trong bụng, sau đó Bắc Thần đè lên gáy hắn, sảng khoái hôn một hồi. 

”Chuyện của Lạc Cẩn, ngươi không cần suy nghĩ quá nhiều, ta không biết các ngươi hôm đó nói cái gì, có điều nếu Lạc Cẩn thật sự không muốn quan tâm ngươi, hôm đó hắn đã không đi, càng sẽ không dở sống dở chết trở về. Đại gia ta không muốn nói tốt giúp tên hồ ly kia, thế nhưng tên ngốc nhà ngươi quá khiến người ta không yên tâm, khiến ta nghĩ tới chuyện hoàng cung của ngươi, nếu không thì tiếp tục nghĩ cách làm sao giết chết bọn ta, những chuyện bát nháo kia ném qua một bên cho ta, ngươi còn như vậy ta thật sẽ sẽ không khách sáo nữa.” 

Người kia vừa mới mở miệng, Bắc Thần liền hung hăng hôn hắn một cái, y không cho hắn nói lời dư thừa, sau đó y gắp một món nhét vào trong miệng người kia. 

”Nói đi nói lại, nhìn thấy sắp đánh tới đế đô, ta cái gì cũng chưa giúp được,“ Dù y cũng tham gia chiến đấu, nhưng không có chuyện khiến người ta ghi nhớ sâu sắc như Hoằng Nghị và Lạc Cẩn, Bắc Thần vẫn là thật sự không muốn chờ sau này người kia nhớ lại chuyện này, y một chút công lao cũng không có, “Hoài Viễn là ám vệ của ngươi, không thể cách ngươi quá xa, tên vô dụng Lạc Cẩn kia hiện giờ lại không thể trông cậy, Hoằng Nghị lần trước cũng quá mức khổ sở, vì vậy, sáng mai, Cẩm Phủ để ta đi đánh.” 

Bắc Thần nói rất ung dung, nhưng dẫn binh tấn công không phải dễ làm như vậy , hơn nữa ngày mai là một trận quan trọng nhất, đối phương nhất định cũng sẽ đặt cược mọi thứ . . . . . . 

Không chắc đã chuẩn bị thứ gì chờ bọn họ tự chui đầu vào lưới. 

Ngôn Vô Trạm không muốn để Bắc Thần đi mạo hiểm, việc này ai đi cũng được. . . . . . 

”Aizzz, đừng nói!” Trước khi Ngôn Vô Trạm từ chối, Bắc Thần đã trước hắn một bước lại nhét đồ ăn vào miệng, lần này còn nhiều hơn lúc nãy, gần như lấp đầy miệng người kia, “Chính vì nguy hiểm mới chịu đi, nếu không, không phải là thua hai tên kia rồi sao.” 

Ngôn Vô Trạm không dễ dàng nuốt đồ ăn xuống, hắn muốn nhắc nhở Bắc Thần đây không phải lúc hồ đồ, nhưng miệng vừa mở ra, lại là một miệng đồ ăn. . . . . . 

Cứ bị đút như vậy, đến cuối cùng Ngôn Vô Trạm không chịu nổi nữa, hắn một phát nắm lấy tay Bắc Thần, đem một nửa đồ ăn thả lại trong đĩa. . . . . . 

Bắc Thần còn muốn gắp, người kia đã đè chặt xuống, hắn đỏ mắt, cuối cùng miệng rãnh rỗi vội vàng nói, “Cay. . . . . .” 

Đừng đút, lại đút sẽ cay chết rồi. . . . . . 

Tên nhóc này vẫn đút hắn đồ trong một đĩa thức ăn, vừa vặn đĩa này lại là gà nấu ớt, đầu lưỡi Ngôn Vô Trạm đều đã tê rần rồi. Nhưng lại không có cách nào nói chuyện. 

Vốn hắn muốn nói chính là cái này, Bắc Thần phì cười một tiếng, y rót cho hắn một chén trà, để hắn giải cay, y cho rằng hắn muốn nói lời dư thừa chứ. 

Một chén trà lớn này rót vào trong bụng, người kia mới xem như dịu bớt một chút, hắn thở một hơi thật dài, sống lại rồi. . . . . . 

Bắc Thần nhìn hắn như vậy chính là muốn cười, y hung hăng ôm người kia một hồi, có lúc tên này thật sự là điểm yếu trong lòng y, khiến y hận không thể một cái nuốt trọn hắn. . . . . . quá thu hút người khác yêu thích. 

”Bắc Thần,“ người kia nắm lấy chén trà, hơi rũ mắt xuống, sau đó lập tức nhìn sang, lần này ánh mắt sáng rực, “Đừng chết.” 

”Ừm. “ Bắc Thần cười hì hì cọ trên người hắn hai cái, “Yên tâm, chờ ngươi giết đây, muốn chết cũng chết trong tay ngươi.” 

Ngày mai, Bắc Thần lấy thân phận tướng lĩnh chủ công dẫn dắt đại quân giết về Cẩm Phủ, đây là trận chiến cuối cùng, dù không hỏi, Ngôn Vô Trạm cũng biết kết quả. 

Có điều Phó Đông Lưu vô cùng gian xảo, không tới giờ phút cuối cùng, hắn không cách nào xem thường, hắn không ngăn cản được Bắc Thần, chỉ có thể ở phía sau lo lắng cho hắn. Hy vọng sớm nghe được tin chiến thắng. 

---------------------------- 

Ngôn Vô Trạm khoanh tay không ngừng đi vòng vòng trong phòng, dáng vẻ cau mày của hắn khiến mấy người khác không nhịn được đem ánh mắt toàn bộ tụ tập lên người hắn. . . . . . 

”Đừng đi vòng vòng nữa.” Hoằng Nghị nói, y đã nhìn tới quáng mắt. 

”Cảnh này nhìn thật quen,“ Mộ Bạch gật đầu phụ họa, “Nhớ năm đó lúc Đại Hoàng sinh con, Bắc Thần chính là đi vòng vòng như vậy.” 

Câu nói này, nói có chút sát thương rồi. 

Ngôn Vô Trạm liền đứng lại. 

Chưa nói tới vấn đề Đại Hoàng là đực hay cái, Mộ Bạch nói như vậy, chẳng phải ám chỉ, Bắc Thần là cha của con chó con trong bụng Đại Hoàng. . . . . . 

Bắc Thần có mất tính người cũng không tới mức ngay cả chó cũng không buông tha chứ. . . . . . 

Hắn dĩ nhiên biết chuyện này không thể nào là thật, có điều Ngôn Vô Trạm vẫn rất buồn nôn suy nghĩ một hồi, một phen lăn qua lăn lại này, tâm trạng hồi hộp cũng dịu bớt không ít. 

Trở lại chỗ ngồi, người kia mới vừa uống hai hớp trà, động tác đột nhiên cứng đờ, sau đó hắn vừa đặt bát trà xuống, đứng dậy liền chạy ra ngoài, “Cái này, trẫm ra ngoài một chút.” 

Lời còn chưa dứt đã không thấy tăm hơi Ngôn Vô Trạm, Hoằng Nghị và Hoài Viễn liếc mắt nhìn nhau, bọn họ biết Ngôn Vô Trạm đi làm cái gì. 

Ngôn Vô Trạm cảm thấy hắn phải nói chuyện với Lạc Cẩn, dù Lạc Cẩn có gặp hắn hay không, hắn đều muốn bàn luận cùng y. 

Vì vậy tránh khỏi thủ vệ, hắn leo tường vào căn nhà Lạc Cẩn tạm thời nghỉ ngơi, thân thủ Ngôn Vô Trạm trước sau như một vẫn rất tốt, hắn biết rõ vị trí từng trạm gác, vì vậy hắn rất dễ dàng tránh thoát tầng tầng cửa ải, đi thẳng tới trước cửa phòng Lạc Cẩn. 

So với trước đây cứ chờ ở bên ngoài, không bằng hắn trực tiếp thoải mái đi vào. 

Ngôn Vô Trạm liền trực tiếp đẩy cửa ra, hắn từng có vô số giả thuyết, nhưng tình cảnh trong cửa lại nằm ngoài tất cả dự đoán của hắn. . . . . . 

Ngôn Vô Trạm trợn tròn mắt. 

Căn phòng của Lạc Cẩn không lớn lắm, đứng ở cửa, tình huống bên trong liền vừa thấy đã hiểu, hơn nữa cửa lại đối diện với giường. . . . . . 

Ban ngày, cửa phòng Lạc Cẩn đóng chặt, cửa này vừa mở, cảm giác được đầu tiên chính là một dòng nước nóng, hơi nóng này đập vào mặt, khiến người ta thở không thông, mồ hôi lập tức liền bị ép ra, không chỉ vậy, trong không khí còn mơ hồ trôi nổi một luồng mùi vị quái dị. . . . . . 

Ngôn Vô Trạm còn chưa kịp suy tư, liền thấy màn giường hướng về phía hắn kéo ra. . . . . . 

Lâu Thanh Hàn từ trên giường bước xuống, gã vừa xỏ giày vừa buộc lại quần áo, gã không ngờ tới Ngôn Vô Trạm sẽ đến, hai người cùng ngẩn người, trực tiếp đối mắt. . . . . . 

Mà lúc này, màn giường khép hờ, Ngôn Vô Trạm nhìn thấy thân thể Lạc Cẩn để trần, một tay chống quai hàm, đối diện Lâu Thanh Hàn cười, nụ cười kia là cái lười biếng, mê người mà Ngôn Vô Trạm quen thuộc. . . . . . 

Sau đó, Lạc Cẩn cũng nhìn hắn. . . . . . 

Nụ cười đờ ra, bầu không khí cũng đông lại. 

Có điều Ngôn Vô Trạm rất nhanh xoay người, rất nhanh rời khỏi nơi này. 

..............