Ngự Hoàng

Chương 254: Viên viên mãn mãn

Vân Dương cảm thấy, người kia hình như sắp khóc lên rồi.

"Ngươi cảm thấy, nó quan trọng hơn, hay là ta quan trọng hơn?" Vân Dương nhẹ nhàng thản nhiên cười, y hỏi người kia, "Chúng ta không phải ở đây rồi sao? Việc này không phải là đủ rồi sao, cùng lắm là thiếu một khúc thịt mà thôi."

Thái độ sóng cả không sờn của Vân Dương, ở trong mắt Ngôn Vô Trạm lại là giả vờ thoải mái, không chút để ý của y đâm nhói tim người kia...

Vân Dương vì hắn, ngay cả đàn ông cũng không cần làm...

Hắn...

"Không sao cả, ta còn tay và miệng, không được thì ngươi cho người làm mấy cái bằng ngọc."

Người kia còn chìm sâu trong đả kích nặng nề, đề nghị như nói đùa của Vân Dương khiến hắn càng thêm khó chịu, hắn muốn Vân Dương đừng nói nữa, không chịu nổi nữa...

"Ta vẫn sẽ yêu thương ngươi đến chết đi sống lại, đừng lo."

An ủi của Vân Dương khiến hắn không biết làm thế nào, Ngôn Vô Trạm trong thời gian ngắn không biết nên trả lời ra sao, hắn muốn Vân Dương đừng giả vờ như không có việc gì, cũng không cần miễn cưỡng vui cười... Hắn đau lòng gần chết rồi.

"Hay là nói, Tông Bảo, thật ra ngươi nhớ không phải ta, mà là nó." Thấy bộ dạng Ngôn Vô Trạm như trời sập đất vùi, mặt Vân Dương cũng xụ xuống, biểu tình tự ti lại một lần nữa hiện lên, "Quả nhiên, ngươi vẫn là sẽ ghét bỏ, ta biết không cách nào thỏa mãn ngươi, ta biết ta thành kẻ vô dụng rồi, ta ngay cả đàn ông cũng không phải, ta..."

"Vân Dương ngươi đừng nói nữa!" Không muốn nghe những lời tự mình trách mình của Vân Dương nữa, Ngôn Vô Trạm ôm chằm lấy y, "Dù ngươi biến thành dạng gì ta đều thích, ta yêu chính là ngươi, ta làm sao lại..."

Lời nói chắc chắn còn chưa nói hết, đã bị cảm giác dưới lòng bàn tay truyền tới cắt ngang...

Sau đó hắn nghe thấy Vân Dương cười khanh khách.

Người kia ngạc nhiên, mờ mịt, đờ đẫn, hắn theo bản năng bóp hai cái, bên tai lập tức truyền đến tiếng hít khí...

Hình dạng này, cảm giác này...

Đối diện với ánh mắt của Vân Dương, người nọ dùng sức gật đầu một cái, cũng hào phóng vỗ vỗ lưng bàn tay người kia, "Vẫn còn, ngươi yên tâm, vẫn ổn."

Ngôn Vô Trạm mất một lúc lâu mới phản ứng được, hắn bị Vân Dương đùa bỡn rồi...

"Như vậy vừa mắt hơn nhiều." Vân Dương vỗ vỗ mặt người kia, thay cho dáng vẻ đáng thương trước đó, nụ cười kia phải gọi là gian ác, "Ta cảm thấy, vẫn là bộ dạng ngốc nghếch thích hợp với ngươi hơn."

Hơn cả hoàng thượng uy nghiêm, hơn cả yếu đuối bất lực, đây mới giống là người y thích.

"Có mất mạng thì cái này cũng không thể vứt bỏ, nếu không tên nhóc ngươi sẽ cắn người, ta đã nhận ra, so sánh giữa ta với nó, ngươi càng thích nó hơn." Vân Dương bỉu môi, thoạt nhìn khá mất mát."Sao có thể, ta thích là ngươi!" Trong lúc nóng lòng, bất chợt thốt ra, đợi lúc nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Vân Dương, Ngôn Vô Trạm lập tức nghiêng đầu sang phía khác... Hắn bị Vân Dương gạt rồi.

"Thích ai?" Vân Dương cười ha ha hỏi.

"Rất nhiều người." Quay đầu lại, hết sức kéo giãn cự lý Vân Dương sáp tới.

"Thế nhưng Ngôn Vô Trạm, ta thích ngươi, làm sao bây giờ?"

Vân Dương trực tiếp bày tỏ như vậy, Ngôn Vô Trạm có chút chịu không nổi, trên mặt nóng hổi, chóp mũi lạnh lẽo của Vân Dương càng rõ ràng, cổ hắn gần như vặn ra sau lưng, hắn né tránh, thế nhưng chân lại không có di động, vẫn đứng tại chỗ...

"Trẫm, trẫm đã biết..."

Vân Dương chắp tay sau lưng, thân trên nghiêng về phía trước, mặt gần như dán cùng một chỗ với người kia, y quan sát phản ứng của người kia ở khoảng cách rất gần, lúc y cảm thấy Ngôn Vô Trạm ngay cả nhịp thở cũng không nắm giữ tốt, lúc nào cũng có thể ngất đi, y mới buông tha hắn...

"Vậy còn ngươi?"

"Cũng, cũng không khác biệt lắm..." Da mặt hoàng thượng so với tường thành còn dày hơn, chơi đùa âm mưu quỷ kế, mọi người cộng lại cũng không phải là đối thủ, nhưng vừa dính đến vấn đề phương diện này liền xấu hổ như cô gái lớn chưa lấy chồng, không nghĩ tới, bọn họ đã là vợ chồng già.

Đối với câu trả lời của Ngôn Vô Trạm, Vân Dương không hài lòng lắm, có điều hắn có thể thế này cũng coi như không tệ, coi như hắn miễn cưỡng qua ải.

Y lúc này mới ôm lấy eo hắn, nghiêm túc hỏi một câu y muốn hỏi nhất, "Nhớ ta không?"

Giọng điệu nghiêm chỉnh của Vân Dương lây sang hắn, người kia vẫn nhìn chỗ khác, mặt vẫn đỏ như trước, nhưng không còn lúng túng, hắn cười cười, thành thật nói: "Nhớ, mỗi ngày đều nhớ."

"Ta cũng vậy." Vân Dương hôn một cái lên hoa văn thêu tinh mỹ trên vai người kia, sau đó mới ngẩng đầu nhìn hắn, hai người đối mặt, y cười, "Đến đây, gọi tướng công nghe thử."

Trong lòng bỗng nhiên khẽ động, nhìn gương mặt gầy gò lại vô cùng có tinh thần của Vân Dương, hắn cũng nói: "Ái phi của trẫm, phải gọi, cũng nên là ngươi gọi."

Xưng hô này khiến Vân Dương ngạc nhiên, sau đó mới nhớ tới thân phận hai người hiện giờ, thật đúng là có chút không quen...

"Ta gọi rồi, sợ ngươi chịu không nổi." Dán lên tai người kia, Vân Dương nhỏ giọng nói, "Ta nhớ, ta đã nói với ngươi, ngươi là đồ của ta, phải ngoan ngoãn, nếu không ta sẽ không khách sáo với ngươi, ngươi quên rồi sao, ta đã trừng phạt ngươi thế nào?"

Hình ảnh còn chưa nhớ ra, thân thể thật ra lại nhớ rõ trước, mấy thứ kia vô cùng khắc sâu, e là cả đời này cũng không quên được nữa...

Đối với ngoan độc của Vân Dương, hắn đến bây giờ cũng vẫn là lòng còn sợ hãi.

"Nhớ kỹ, ta là phi tử của ngươi, nhưng ta sẽ không vì ngươi là hoàng thượng mà nương tay với ngươi, lúc có người ngoài, ta cho ngươi mặt mũi, chỉ còn ta và ngươi, thì cứ theo quy tắc của ta mà làm, ngươi không nghe lời, ta vẫn sẽ dạy dỗ ngươi, cho nên, tốt nhất đừng để ta nhắc nhở ngươi, cùng với, không nên chọc ta, biết chưa?"Vân Dương nói xong, bóp một cái ngay trên lưng người kia, y không nể tình, vốn là rất đau, khiến Ngôn Vô Trạm cũng cảm thấy cả người mềm nhũn, chân có chút đứng không vững...

Thân thể hai người, lần nữa kề sát.

Cảm giác cùng với trong trí nhớ khác biệt, vuốt ve thân thể gầy đi không ít của Vân Dương, người kia nói nhỏ, "Chờ đó, trẫm sẽ nuôi ngươi béo lại."

Biến trở về Vân Dương trước kia, mọi chuyện xảy ra trong quá khứ, xóa bỏ, không bao giờ nghĩ tới nữa.

Tuy nói vậy, Ngôn Vô Trạm lại vẫn còn có chút lo lắng, đau xót kia khắc sâu vô cùng, Vân Dương có thật có thể quên hay không...

Y không nói, thật sự chứng tỏ y đã quên sao?

Vân Dương là ngựa hoang, rong ruổi chân trời không quản không ép, nhưng y lại bằng lòng cùng hắn ở lại trong thâm cung này...

Vân Dương như vậy, còn là Vân Dương sao?

Không có dã tâm, không có ngạo mạn, cũng không còn dáng vẻ khí thế bức người kia. Người trước mặt này là vì không để hắn khổ sở mà sống tạm bợ qua ngày, hay là thật bằng lòng buông bỏ quá khứ...

Sau khi trải qua thăng trầm cuộc sống, tâm huyết của Vân Dương có còn hay không? Y vẫn là kẻ khí phách bá đạo kia, coi thường người trong thiên hạ sao?

Nhìn gương mặt tươi cười của Vân Dương, người kia ngổn ngang trăm mối cảm xúc, hắn muốn hỏi, nhưng không hỏi được, miệng Vân Dương là miệng hến, ngoại trừ chính y mở, không ai có thể cạy ra...

Những thứ này, sau này hắn sẽ biết được, khó khăn lắm mới mất đi rồi lại có, hiện tại Vân Dương trở về rồi chính là điều quan trọng nhất. Y bằng lòng đối mặt với mình, đối với Ngôn Vô Trạm mà nói, đã là cầu cũng không được. Tạm thời, không cần nghĩ quá nhiều như vậy.

"Được rồi, ngươi còn chưa nói, ngươi đến cùng là thuyết phục thái hậu như thế nào?" Đây là trong cung, vừa rồi ở bên ngoài, ôm ôm ấp ấp không ra thể thống gì, lúc người kia tỉnh táo lại liền buông Vân Dương ra, chỉ là tay kia vẫn lưu luyến nắm không rời, tay áo hắn dài, có thể che đi.

Khác với những người khác, Vân Dương xuất thân võ tướng, đối với quy tắc trong cung ít nhiều có hiểu biết, rất phối hợp cùng người kia tách ra, hai người tiếp tục đi về phía trước, "Ăn ngay nói thật."

"Ăn ngay nói thật cái gì?" Người kia khó hiểu.

"Ừm" Vân Dương suy nghĩ một lúc, nói, "Chính là, ăn ngay nói thật, xảy ra chuyện gì thì nói như vậy."

Sau đó Vân Dương kéo tai Ngôn Vô Trạm, nói nhỏ một hồi.

Sau khi y nói xong, Ngôn Vô Trạm hóa đá rồi.

Giây lát, hắn chợt hoàn hồn.

"Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi..." Tay run rẩy chỉ chỉ chóp mũi Vân Dương, sau một lúc lâu, người kia bùng nổ, "Ngươi tất cả mọi thứ đều đã nói?!"

Vân Dương gật đầu, khinh thường nhìn người kia kinh ngạc, "Đúng vậy, nói rồi, ngươi sợ cái gì? Sau này nếu biết rồi, dọa chết người lớn tuổi như bà không phải là không tốt sao, còn không bằng sớm thẳng thắn, cũng để cho bà có sự chuẩn bị."Ngôn Vô Trạm nghiến răng, trẫm có phải nên cảm ơn sự chu đáo của ngươi không?!

Người kia không tiếng hỏi trời xanh, hắn chợt nhớ tới, có đoạn thời gian, vừa nhắc tới tuyển phi, sắc mặt thái hậu liền kỳ quái, nàng cũng từng cố ý yêu cầu, không cần vóc người quá vạm vỡ...

Ngôn Vô Trạm có phải nên cảm kích sự săn sóc của thái hậu hay không, sợ thân thể hắn chịu không nổi...

Trán đau âm ỉ...

Chẳng trách lần đầu tiên bà nhìn thấy đám người Bắc Thần lại thở phào nhẹ nhõm, đối với lí do từ chối của hắn cũng không phản bác, thì ra thái hậu lão nhân gia bà biết tất cả rồi...

Che mặt, Ngôn Vô Trạm lần này mới thật sự là muốn khóc rồi.

...

Mọi việc xong xuôi, kết thúc mỹ mãn, thế cục trong triều ổn định, hậu cung hoà thuận vui vẻ, Ngôn Vô Trạm từ đó hẳn là trải qua cuộc sống khá thoải mái lại thích thú, có điều...

Thành cũng là bọn họ, bại cũng là bọn họ...

Hắn khiến họ trăm cay ngàn đăng vào cung, có chỗ tốt không sai, phiền phức lại cũng không thiếu...

Mấy tên nhóc kia, có ai là hiền lành, ai có thể để hắn sống yên yên ổn ổn...

Lâm triều mấy ngày sau, Ngôn Vô Trạm đang nghe lễ quan báo cáo chi tiết nghi thức sắc phong, Mộc Nhai bên kia liền khí thế hung hăng đánh tới rồi... Hắn muốn tìm Vân Dương.

Trên thực tế, Mộc Nhai vẫn luôn tìm Vân Dương, hắn lúc trước bắt cóc Ly Hận Thiên, lại muốn ép buộc người Ly Gia, dù y vì cái gì mà làm như vậy, nói chung sự việc là do Vân Dương làm, Mộc Nhai sẽ tìm y tính sổ.

Ngôn Vô Trạm tuyển phi, Mộc Nhai mặc kệ, thế nhưng người được chọn là Vân Dương, hắn chắc chắn không chịu.

Tính tình Mộc Nhai nóng nảy, Ngự Thư Phòng liền ầm ĩ rồi, Ly Lạc hộ tống mà đến cũng hờ hững đứng ở một bên, cũng không ngăn cản, cơn giận này, bọn họ nhất định phải đòi lại.

"Mộc Nhai, ngươi muốn tạo phản phải không!" Người kia quát lớn.

"Hoàng thượng, thần thân là Võ Uy Sử, quan tâm an nguy của hoàng thất, phụ trách an toàn của đế đô, xin hỏi hoàng thượng, giữ lại nịnh thần tặc tử như vậy ở bên gối hoàng thượng, Mộc Nhai có thể an tâm hay không? Lại hỏi hoàng thượng, công trạng hắn có lại xây dựng trên vô số xương khô, nếu không có hắn, phản tặc kia đã sớm bị Mộc Nhai bắt giữ, hoàng thượng cũng sẽ không rơi vào dầu sôi lửa bỏng. Hoàng thượng, vì ham muốn cá nhân, người muốn để một tấm lòng chân thành của thần tử ở chỗ nào, để vong hồn binh sĩ chết oan kia ở chỗ nào?"

Mộc Nhai hỏi xong, Ly Lạc cũng cung kính làm lễ, giọng nói lạnh lùng rất nhanh vang lên, "Nếu hoàng thượng cố chấp như vậy, có phải nên cho văn võ cả triều, cho bình sĩ đã từng chinh chiến sa trường một sự công bằng?"

Người kia nối đóa, bọn họ lại dùng đạo đức luân lý, dùng quan viên trong triều để chèn ép hắn.

Ngôn Vô Trạm sắc mặt tái xanh, nếu quan viên trong triều một lòng phản đối, đừng nói đến Vân Dương có thể trở thành phi tử hay không, e là còn phải trị tội...Rối loạn khi đó, hắn nói bỏ liền bỏ, thái bình thịnh thế hiện nay, nếu thật phải nắm lấy quá khứ của Vân Dương không tha, nhất định là sẽ dính dáng rộng rãi...

Đang nghĩ ngợi, Ngôn Vô Trạm nghe được bên dưới báo tới, Vân Dương cầu kiến...

Trong lòng người kia run lên, sớm không tới trễ không tới, Vân Dương lại khăng khăng tới lúc này...

Mộc Nhai lạnh lùng cười nhạo, tới thật đúng lúc.

Hiện tại đã không thể ngăn cản, Ngôn Vô Trạm chỉ có thể để y đi vào, sau một lát, Vân Dương đi theo phía sau Hoài Viễn tiến vào.

Thấy một màn như vậy, người kia lập tức hiểu rõ...

Hoài Viễn lại không hỏi hắn, tự ý làm chủ rồi.