Tối hôm trước còn cùng soi báo cáo, cùng xuống thang mang máy, không đến nỗi vừa ngủ đã lập tức mơ thấy cậu ta chứ?
Diệp Quý An bỗng chốc tỉnh táo lại.
Đây nào phải mơ, hiện đã hơn năm giờ chiều, ngủ li bì cả một ngày, nếu như không có người đến tìm, Diệp Quý An có khả năng sẽ ngủ đến quá giờ đi làm sáng hôm sau mất. Cửa chớp ngoài cầu thang thổi vào gió lạnh, hành lang không chút hơi nhiệt, mảnh mơ hồ trong đầu Diệp Quý An phút chốc tan biến, anh kéo Lương Tiêu vào phòng, đưa cho cậu đôi dép bông, cổ họng có hơi khô cứng: “Hàng xóm? Cậu chuyển qua đây rồi?”
“Ừm, ở tòa nhà đối diện, cổng thứ hai, tầng thứ mười chín.” Lương Tiêu không mặc áo khoác, bị lạnh ho hai tiếng, nét mặt hơi xấu hổ.
Diệp Quý An nhận ra đôi giày phiên bản giới hạn cậu đang đi, là đôi anh từng rất thích, chỉ thấy người này xoay gót cởi giày ra, lấy đôi dép hình cá sấu của mình đi vào: “Tòa nhà này bị mua hết phòng rồi.”
Từ ban công ngoài phòng khách có thể thấy rõ tòa nhà đối diện, Diệp Quý An nhìn sang đánh giá, sắc trời chưa tối hẳn, tòa nhà trước mắt hiện ra rõ rành rành. Phòng Lương Tiêu ở là kiểu thiết kế dành cho hộ gia đình, cửa sổ rộng rãi, ba phòng hai gian, cậu sống một mình nhìn sao cũng thấy rộng quá mức. Ngẫm nghĩ một lúc, Diệp Quý An rót ra một cốc nước ép bưởi đào, loại mà ở công ty Lương Tiêu rất thích uống, anh thì không thích lắm, cũng chẳng hiểu tại sao lúc đi siêu thị lại tự tay bỏ vào giỏ hàng mua về nhà.
“Tiền thuê nhà thế nào?” Anh hỏi.
“Mua rồi.” Lương Tiêu hít một hơi, đặt đống quà cáp trên tay xuống ghế sô pha.
“Ngồi đi, anh ngủ cả ngày hôm nay rồi.” Diệp Quý An ngủ lâu nên thắt lưng hơi đau, đưa cốc nước sang, cười nói: “Đừng bảo với anh là trả hết một lần.”
“Là trả góp.” Lương Tiêu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh: “Trả trong mười mấy năm.”
Mình chỉ còn năm năm nữa, vài năm nay làm việc cực khổ cũng không tính là lỗ, Diệp Quý An nghĩ, trong lòng giảm bớt không ít cảm giác muốn chết. Nhìn cốc nước hoa quả vẫn còn nóng bị uống sạch một hơi, anh lại nói: “Vậy phải chuẩn bị trước tâm lí, sau này mỗi ngày năm giờ sáng phải thức dậy cùng anh chờ tàu điện đi làm rồi.”
“Tiền bối sẽ ngồi tàu điện cùng em chứ?”
“Có thể sẽ bắt gặp.” Diệp Quý An nhỏ hai giọt thuốc nhỏ mắt: “Đúng rồi, nhà mới đã dọn dẹp xong chưa?”
“Sáng nay chủ nhà vừa đến sửa lại phòng.” Lương Tiêu hiếu kì cầm lọ thuốc nhỏ mắt lên, mở to mắt nhỏ xuống hai giọt, thuốc tràn ra vành mắt, nhìn giống như đang khóc, hai mắt cậu lấp lánh nhìn Diệp Quý An: “Trưa nay công ty chuyển nhà vừa đi.”
“… Vậy đi thôi.”
“Tiền bối?”
Diệp Quý An đứng dậy, cúi đầu nhìn xuống, những tơ máu đo đỏ do thức đêm tăng ca trong mắt Lương Tiêu vẫn còn đó, thêm vào thuốc nhỏ mắt ẩm ướt, làm anh liên tưởng đến mấy thứ động vật nho nhỏ như thỏ con. “Nếu tiện thì anh sang đó giúp cậu thu dọn.”
Hai mắt Lương Tiêu càng thêm sáng ngời: “ Có thể sao?”
“Làm vài món trước rồi hãy dọn nhà, chuyển qua nhà mới phải náo nhiệt tăng chút nhân khí, xoong nồi chảo rán có đủ rồi chứ?” Diệp Quý An thẳng lưng đứng dậy bước vào bếp: “Đợi chút, anh đi lấy ít đồ qua.”
Tủ lạnh không thảm hại như Diệp Quý An tưởng tượng, tần ô và cải chíp đúng là đã héo sạch, nhưng măng và khoai tây vẫn còn ăn được, cà chua được gói trong bao bảo quản chưa mở ra, nhìn có vẻ vẫn rất tươi, Diệp Quý An khá tự tin với tay nghề nấu nướng của mình. Lúc đang bỏ trứng gà, thịt bò, dầu muối gia vị vào rổ nhựa, anh nghe thấy tiếng dép bông cá sấu lê trên sàn, lại nghe thấy tiếng Lương Tiêu hưng phấn cảm thán: “Tiền bối quá đỉnh, em được cứu rồi.”
Diệp Quý An cười cười, quay đầu đưa rổ qua, cầm lấy một cái tạp dề.
Lương Tiêu mãn nguyện ôm lấy rổ rau: “May quá, em không biết nấu ăn.”
Anh biết cậu không biết nấu ăn, Diệp Quý An liếc mắt nhìn cậu nghĩ, thằng nhóc đến cả lò vi sóng cũng không biết dùng.
Lúc Lương Tiêu đi ra anh còn khoác lên người cậu một cái áo khoác, coi như đáp lễ cái áo lần trước mượn dùng ở tiệm thang bao.
Đại khái khoảng hơn một giờ sau, tay nghề nấu nướng của Diệp Quý An cuối cùng đã được chứng thực. Mà phụ bếp Lương Tiêu chỉ có nhiệm vụ duy nhất là đánh trứng, những công việc khác Diệp Quý An không yên tâm để cậu giúp, liền đuổi ra ngoài sửa báo cáo.
Bê đồ ăn từ bếp đi ra, chỉ thấy Lương Tiêu ngồi một cục trên tấm thảm lớn, cau có nhìn màn hình vi tính, vừa thấy anh đã cười, vứt máy tính sang một bên, quỳ bên mép bàn loáy hoáy tay chân.
“Ăn ở đây đi tiền bối.” Đôi mắt cậu vẫn lấp lánh như cũ: “Ngồi xuống đây mềm lắm.”
Nói xong cậu đưa qua một hộp giấy ăn, chạy vào bếp lấy bát đũa, Diệp Quý An bày đồ ăn ra, khoanh chân ngồi xuống, đúng là rất mềm, mềm đến mức anh cảm thấy cái eo già của mình nếu ngồi lâu chắc sẽ nhũn ra mất. Sàn sưởi làm anh thấy thật thoải mái, chỉ không biết đám lông cừu trắng trắng mềm mềm này bình thường cậu ta giặt thế nào.
Dám cá hơn chín mươi phần trăm đứng sau cậu công tử bột không nếm khổ trần gian này còn có một đội ngũ nhân viên vệ sinh hùng hậu.
Không chỉ lấy bát đũa, Lương Tiêu còn cầm ra một khay bia Kỳ Lân* Diệp Quý An hay uống lúc liên hoan, mở ra một lon rót đầy hai ly, hai người nâng lên cụng một cái.
“Uống ít một chút, mai phải đi làm, lát nữa còn phải thu dọn đồ đạc.” Diệp Quý An nói, chủ yếu là anh không muốn béo.
Lương Tiêu ngoan ngoãn gật đầu: “Anh tốt thật đấy!”
“Cứ cảm thấy anh đang dẫn cậu vào hang sói…” Diệp Quý An suy nghĩ tìm từ thích hợp: “Tiểu khu này thật ra không thuận tiện như cậu nghĩ đâu, người sống kín rồi làm gì cũng phải xếp hàng, cứ vài ngày đào ống một lần lại cắt nước của anh.”
Lương Tiêu cong khóe miệng cười: “Dù sao chúng ta cũng chẳng mấy khi ở nhà.”
“Đúng nhỉ.” Diệp Quý An vui vẻ cười ha ha, gắp thịt bò cho hậu bối: “Ngày trước cậu sống ở đâu? Gần công ty hả?”
“Vâng, bố mẹ ở bên đó.” Lương Tiêu trả lời chung chung, dường như chỉ chuyên tâm uống rượu, chưa động đũa.
Diệp Quý An nhìn cậu: “Đúng là phải tự mua một căn nhà, nếu không thì làm sao mà tìm được người yêu nhỉ?”
Lương Tiêu hơi động lông mày, đang muốn nói gì đó thì điện thoại vang lên, ly thủy tinh trên bàn cũng rung theo, Diệp Quý An thử liếc mắt nhìn sang, số lạ.
Anh tỏ ý Lương Tiêu bắt máy đi không sao.
Lương Tiêu vốn không có ý nghe máy, vuốt qua nhận điện thoại, đặt bên tai. Đối phương nói gì đó trước, thấy cậu không tiếp lời thì đột nhiên hét lớn, mà hét tiếng gì thì Diệp Qúy An cũng không nghe ra, ít nhất không phải tiếng Anh, cũng không phải tiếng Trung.
Là nam hay nữ cũng không đoán được.
Lương Tiêu trước sau bình tĩnh, khuấy bát canh cà chua trong tay không nói lời nào. Vài phút sau trực tiếp tắt máy.
“Người yêu cũ, chắc dạo này lại thiếu tiền rồi.” Cậu đơn giản giải thích, tắt điện thoại vứt xuống sàn, ấn nút điều khiển trong tay, phòng khách bỗng vang lên giai điệu nhạc, âm thanh không to không nhỏ. Diệp Quý An rất thích nhóm nhạc shoegazing này, mùa hè còn định xin nghỉ vài ngày để đi xem live.
“Em rất thích đĩa CD này.” Lương Tiêu giải thích.
Diệp Quý An ngây người, tuy nói phong cách của hai người tách biệt rất xa, nhưng có vài điểm anh cảm thấy người này rất giống mình: “Cậu vẫn chu cấp cho người yêu cũ sao?” Diệp Quý An cân nhắc hỏi, lòng cảm thán đây là vị thần tài chuyển thế nào.
“Không, cho nên cậu ta luôn quấy rầy em, phiền chết mất.” Lương Tiêu có vẻ không muốn nhắc tới, cuối cùng cũng động đũa gắp một miếng thịt, tiếp tục gắp miếng thứ hai: “Ngon quá!” Đôi mắt cậu long lanh trở lại.
“Trứng tráng cũng ngon lắm, khoai tây sợi cũng tuyệt đỉnh.” Diệp Quý An không biết xấu hổ tự khen mình.
Lương Tiêu lần lượt thưởng thức, dành cho anh vô số lời khen, lời nói ra tự nhiên lại không nịnh hót: “Tiền bối của em thật lợi hại.”
Mắt thấy bát thịt bò sắp bị Lương Tiêu chén sạch, Diệp Quý An lần đầu thấy cậu ăn như hổ đói, đẩy ly qua ý nhắc cậu ăn chậm lại, sau đó nhấp một ngụm bia, thẹn thùng nói: “Đợi cậu đến độ tuổi như anh có khi còn nấu ngon hơn nhiều, không chết đói được.”
“Em không được, không ai nấu cho em cả, chỉ có thể ra ngoài ăn.” Lương Tiêu rất chắc chắn. “Vẫn là tiền bối lợi hại.”
“Thôi đi.” Diệp Quý An mặt dày cũng có mức độ, sao không thấy cậu ta khen tổng giám đốc như vậy bao giờ nhỉ?
“Chỉ có tiền bối của em lợi hại.”
Diệp Quý An cúi đầu ăn rau, mặt phiếm hồng.
Lương Tiêu cầm khăn giấy lau khóe miệng, nhấp một ngụm bia, đột nhiên hỏi: “Tiền bối mua nhà là để tìm người yêu sao?”
“Ha ha, ban đầu là vậy.” Diệp Quý An nhìn bề mặt chất lỏng lóng lánh dưới ánh đèn. “Năm năm trước, anh trả xong một phần tiền nhà, bọn anh bên nhau từ thời đại học, đều đã bàn việc cưới hỏi rồi, sau đó cô ấy nghỉ việc hai năm thi công chức, anh thăng chức, trả được hai năm tiền nhà thì thì chia tay.”
“Em có thể biết tại sao không?”
“Đương nhiên.” Diệp Quý An ngồi thẳng lưng: “Cảm thấy tình cảm nhạt rồi, kỳ lạ lắm phải không, người bên nhau càng lâu tình cảm không nhất định sẽ càng sâu đậm, có thể bọn anh không thường xuyên bên nhau, cô ấy cảm thấy thiếu an toàn, không có động lực tiếp tục, anh cũng mệt, bỗng nhiên cảm thấy không có cô ấy cũng không sao cả, vậy không cần làm khó nhau nữa, nếu không sau này kết hôn không phải càng khổ hơn sao?”
“Đúng vậy.” Lương Tiêu vẻ mặt bình tĩnh.
“Anh bây giờ không sao cả, một mình sống rất tự do, người khác không nợ anh, anh cũng không đắc tội người khác, người nhà cũng không trông đợi gì vào anh.” Diệp Quý An hít vào một hơi, mùi hương và không khí ấm áp trong căn phòng khiến ngữ điệu của anh trân thành hơn. “Cứ trả tiền nhà thế này thật ra cũng rất tốt, con người sống phải có chút động lực đúng không?”
Diêp Quý An thấy nóng trong người, tim đập gia tốc, men rượu vẫn còn vương ở cổ họng. Đặc biệt là lúc anh nhìn thấy con thằn lằn xanh lam to tướng ngồi sừng sừng trên tủ đầu giường mở to cặp mắt nhìn mình. Cử động một chút, anh có cảm giác như mình đang nằm mơ, trước đó còn cứ tưởng là mô hình.
“Hôm nay không được hoạt bát lắm.” Lương Tiêu bình tĩnh nói, “Nó tên là Marx, là cự đà bốn tuổi, em còn vài con nữa chưa kịp chuyển qua.”
“Trước đây không biết cậu có sở thích này.”
“Ở nước ngoài bọn chúng luôn bầu bạn cùng em.”
“Ừ, công ty mình có một nhóm thích ngắm động vật bò sát, có thể bảo Tiểu Lý phòng tổng hợp thêm cậu vào.” Diệp Quý An tròn mắt nhìn thứ động vật bò sát trông vô cùng đắt tiền kia, tìm lại lời vừa định nói: “Thực ra anh muốn nói, cậu không cần phải gấp gáp, hiện tại mua được nhà cũng không cần lập tức tính việc kết hôn, tìm người bên nhau lâu dài cần cân nhắc thật kỹ, hiện tại cứ sống vui vẻ, sẽ không gặp lại loại người như kẻ vừa nãy. Đương nhiên, cần thiết nhất vẫn là công việc, yêu đương gì thì cũng không được lỡ việc nộp sản phẩm cho anh phải không?”
Lương Tiêu cười ha ha, cười đủ rồi, cậu liền vô cùng nghiêm túc nói: “Em không muốn đi tìm nữa, anh, em có người trong lòng rồi, thích đến không thể dứt ra được.”
Diệp Quý An bị cậu nhìn, không được tự nhiên hỏi: “Thế nào rồi?”
“Đang theo đuổi.”
“Vậy cố lên Tiểu Lương.” Diệp Quý An lắc ly rượu, làm ra bộ dạng người từng trải, “Anh cảm thấy cậu có thể.”
“Vâng, em cũng nghĩ vậy.” Lương Tiêu vẫn giữ ý cười trên miệng: “Tiền bối, chuyện này em chưa từng nhắc tới ở công ty, nhưng em muốn nói cho anh biết, có thể anh nghe xong sẽ rất để ý, nhưng em nghĩ nói sớm với anh là cần thiết.”
Marx lại khép đôi mắt tràn ngập triết học của mình, Diệp Quý An bị nói đến hồi hộp: “Cậu nói đi.” Anh ngồi thẳng lưng.
“Em là gay, người em thích, cũng là con trai.”