Biết được liên tục cả tuần Uông Hải đều không có xuất hiện ở giải trí Uông Dương, Tiêu Dật thoáng gật gật đầu, chuyện này nằm trong dự đoán của cậu, xem ra độ nhẫn nại giữa cha vợ với con rể phong lưu thấp hơn cha ruột rất nhiều. Đang suy nghĩ, một bàn tay dang đến, cơ thể bị kéo vào ôm ấp quen thuộc.
“Suy nghĩ cái gì?” Tần Mộc hôn sườn mặt Tiêu Dật, cười hỏi.
Tiêu Dật trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, ý bảo đây là ở công ty, không được xằng bậy, miệng vẫn trả lời câu hỏi của hắn:“Đến lúc để cho đứa con riêng của Uông Hải tìm đến hắn.”
“Được. Hay là chúng ta đem kính viễn vọng đi xem trộm?”
Tiêu Dật lại trừng mắt liếc nhìn hắn một cái:“Cha vợ của Uông Hải cũng không phải là đèn cạn dầu, làm sao có thể để cho anh xem?”
Tần Mộc cười hì hì nhận cái nhìn xem thường của Tiêu Dật:“Vậy tiếp theo nên đến lượt Lục Hiểu Minh rồi? Có chuyện nghệ sĩ bị đào đi làm nền tảng, lại thêm việc trốn thuế, ban giám đốc mà không thay người, vậy những ông lão kia thật sự là càng ngày càng bất lực.”
“Tuổi lớn, cũng dễ lừa gạt. Bất lực mới có thể dễ thuyết phục bọn họ đổi cổ.” Cái gọi là đổi cổ, chính là dùng cổ phần công ty giải trí Thái Tử đổi lấy cổ phần công ty giải trí Minh Tinh trong tay bọn họ.
“Cũng đúng, lần này để anh đi, bọn họ khá yêu thích anh, cũng có thể sẽ nể mặt tiểu thúc.”
Tiêu Dật gật gật đầu, dặn dò:“Đối với bọn họ không cần tiên lễ hậu binh, phải đưa một cây gậy rồi mới cho mứt táo, đầu tiên để cho bọn họ thấy rõ tình hình của giải trí Minh Tinh bây giờ, sau đó dùng tiểu thúc dụ dỗ bọn họ.”
Tần Mộc nghiêng đầu, trán chạm trán Tiêu Dật, cười khẽ:“Chú Bạch mà nghe được em nói những lời này nhất định sẽ nhíu mi.”
Tiêu Dật hừ lạnh:“Tôi vẫn chưa tính toán việc hắn cướp đi tiểu thúc!”
……
Cứ như vậy, Tiêu Dật tiếp tục tọa trấn công ty, mà Tần Mộc bắt đầu bôn ba đến chỗ các cổ đông trong giải trí Minh Tinh, đứa con riêng mười tuổi của Uông Hải cũng đang chính thức đứng trước mặt nhạc phụ đại nhân của Uông Hải, nghe nói vào một ngày nào đó, toàn bộ Uông Gia mây đen bao phủ, Uông Hải là đến ở rể, là một chàng rể toàn phần, hắn từ bỏ dòng họ của bản thân, chỉ vì muốn cha vợ tin tưởng, nhưng mà sau khi được tin tưởng, hắn dần dần không còn trầm ổn nội liễm lúc trước, vụng trộm nuôi con riêng, không ngừng chuyển tài sản đến dưới danh nghĩa con riêng, tất cả mọi chuyện này vốn dĩ là thần không biết quỷ không hay, chẳng may hắn lại gặp phải Tiêu Thần, vị thị vệ trung thành có mười phần kiên nhẫn, kiên trì điều tra hắn một tháng, lại theo dõi hắn một tháng, rốt cục tra ra được nơi ở của người con riêng kia, Từ Văn Khiêm đau lòng Tiêu Thần lại không thể nào tức giận, cuối cùng đem toàn bộ lửa giận trút lên đầu Uông Hải, đem những chuyện hắn làm sau lưng cha vợ mấy năm nay điều tra triệt để.
Các phóng viên ở tất cả mọi nơi, dù cha vợ Uông Hải che lấp chuyện xấu này bằng mọi cách, nhưng vẫn bị phát tán ra ngoài, trong một thời gian, chuyện con riêng này bị người khác bàn tán say sưa, cho nên mới nói, con rể ở rể rất không ổn, không dã tâm là hèn nhát, có dã tâm lại không biết ngày nào đó sẽ bị nó cắn ngược lại một cái.
Hiệu quả của Tần Mộc bên này cũng không tệ, cổ phần công ty trong tay đã vượt qua sáu vị cổ đông 10%, ngoại trừ mẹ Lục Hiểu Minh và tiểu thúc Tần gia, hai trong bốn vị còn lại đã gật đầu đồng ý đổi cổ, cứ như vậy, cổ phần trong tay Tần Mộc đã vượt qua một nửa trong giải trí Minh Tinh, hoàn toàn nắm giải trí Minh Tinh trong tay, sau khi chờ giải trí Thái Tử ổn định, mới thâu tóm lại, đương nhiên, trước lúc đó, phải đem tên sâu mọt không đầu óc Lục Hiểu Minh đá khỏi công ty triệt để.
Ngay lúc Tần Mộc và Tiêu Dật ngầm khống chế giải trí Minh Tinh, một cái lưới lớn dần dần vây về phía bọn họ.
Lại là cuộc họp thường kì, bầu trời bên ngoài ẩm ướt như sắp có mưa, nghe báo cáo xong, giọng Tiêu Dật vẫn nhàn nhạt như trước:“Anh nói, chúng ta đang bị người ta chèn ép?”
“Vâng, tuần trước một nữa công việc của nghệ sĩ đều bị hủy, hơn nữa dù được nhận, cũng sẽ có vài nghệ sĩ nổi tiếng hơn ở đó, ngầm chèn ép. Cứ tiếp tục như vậy, rất bất lợi với nghệ sĩ của chúng ta.” Người nói lời này là một vị đại diện kim bài trong công ty, thời gian này bởi vì Đa Nạp và Tần Mộc đi đến khắp nơi, Mộ Dung Phong phải giúp Tiêu Dật xử lý chuyện công ty, còn phải chú ý hành động của Uông Hải bên kia, không cách nào làm mọi chuyện, cho nên không ít việc phải giao cho người đại diện liên hệ.
Ánh mắt Tiêu Dật nhẹ nhàng nhìn quanh một vòng, tuần trước cậu thật sự không để ý nhiều đến công việc của nhóm nghệ sĩ, thật sự là sai lầm, cậu mím môi, âm thầm kiểm điểm bản thân một hồi. Thấy cậu không nói chuyện, Diệp Thanh Mộc mỉm cười:“Công ty chúng ta vừa thành lập, người khác chèn ép cũng có thể hiểu được, huống chi, dù là nghệ sĩ, người quản lí hay đạo diễn trong công ty chúng ta đều làm cho người ta đỏ mắt, không làm giảm nhuệ khí của chúng ta thì sao có thể cam tâm?”
Lời nói của Diệp Thanh Mộc làm cho không khí phòng họp thoải mái hơn rất nhiều, đúng vậy, công ty mới bị người cùng nghề bài xích không phải rất bình thường sao? Tần Mộc lập tức rèn sắt khi còn nóng:“Anh Diệp Tử nói không sai, bên chương trình sẽ lấy tỷ suất gây khó dễ cho chúng ta, cũng không phải chỉ có bọn họ mới biết chèn ép người khác, công ty chúng ta cũng không thua kém ai!”
Ngay lập tức, không khí trong phòng họp lại trở nên náo nhiệt. Những người ngồi ở ghế đầu nhìn nhau trao đổi, đều áp chế suy nghĩ trong lòng, chuyện này nhất định không đơn giản như bề ngoài, không xem mặt tăng phải xem mặt phật, những chương trình giải trí này sao có thể vô duyên vô cớ chèn ép giải trí thái tử, dù sao hậu trường của giải trí Thái Tử cũng không thể xem thường.
Họp xong, vài người đi đến văn phòng Tiêu Dật, Diệp Thanh Mộc vừa vào cửa liền ngồi vào chỗ của Tiêu Dật, ôm cánh tay, có chút không đồng ý nhìn vài người trẻ tuổi trước mặt:“Là bác Uông làm, lần này các em làm có chút quá đáng, các em nghĩ rằng ông ấy không phải là người bao che khuyết điểm?”
Đối với Diệp Thanh Mộc, mấy đứa nhóc ở đây vẫn rất tin phục, nghe hắn nói xong, Tần Mộc chu chu miệng:“Làm sao quá đáng? Đây không phải đang giúp ông ấy hiểu biết nhân phẩm của con rể sao? Ông già kia thật hồ đồ!”
Tề Bân lập tức gật đầu:“Đúng vậy, ông ấy cũng không cám ơn chúng ta, còn đâm một dao sau lưng!”
Diệp Thanh Mộc chau mày:“Chuyện trốn thuế lúc trước, các em có biết mình đắc tội bao nhiêu người không? Vì đối phó Uông Hải và Lục Hiểu Minh, kéo một nửa giới giải trí vào, chuyện Tạ Giai Giai xem như cô ta tự tìm, đến đó cũng nên thu tay lại. Tiểu Dật, đạo lý giặc cùng đường đừng đuổi theo chẳng lẽ còn muốn anh dạy em sao? Chuyện con riêng cũng là điểm yếu cuối cùng của Uông Hải, sao em có thể đưa ra như vậy?”
Tiêu Dật không nhanh không chậm mở miệng:“Sai lầm rồi, điểm yếu cuối cùng của Uông Hải là ảnh giường chiếu.”
Dù là người bình tĩnh như Diệp Thanh Mộc cũng có chút không biết nói gì:“Cái gì?”
“Chúng ta xâm nhập máy tính hắn, phát hiện hắn cùng rất nhiều ngôi sao dây dưa không rõ, hơn nữa không giới hạn nam nữ tuổi tác, còn có rất nhiều chiêu lừa đảo ghê tởm.” Giọng điệu của Tề Bân nghe thế nào cũng có chút tự đắc, Tiền Thụy bên cạnh rất là bất đắc dĩ.
Diệp Thanh Mộc bình tĩnh rất nhất, lại nhíu mi:“Cho nên?”
“Nếu chuyện con riêng còn không có thể giết chết hắn, vậy đem tất cả chuyện này phát tán ra ngoài! Nhất định phải làm cho Uông Hải hoàn toàn rời khỏi giải trí Uông Dương! Đối với kẻ thù phải lạnh lùng như gió thu, tuyệt không không thể chừa đường sống! Đây là gia huấn Tề gia chúng tôi!” Tề Bân thành khẩn nói.
Cuối cùng, Diệp Thanh Mộc xoa mi tâm đi ra khỏi văn phòng Tiêu Dật, hắn đột nhiên cảm thấy áp lực trên vai mình thật lớn, vừa về đến phòng mình, hắn lập tức lấy di động gọi vào một dãy số:“Nếu anh không trở lại, giới giải trí chắc chắn sẽ bị mấy đứa nhóc kia quậy tung lên, đến lúc đó ngay cả anh cũng không trấn áp được.”