Người lấy lại tinh thần đầu tiên là Trân Minh, hắn đứng dậy ra hiệu với người bên cạnh: “Diễn viên đã chọn xong rồi, hôm nay ngừng tại đây, đi xin lỗi với những người còn đang xếp hàng, để mọi người về cả đi.”
Thanh niên cạnh hắn gật gật đầu, xoay người đi sắp xếp mọi việc, nhất thời tất cả mọi người đều bận rộn.
Trần Minh nhìn hai đứa nhỏ đứng ở giữa, cười sâu xa:“Quản gia kiêm bảo mẫu anh không phải nên qua an ủi an ủi sao?”
“Không cần, con nít đánh nhau, người lớn không nên xen vào.” Người nói chuyện tao nhã đẩy kính mắt, một chút cũng không thèm để ý tiểu chủ nhân của mình bị người khác cho một bạt tay trước mặt mọi người.
Trần Minh khép quạt, gật gật đầu:“Không sợ tiểu tổ tông nhà anh chịu thiệt?”
“Từ nhỏ đến lớn tiểu thiếu gia chưa từng chịu thiệt.” Giọng nói vô cùng bình tĩnh, sắc mặt vẫn như trước.
Trần Minh hiểu rõ, ánh mắt nhìn về phía Tần Mộc có chút đồng tình, đứa nhỏ này rốt cuộc bướng bỉnh đến mức nào, thế nhưng để cho quản gia vạn năng thấy nó bị bắt nạt mà còn âm thầm vui vẻ.
Bốn phía ồn ào huyên náo cũng không có ảnh hưởng đến việc hai đứa nhỏ ở giữa nhìn nhau.
Tần Mộc bụm mặt, ánh mắt có chút ủy khuất, từ lúc nó ra khỏi bụng mẹ, chính là bảo bối trong tay các vị trưởng bối Tần gia, dù tùy hứng bướng bỉnh cũng chỉ là bị phạt viết mà thôi, tới giờ chưa bị ai đánh, đừng nói tới việc bị đánh trước mặt mọi người, lần này nó cảm thấy vô cùng oan ức.
Ngày thường nó đều được mọi người nịnh bợ, khó có khi chủ động muốn kết bạn, không nghĩ tới lại bị người đánh một bạt tay, đánh xong, còn dùng ánh mắt cao cao tại thượng mà nhìn nó, vì thế, ngôi sao nhỏ tuổi Tần Mộc của chúng ta vô cùng ai oán.
Điêu dân này, thế mà lại không quỳ xuống! Đứa nhỏ đánh người lại bắt đầu tức giận, từ khi đi vào địa phương kỳ quái này, uy nghiêm hoàng thái tử của nó lần lượt bị khiêu chiến, nghĩ vậy, nó nhíu mày càng sâu, mím môi lại, nó hơi nâng cằm, lạnh lùng nhìn “Điêu dân” cao hơn nó nửa cái đầu, ý thức được chiều cao chênh lệch quá lớn, không để mình rơi xuống thế yếu, nó không dấu vết lui về sau một bước nhỏ, thoáng tạo ra khoảng cách với điêu dân.
Loại hành động giống như ghét bỏ này hiển nhiên khiến Tần Mộc càng thêm ai oán:“Sao em lại đánh anh? Anh chỉ hỏi tên em thôi mà.”
Đứa nhỏ hừ lạnh một tiếng, trách mắng:“Điêu dân lớn mật! Danh hào của bản thái tử điêu dân ngươi nào có tư cách hỏi? Bản thái tử vạn kim chi khu, không chém tay ngươi đã là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn!” nói một hơi, lời nói cực khí phách sắc bén, chính là giọng nói quá mức non nớt, làm khí thế trong đó giảm đi vài phần, Tần Mộc nghe xong cũng giật mình, nó nhớ rõ kịch bản không có đoạn này.
Trần Minh nhìn thấy đứa nhỏ kia đột nhiên lui về phía sau, tưởng Tần Mộc nói gì đó uy hiếp nó, vội vàng đi qua, đi được một nửa, chợt nghe được lời nói của nó, không khỏi cảm thấy buồn cười, xem ra đứa nhỏ này vô cùng thích nhân vật tiểu Thái Tử này, không chỉ phục trang toàn thân đều đúng, ngay cả kịch bản cũng tự suy nghĩ thêm không ít. Trần Minh nhìn đứa nhỏ xinh đẹp tinh xảo trước mặt, trong lòng khen ngợi mà gật đầu, không tệ, vô cùng có khả năng làm ngôi sao nhỏ tuổi.
Sau khi Trần Minh đến gần đứa nhỏ thì phần thưởng thức đơn thuần này đã dần dần thay thể bới ngạc nhiên, trên mặt hắn hiện ra biểu tình khó tin, ánh mắt từ trên xuống dưới cẩn thận nhìn toàn thân đứa nhỏ, trong lòng càng thêm kinh nghi. Ý thức được mình có chút thất thố, hắn ho khan một tiếng, thay bằng vẻ thân thiết tươi cười hòa ái, đi đến chỗ đứa nhỏ, còn cách hai ba bước chân, nhìn thấy đứa nhỏ đột nhiên lui một bước nhỏ về sau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy cảnh giác, Trần Minh lập tức đứng lại, hơi cúi eo, cười nhẹ giọng hỏi:“Bạn nhỏ, em tên là gì?”
Đứa nhỏ mím môi, ánh mắt hiện lên một tia chần chờ, nhưng mà một lát sau nó ngẩng đầu lên, khí thế vẫn không nhỏ:“Lớn mật! Ở trước mặt bản thái tử cư nhiên dám làm càn như thế!”
Trần Minh bị nghẹn một chút, trong lòng cũng không có tức giận, ngược lại ngồi xuống, ánh mắt nhìn thẳng đứa nhỏ, cười nói:“Là anh không đúng, hẳn là phải nói tên mình cho em biết trước mới đúng. Anh gọi là Trần Minh, là đạo diễn, có thể nói cho anh biết em tên là gì không?”
Đứa nhỏ lần này phản ứng cực nhanh, tất nhiên là cũng không cho Trần Minh mặt mũi:“Lớn mật! Danh hào của bản thái tử ngươi có thể hỏi sao?”
Trần Minh tươi cười cương cứng, đang muốn không ngừng cố gắng, bên cạnh đột nhiên có thêm một người, là quản gia đại nhân luôn bình tĩnh kia, chỉ thấy hắn quỳ một gối xuống, tay phải đặt ở trên ngực trái, tao nhã mà lễ độ:“Thái tử, tại hạ là quản gia của Tần Mộc, Mộ Dung Phong, thật vinh hạnh có thể nhận thức ngài.”
Khóe miệng Trần Minh co rút, hắn chịu không nổi chính là bộ dáng này của Mộ Dung Phong, cái gọi là lễ nghi của quản gia phương tây, đối phương chỉ là đứa nhỏ, sẽ biết nghi thức này sao? Nhưng mà, làm cho Trần Minh mở rộng tầm mắt là, bộ dạng này của Mộ Dung Phong, vậy mà thành công làm cho đứa nhỏ mở miệng nói câu ôn hòa nhất từ lúc nó xuất hiện.
Đứa nhỏ hơi hơi gật gật đầu:“Đứng lên nói đi.”
Mộ Dung Phong gật đầu:”Cám ơn.” Tao nhã đứng dậy.
Tiểu gia hỏa nhìn nam nhân tự xưng là quản gia trước mặt, bộ dạng rất được, gặp được mình thái độ khiêm tốn hữu lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong lòng đứa nhỏ khen ngợi mà gật đầu, quản gia này coi như không tệ. Chẳng qua, y phục trên người quản gia này…… Nó đã từng thấy qua, năm kia lúc đoàn sứ của Ba Tư đến, hình như chính là mặc y phục này, lúc ấy hắn còn buồn bực sao bọn họ lại thích đem tiết khố làm thành như vậy mặc ở bên ngoài. Bây giờ có lẽ mình là đến một địa phương kỳ quái, có lẽ đã không còn ở Tiêu quốc. Nghĩ đến đấy, ánh mắt đứa nhỏ trở nên ảm đạm, trong lòng dần dần xuất hiện một tia bất an.
Nhận thấy bản thân khiếp nhược, đứa nhỏ ảo não, mày nhíu càng chặt, nói suy nghĩ một chút, mở miệng nói:“Mộ Dung quản gia, nơi này là địa phương nào?”
Mộ Dung Phong há miệng thở dốc, đang muốn trả lời, bên cạnh đã có người nhanh hơn một bước, Tần Mộc nhìn tiểu mỹ nhân xinh đẹp trước mắt này cư nhiên lại cùng quản gia đầu gỗ suốt ngày chỉ biết sử dụng ám chiêu Mộ Dung Phong nói chuyện, trong lòng vô cùng khó chịu! Nghe được đứa nhỏ mở miệng hỏi, nó không để ý vừa rồi bản thân bị tát một cái, lại như cũ cười cười sáp qua, chỉ là lần này không nắm tay mà sửa thành kéo ống tay áo:” Để anh nói cho em biết, nơi này là trường quay, chúng ta đang tuyển diễn viên, em không phải muốn diễn tiểu Thái Tử sao? Anh có thể cho em vai diễn!” Nói xong, có chút đắc ý nhìn đứa nhỏ, ánh mắt kia rõ ràng đang nói: Đến xin anh đi, chỉ cần em xin anh anh sẽ giúp em!
Vốn dĩ đứa nhỏ quyết định rộng lượng để cho cái tên tự xưng Tần Mộc này đến gần nó, là vì không biết vì sao, nó cảm thấy“Điêu dân to gan” này không có ý xấu với nó, nhưng mà, sau khi nghe rõ ràng những lời chẳng ra gì kia, nhất thời nổi giận, một cái tát đưa qua:“Điêu dân to gan! Dám bảo bản thái tử đi làm con hát!!!”