Ngu Quân Như Núi

Chương 27

Ở đi hướng bắc, trên quan đạo đi đến biên cương, hai lao đầu vẫn phải áp giải phạm nhân đi đến nơi lưu đày. Phạm nhân kiên cường ấy không phải người nào khác, chính là Liên Ngu Sơn.

Tội mưu nghịch không thể so sánh với các tội danh khác, mặc dù được đại xá thiên hạ nhưng không phải ai cũng được tha tội. Phụ thân Liên Ngu Sơn – Liên Tĩnh Văn cùng mấy vị quan lại khác bị liên lụy vì án này, bởi vì xưa nay làm quan trong sạch, nhân phẩm chính trực, được vài vị đại thần trên triều đình thượng tấu cầu tình nên được giảm hình phạt. Nhưng tử tội có thể miễn, tội sống cũng khó được, cuối cùng xét lưu đày cùng tử tù, tịch thu gia sản.

Lão thừa tướng Liên gia nổi danh là trong sạch, triều đình cũng phải nể mặt vài phần, trong triều đình lại có không ít môn sinh trước kia của ông chiếu ứng nên gia nhân Liên gia không bị sung công, nhưng phải chạy chạy trốn trốn, cả phủ giờ chỉ còn sự hoang vắng tịch liêu.

Liên Tĩnh Văn cùng mấy người đồng liêu kia đều bị lưu đày ở bắc cương. Liên Văn Tương bệnh không dậy nổi, Liên Tĩnh Vũ lúc nào cũng ở bên hầu hạ. Liên phu nhân được đại xá trở về, nhưng phải chịu quá nhiều đả kích nên thần trí hồ đồ, thường chỉ ngẩn người, người khác nói chuyện nàng cũng không biết, sau bệnh dần trở nặng rồi cũng nằm liệt giường. Liên Tĩnh Vũ phải chiếu cố hai người bệnh trong nhà, cả ngày lo lắng lo lắng, bận đến sứt đầu mẻ trán.

Từ lần được thác Hỉ Hoàn giúp vào thiên lao thăm Liên Ngu Sơn, hắn cũng không có cơ hội nào vào nữa. Sau nghe nói bọn họ đều được sửa thành án lưu đày, Liên Tĩnh Vũ chạy ngược chạy xuôi, tìm mấy môn sinh trước kia của phụ thân mới nghe ngóng được ngày lưu đày của huynh trưởng, cuối cùng trước khi bọn họ bị áp giải ra khỏi kinh cũng đến nhìn mặt được một lần. Nhưng Liên Ngu Sơn bị lưu đày khác chỗ với bọn họ, Liên Tĩnh Văn đợi ở cửa bắc cả ba ngày vẫn không thấy đâu, không biết bọn họ đã ra khỏi thành ở cửa tây.

*****************

Liên Ngu Sơn đi theo cai đầu được hai ngày, các dấu hiệu ngày càng lộ rõ, người cũng càng lúc càng suy yếu.

Tiểu Tứ mấy ngày đầu còn thấy tiểu tử quá mức thanh tú này xem không thuận mắt, ngại y đi đường quá chậm, làm lỡ hành trình. Nhưng khi thấy thân mình y quá mức suy yếu, như bị sức ép nào đó khiến không dậy nổi cũng lười giáo huấn y nữa. Lại thấy vô luận thế nào y cũng đều cắn chặt răng nhịn xuống, từng  bước từng bước theo sát bọn họ, ẩn ẩn có chút bội phục y, cảm thấy y không giống như những thế gia đệ tử gia môn suy tàn như mấy lần trước mình áp giải, dọc theo đường di luôn khóc sướt mướt, không đi được hai bước liền nhuyễn.

Lúc này đã đến chính ngọ, mặt trời chói lọi, làm người phải hoa mắt chóng mặt, cả người nhớp nháp mồ hôi.

Lão Vương thấy phía trước trên quan đạo có quán nước nhỏ, nói với Tiểu Tứ, “Qua đó nghỉ một chút đi.”

Hai người áp giải Liên Ngu Sơn đi vào quán, tìm cái bàn vuông nhỏ, ngồi xuống nghỉ ngơi.

Tiểu nhị mang ấm trà lạnh ra, tiểu Tứ và lão Vương nhanh như chớp mỗi người rót hết ba bát lớn, cảm thấy sảng khoái cả người.

Lão Vương ngẩng đầu, thấy Liên Ngu Sơn tay nâng bát trà có chút run rẩy, cau mày nói, “Ngay cả uống nước mà ngươi cũng không có khí lực sao?” Vừa mới dứt lời, chỉ thấy tay y run lên, bát trà rơi xuống trên mặt đất! Choang! Chén trà vỡ tan.

Liên Ngu Sơn nằm sấp xuống bàn, một tay giữ chính mình, một tay ôm bụng thở dốc.

Tiểu Tứ lại nhịn không được, nhảy dựng lên mắng, làm vỡ chén trà này là phải đền tiền a! Đã thấy thân hình phạm nhân lung lay, nhoáng lên một cái, từ trên bàn trà trượt xuống, rơi lên mặt đất. Hai người hoảng sợ. Lão Vương qua đi nâng y dậy, thấy hơi thở y mong manh, sắc mặt xanh trắng, thấy tình hình không ổn vội hỏi, “Này, ngươi xảy ra chuyện gì? Khó chịu thế nào?”

Liên Ngu Sơn nói không ra lời, hai tay gắt gao ôm bụng. Tuy thân mình y suy yếu nhưng đầu óc lại còn thập phần tỉnh táo.

Đứa bé này, chỉ sợ… chỉ sợ giữ không được…

Liên Ngu Sơn trong lòng một trận chua xót, khóe mắt rơi lệ.

Đêm đó cùng Vân Lạc hoan hảo sau một tháng, y ở trong thiên lao liền biết mình có thai. Quỳnh Hoa đản tử đan rốt cuộc đúng là thiên hạ linh vật cũng không phải giả. Liên Ngu Sơn ở bách trạch nội hải nhiều năm, đối với dược tính của nó thập phần rõ ràng. Nghĩ đến trong bụng mình quả nhiên mang thai con nối dòng của Vân Lạc, trong lòng vừa mừng vừa lo.

Y bất kể hậu quả cầu mong đứa nhỏ này, cũng không phải vì bạo vệ tính mạng mình và phụ thân. Y đã nói sớm muộn gì cũng phải đền tiên hoàng một mạng nên cũng hề tiếc rẻ thân mình. Nhưng y không cam lòng, không cam lòng từ nay về sau đối với Lạc nhi chỉ có thể như hai người xa lạ…

“Ách…”

Trong bụng lại một trận đau đớn, Liên Ngu Sơn co rúm lại, tinh thần có chút hoảng hốt, lời nói của hai cai đầu cũng không nghe rõ. Y trăm phương nghìn kế nghĩ cách để có được đứa bé này, nhưng giờ lại không thể bảo vệ tính mạng của nó.

Y ở trong thiên lao vốn đã tiều tụy, nay trên đường lưu đày lại xan tam lộ túc (ăn gió nằm sương = kham khổ), đi đường vất vả, tinh bì lực tẫn (sức cùng lực kiệt). Một người khỏe mạnh cũng không chịu nổi chuyện này chứ đừng nói tới y từ nhỏ đã ốm yếu liên miên, làm sao có thể chịu nổi! Có thể đi đến bây giờ đều do y cố chút hơi tàn chống đỡ.

Liên Ngu Sơn trong lòng tuyệt vọng. Đứa bé đáng thương này mới được hai tháng, dược tính của đản tử đan chưa hoàn toàn hiện ra, vẫn chưa biết là nam hài hay nữ hài.

Liên Ngu Sơn sớm biết mình chỉ sợ không chịu nổi nỗi khổ của việc nghịch thiên sống chết, nhưng y ôm thao quyết tâm phá chủ trầm chu (quyết tâm đến cùng), tình nguyện không cần đến tính mạng của mình cũng hi vọng có thể lưu lại đứa bé này. Nhưng bây giờ chỉ sợ hi vọng mong manh đó cũng sẽ tan biến.

Liên Ngu Sơn rên rỉ ra tiếng, nước mắt như suối trào, không ngừng theo khóe mắt chảy ra. Nếu đứa nhỏ khó giữ được, mạng của hắn cũng không thể trường cửu, chi bằng bây giờ đi cùng đứa nhỏ luôn.

Hắn vẫn thiếu tiên hoàng, nợ Lạc nhi!

Sống ở trên đời này mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi quá! Một khắc trước còn thề nonn hẹn biển, tình chân ý thiết, khắc sau vạn sự câu biến (mọi việc đều thay đổi), cảnh còn người mất!

Ân ái tình kiên thuấn tức biến, nhân tâm nan bỉ thủy trường lưu. (Tình cảm ân ái ngỡ rằng kiên định nồng thắm biến mất trong nháy mắt, lòng người so với sông dài ao rộng còn khó dò hơn)

Trưởng tôn của Liên Văn Tương từ một người nhận được thiên chân vạn sủng thành một phạm nhân, bất quá chỉ là chuyện một sớm một chiều.