Vân Lạc lặng lẽ đi vào Duệ Kỳ cung. Lúc này vừa qua chạng vạng, trời mùa đông mau tối, Duệ Kỳ cung vốn tĩnh lặng, cung đăng (đèn lồng treo trong cung) lại u ám, xa xa thoạt nhìn cô tịch khôn kể, giống như là cung điện bị lãng quên.Gió lạnh đánh úp lại, cành lá khô trên mặt đất bị gió thổi tung, lạnh lùng bi thiết (bi ai, thảm thương).Vân Lạc cho Hỉ Hoàn đợi bên ngoài, chính mình nhẹ nhàng bước vào trong cung.Việc ăn, mặc, ở, đi lại… mỗi ngày của Liên Ngu Sơn, hắn sớm cho người thăm dò, mỗi ngày đều hồi báo, bởi vậy biết lúc này tiểu thư ngốc hẳn là đã sớm nghỉ ngơi.Nhưng hôm nay Liên Ngu Sơn còn chưa nghỉ. Sau buổi trưa, y đọc một quyển ‘minh thông giám sử’, tinh thần rất tốt, lại ở trong viện vòng vo vài vòng, đợi đến gần chạng vạng mới có cảm giác mỏi mệt, nghỉ ngơi một canh giờ, kết quả bỏ lỡ bữa tối. Lúc này y vừa mới ăn cơm không lâu, bởi vì sợ không tiêu nên chưa ngủ ngay mà cầm theo quyển sách trong điện đến nằm trên nhuyễn tháp để đọc.Lúc Vân Lạc đi vào nội điện, thấy bóng dáng Liên Ngu Sơn đang nằm nghiêng ở nhuyễn tháp, có chút ngoài ý muốn, định rời khỏi, bỗng nhiên thấy rõ bộ dáng y, hoảng sợ, vội vàng vài bước qua đi, nhẹ nhàng đem thư trong tay y rút ra.Thì ra tinh thần Liên Ngu Sơn vốn không tốt, lại quen mỗi ngày vào giờ này đã ngủ, cho nên mơ mơ màng màng ngủ gật, quyển sách trên tay lung lay như sắp rơi vào cây nến bên cạnh, nhìn qua vô cùng nguy hiểm.Vân Lạc nhớ lúc ở Tân Châu, lúc mình còn ở phủ Thái Thú, Liên Ngu Sơn mỗi ngày vì chờ mình mới ngủ, thường đọc sách dưới nến, kết quả nhiều lần đang đọc thì ngụ gật. Mỗi lần Vân Lạc trở về thấy bộ dáng kia của y lại đau lòng và lo lắng. Lúc này thật giống như lập tức trở về lúc kia.Vân Lạc thấy Liên Ngu Sơn ngủ say, liền ngồi xuống cạnh y, nhìn kỹ bộ dáng y.Liên Ngu Sơn trải qua cẩn thận điều dưỡng, trong lòng thoải mái, tinh thần khí sắc đã tốt hơn rất nhiều so với ngày đó, nhưng y vẫn gầy, không được khỏe mạnh mượt mà so với ban đầu.Vân Lạc thấy y tuy có khởi sắc nhưng dáng vẻ vẫn suy yếu, không khỏi càng sầu lo. Cúi đầu nhìn bụng y, nơi đó đã nhô lên nhiều, là dáng dấp của người mang thai năm sáu tháng.Bỗng nhiên một cơn gió lạnh thổi vào, Liên Ngu Sơn nằm lâu, nhẹ nhàng rùng mình một cái.Vân Lạc thấy thế cũng không nghĩ nhiều, cúi người xuống đem y ôm lên, hướng phòng ngủ đi đến. Ai ngờ vừa mới bước vào cánh cửa, tiểu thư ngốc trong lồng ngực bỗng nhiên giật giật, đôi lông mi dài run rẩy, chậm rãi mở to mắt. Vân Lạc tránh cũng không thể tránh, hai người trong phút chốc nhìn nhau.