"Năm 1922
Chỉ sau một buổi gặp mặt ngắn ngủi, Thanh Ca đã hoàn thành lời hứa của mình với Lan Hương, còn được Lý Quy nhận làm con nuôi. Từ sau khi mẹ mất, nàng đã mong ước có một người cha, và điều ước ấy nay đã thành sự thật. Trong khi Đức Khải và Khải Trạch bị đám người ở sơn trại chuốc cho say mèm thì Hạc Hiên và Thanh Ca sớm đã về phòng nghỉ ngơi. Đây là lần đầu tiên hai người cùng ở chung phòng sau nhiều ngày ngủ riêng nên không tránh khỏi việc có chút ngượng ngùng. - Nàng nằm trên giường đi, ta ra nằm phản cũng được. - Chàng cắp gối lên, chuẩn bị ra ngoài ngủ thì bị nàng gọi lại:- Điện hạ bị thương, sao có thể nằm phản? Để ta. Tranh giành một hồi không được, cả hai quyết định sẽ chia giường ra hai bên, mỗi người một nửa. Nàng để chàng nằm vào phía trong, còn mình nằm bên ngoài, đằng giữa đặt một cái gối dài để ngăn cách. Chẳng là lão Lý Quy thấy cặp phu thê này tình tứ quá, muốn sớm có cháu nên cho người sắp hẳn một phòng riêng cho chàng và nàng. Nào ngờ lại tạo ra tình huống trớ trêu thế này. - Điện hạ... - Nàng bỗng gọi - Ta không muốn xa Tiểu Thục.- Ta hiểu, nàng rất yêu Tiểu Thục. Ta biết con bé sống ở nơi sơn trại thế này sẽ chẳng dễ dàng gì. Nhưng đây là nơi an toàn nhất dành cho Tiểu Thục. Ta và nàng, khó có thể bảo vệ con bé tốt như lão bá và Lý Quang. Hơn nữa, nàng cũng đã hoàn thành tâm nguyện của Lan Hương, chẳng phải đó là điều nàng mong muốn nhất hay sao?- Nhưng ta đã quen có Tiểu Thục bên cạnh, ta...- Nàng còn có ta kia mà. - Chàng động viên.Phải rồi, chàng vẫn còn ở bên nàng, nhưng chỉ trong vài ngày nữa thôi. Ngay khi vụ án buôn người đã được điều tra rõ ràng, nàng đâu còn tư cách gì ở bên chàng? Hạc Hiên sớm muộn gì cũng sẽ rời đi, giống như Tiểu Thục bây giờ. Vậy lúc ấy, nàng còn lại gì? Có lẽ, Thanh Ca sẽ chỉ còn biết trông chờ vào chủ nhân của miếng ngọc bội kia, người được định sẵn để trở thành chỗ dựa cho nàng.- Ta với Điện hạ, vốn cũng chỉ là phu thê giả. Điện hạ còn có cuộc sống riêng của mình, không cần vì ta mà hi sinh tự do của bản thân.Nàng lẩm bẩm rồi quay mặt đi, vài giọt lệ lăn dài trên má. Nàng tưởng chàng đã ngủ nên không nói gì thêm, nào ngờ chàng đáp lại:- Một ngày là phu thê, cả đời là phu thê. - Ngừng một lát, chàng nói tiếp - Bộ y phục ta tặng, sao nàng không mặc? Còn cây trâm, vì sao không cài trên tóc?- Ta... sợ y phục đi đường sẽ bị bẩn nên không dám mặc. - Nàng thú nhận - Còn cây trâm... ta cũng sợ đánh mất...Chưa nói hết câu, nàng đã bắt đầu ho sặc sụa. Kể từ khi nào, đầu ngón tay nàng đã tím tái trở lại, những viên đan trong lọ cũng đã hết sạch. Giờ đây, ngay cả biện pháp châm kim cũng không còn hiệu quả, chất độc đã thấm dần vào máu nàng. Nó khiến nàng thổ huyết, mặt mày xanh xao, chỉ chực ngất lịm đi. Chàng lo lắng, đành ra khỏi phòng tìm đại phu. Vì không muốn làm kinh động đến Lý Quy và Lý Quang, chàng chỉ ghé qua hỏi những tên gác cổng. May mắn thay, bọn chúng lại biết một bà cụ già ở gần sơn trại rất giỏi về y thuật nên đã mời đến. Chàng dẫn bà cụ vào, tiện tay đóng cửa lại. Nàng nằm thoi thóp trên giường, mặt hướng ra ngoài cửa. Hai má nàng hóp lại, mắt nhắm nghiền, đôi môi run lên vì lạnh. Chàng muốn đến bên động viên nhưng bị bà cụ gạt ra. Bà chẳng nói chẳng rằng, cứ lẳng lặng bắt mạch cho nàng. Đoạn, bà cho Thanh Ca uống một viên đan tự chế rồi khẽ vuốt mái tóc bết đi vì mồ hôi của nàng. Đợi khi nàng ngủ thiếp đi, bà mới gọi chàng ra nói chuyện riêng.- Sau này, sinh ly tử biệt, đừng chọn cái chết làm lối thoát. - Bà nói một câu đầy ẩn ý với chàng.- Ý của bà là...- Chàng chưa kịp hỏi lại, bà đã ngắt lời:- Độc đã thấm dần vào máu, không chữa được. Nếu muốn cứu cô nương kia, chỉ có thể thay máu.Lại một lần nữa, hai từ "thay máu" khiến chàng hoàn toàn suy sụp. Lần trước, chính thái y cũng nói với chàng rằng chỉ có như vậy mới giúp nàng thoát khỏi cửa tử. Nhưng thay máu đồng nghĩa với việc lấy mạng đổi mạng. Ai sẽ sẵn sàng hi sinh bản thân mình để cứu nàng một mạng? Đó chỉ có thể là chàng. - Vậy... nàng ấy còn sống được bao lâu? - Chàng hỏi, đôi mắt nhìn vào khoảng không trống rỗng.- Không lâu. - Bà lắc đầu.- Liệu bà có thể giúp ta thay máu được không?Bằng cách nào đó, bà đã nhìn thấu được sự việc, nên hoàn toàn bình tĩnh trước quyết định của chàng. Bà nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của chàng, từ tốn đáp lại:- Thay máu với ta không phải chuyện khó. Ngươi chắc hẳn cũng đã suy nghĩ kĩ rồi mới đưa ra quyết định này. Đúng, chàng đã từng suy nghĩ rất nghiêm túc về chuyện ấy. Trước đây, nàng là ân nhân, năm lần bảy lượt cứu mạng chàng. Bây giờ, nàng là nương tử, là người nâng khăn sửa túi cho chàng suốt quãng đời còn lại. Vậy hà cớ gì chàng lại chần chừ mà không quyết định cứu nàng? Nhưng chàng còn cả giang sơn trên vai, còn cả phụ hoàng, hoàng đệ cần phải chăm sóc. Nếu chàng chết đi, ai sẽ thay chàng gánh vác trách nhiệm này? - Sao, suy nghĩ lại rồi à? - Bà cụ nói, cắt đứt dòng suy nghĩ hỗn độn của chàng.- Không. - Chàng quả quyết lắc đầu - Ta muốn biết sau khi thay máu, ta còn bao nhiêu thời gian?Bà cụ nhìn ngang liếc dọc một hồi rồi đáp:- Ngươi bị thương khá nhiều, sức khỏe không được tốt. Với thể trạng thế này, e là chỉ được một tháng đổ lại.- Một tháng... - Chàng suy tính - Ta chỉ cần có vậy. Nhưng bà có thể đừng nói cho ai biết, được không? Ta không muốn họ vì ta mà lo lắng.- Được thôi. - Bà cụ đáp - Chiều theo ý ngươi.Nói rồi, cả hai trở lại phòng. Sợ nàng thức giấc, bà cụ cho nàng ngửi ít trầm hương, làm nàng lịm hẳn đi. Thế rồi, bà hơ con dao trên ngọn lửa, đôi tay nhanh thoăn thoắt. Đoạn, bà lôi khăn và dược liệu từ trong túi ra, bó lại thành túi thuốc. Sau khi rạch một đường trên tay Thanh Ca, bà liền gọi chàng vào, bắt đầu thay máu cho cả hai.