Năm 2022
"Vậy ra đó là cách hai người gặp nhau". Cô gái gật gù lẩm bẩm. Cô vừa đọc đến cảnh cả ba trốn trong hang đá thì bên ngoài, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên. Cô tạm thời gấp cuốn sổ lại, mệt nhọc bước ra mở cửa. - Xin chào, tôi có bưu kiện giao cho... - Một anh giao hàng đứng đợi ngoài cửa, lúng túng xoay đi xoay lại tập hồ sơ để đọc dòng chữ viết tay nguệch ngoạc trên đó.- À, tôi nghĩ là của tôi. - Cô bật cười, đưa tay đón lấy tập hồ sơ.- Xin lỗi nhé, tôi đọc mãi không ra chữ. - Anh ta gãi đầu chữa ngượng.- Không sao đâu. - Cô khoát tay - Tôi cũng không đọc được. Chữ anh ta luôn xấu như vậy đấy. À mà... anh có hút thuốc không?- Không, không đời nào. - Anh ta dứt khoát khẳng định - Tôi mà hút thuốc, mẹ tôi sẽ cho tôi ra khỏi nhà mất. Nhưng mà công nhận, xung quanh đây ám mùi thuốc thật. - Anh ta phẩy tay qua lại.Sở dĩ cô gái hỏi như vậy vì ngay vào lúc cô mở cửa ra, một mùi thuốc nồng nặc tràn vào, khiến cổ họng cô ngứa rát vô cùng. Trước giờ ở tầng này, cô chưa từng thấy ai hút thuốc. Bởi nếu họ có thói quen như vậy thì cũng sẽ xuống dưới tầng hoặc ra ban công chứ sẽ không chọn nơi bí bách thế này để hút. Chắc chắn khói thuốc sẽ kích hoạt hệ thống báo cháy. Vậy nếu không phải người giao hàng này thì là ai?- Vậy thôi, xin phép tôi đi trước nhé. - Anh ta lên tiếng sau một hồi im lặng rồi lếch thếch bước về phía thang máy. Bỏ qua vụ mùi thuốc lá bên ngoài sảnh, cô gái cũng từ từ đóng cửa lại, đem tập hồ sơ vào trong. Như thường lệ, bên trong phong thư chỉ có vài tờ giấy ghi chú của Chí Dũng kèm theo một số tấm hình hắn có được sau mấy ngày đi theo dõi. Hắn có nhắn nhủ cô rằng: "Gửi nàng thơ của tôi, hình em cần đều ở trong này. Buổi đấu giá đồ cổ chắc chắn sẽ diễn ra ở ngoại thành, địa chỉ nằm ở trên mẩu giấy đi kèm. Tôi có nghe ngóng được một cổ vật của Hoàng hậu tiền triều sẽ được bán đấu giá công khai. Tuy nhiên, vì đây là hoạt động trái phép, tôi khuyên em nên hết sức cẩn thận. Tôi không muốn nàng thơ của mình dính vào pháp luật đâu. Hơn nữa, em phàn nàn vì sao tôi cứ phải gửi thư và gọi em là nàng thơ. Đơn giản vì tôi thích vậy thôi. Thân, Chí Dũng". Cô gái bật cười. Chí Dũng, hắn luôn như vậy: cợt nhả, thiếu nghiêm túc. Có lẽ vì thế mà nét chữ của hắn khi nào cũng ngoằn ngoèo như gà bới, giống hệt cái bản tính hay mơ mộng của hắn. Nhưng cô không phủ nhận, hắn rất tài. Từ ngày thuê Chí Dũng đến nay, hắn chưa từng để cô phải thất vọng. Hắn rất đúng giờ và luôn cung cấp cho cô đủ bằng chứng mà cô cần. Cũng nhờ hắn mà cô biết được một vài thông tin quan trọng liên quan đến cái chết của cha mẹ cô.Vốn dĩ vụ hỏa hoạn năm ấy chưa bao giờ là một sự cố. Tất cả chỉ là suy đoán thiếu căn cứ của cảnh sát để giải thích cho cái chết của cha mẹ cô. Ngày hôm đó, toàn bộ khu phố đều lần lượt mất điện. Cảnh sát cho rằng, cha mẹ cô, trong lúc di chuyển đã bất cẩn làm đổ nến làm tấm rèm cạnh đó bắt lửa và khiến cả căn nhà nhanh chóng bị thiêu rụi. Quá nghi ngờ, cô đã nhờ đến sự trợ giúp của Quang Nghị, mong anh sẽ cùng cô điều tra lại vụ án một lần nữa nhưng anh không đồng ý. Anh sợ vụ việc ấy sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của cô và sự nghiệp của anh nên nhất quyết ngăn cấm cô gái. Bất quá, cô đã phải tìm đến Chí Dũng - bấy giờ chỉ là một tay thám tử nghiệp dư mới vào nghề, ăn chơi tối ngày. Nhưng khác với Quang Nghị, Chí Dũng đã nhiệt tình giúp cô mở lại vụ án. Sau hơn một năm truy tìm chứng cứ, cô gái và Chí Dũng đã điều tra ra được người cuối cùng có mặt tại nhà cha mẹ cô trước vụ hỏa hoạn xảy ra: một tên chân thọt tên Thắng, biệt danh Thắng "sẹo" cùng với hai tên đàn em của gã. Chỉ đến đây thôi thì manh mối của hai người bị đứt đoạn. Hiện giờ, cả cô và Chí Dũng đều chưa có thêm bất cứ thông tin gì về gã, chỉ biết sắp tới, gã sẽ mở một buổi đấu giá đồ cổ trái phép ở ngoại thành, quy tụ rất nhiều cổ vật có giá trị. Nhờ có Chí Dũng, cô mới có được thông tin hữu ích như vậy. Chẳng nghĩ ngợi nhiều, cô liền lôi điện thoại ra nhắn cho hắn một tin cảm ơn. Hắn nhận được liền chớp lấy thời cơ, mời cô đi ăn tối vào tuần sau. Cô đắn đo một lúc rồi nhận lời hắn.Ngay khi cô vừa đưa tay với lấy cuốn sổ trên bàn thì ở bên ngoài vang lên tiếng ho dai dẳng của một người đàn ông. Cô vội vàng mở toang cửa ra, nhìn về mọi phía nhưng trên hành lang chẳng có một bóng người nào như cô tưởng tượng. Cô gái vốn đã định trở vào nhà nếu như vệt máu trên thành cửa không lọt vào tầm mắt cô. Khi cô lấy giấy quệt qua thì vẫn còn thấm, chứng tỏ vết máu này chỉ mới xuất hiện. Xem chừng đã có người từng đứng đây, tay chạm vào khung cửa, vô tình để lại vết máu, có lẽ vì vội quá nên chưa kịp lau đi. Nếu như hệ thống máy quay an ninh của chung cư vẫn còn sử dụng được thì có lẽ cô gái đã không phải lo lắng thế này.Trước đây, cô còn có một người bạn cùng nhà là Như Ý, cô sinh viên trẻ học dưới cô ba khóa. Vì tính tình thân thiện, dễ gần nên Như Ý sớm làm thân được với cô. Biết cô nàng chưa kiếm được chỗ ở nên cô đã mời Như Ý về ở cùng. Hơn một năm sống chung với Ý, cô đã quen cảm giác có người chờ cơm mỗi khi đi làm về, ngày ngày đều trò chuyện to nhỏ với nhau, thân thiết hơn cả ruột thịt. Nay Như Ý về quê thăm gia đình, lại đúng lúc có người liên tục lảng vảng quanh nhà khiến cô có chút bất an trong lòng. Cô muốn nhắn tin hỏi xem cô nàng bao giờ trở về nhưng lại sợ làm phiền đến giấc ngủ của Như Ý nên đã cất điện thoại đi. Ngẫm nghĩ một lúc, cô lại mở cuốn sổ ra, đọc tiếp câu chuyện còn dang dở của nàng Mạc Thanh Ca.