Ngủ thêm một mùa hè

Chương 4: Mối tình năm 17 tuổi

[Thế giới] [Diệp Thần] Lạc hoa hữu ý, lưu thuỷ vô tình. Anh không may mắn như Vô Hựu, em cũng không phải Hàn thị có được duyên trời. Năm đó nợ nhau lời từ biệt, không biết giờ có kịp vãn hồi hay không. Yên Vũ, em khoẻ không?

Diệp Thần là đội trưởng đội phá kỷ lục phó bản đầu tiên, được người người quan tâm, giờ lại trực tiếp nói chuyện trên kênh thế giới nên rất thu hút sự chú ý của mọi người. Chẳng mấy chốc kênh thế giới tràn ngập sự thất vọng vì biết cao thủ kia đã có người trong lòng, cũng mong chờ sự xuất hiện của nữ chính.

Lúc ấy Huyền Vy còn đang mải nói chuyện về hệ thống vũ khí trong game mới trong đội, nhưng cô lại có một cô bạn không gì không tò mò như Kiều Ân nên sao có thể không biết. Kiều Ân rất nhanh gọi cô trong kênh đội ngũ.

[Thập Quỷ Diện] Tình cũ tìm tới kìa Yên Vũ cô nương. Lên hồi đáp cao thủ đi kìa.

Huyền Vy kéo tin nhắn trên kênh thế giới, đọc được tin của Diệp Thần thì giật mình, trong lòng đau nhói. Thì ra đã lâu như vậy rồi, cô vẫn để tâm và luyến tiếc mối duyên tình ấy như vậy.

[Yên Vũ] Em không đổi tên, anh cũng không đổi họ. Nhưng không có nghĩa là chuyện năm đó vẫn dừng lại ở năm đó. Em và anh đều đã thay đổi, đều có cuộc sống mới. Em vẫn sống rất tốt, không muốn đánh cược bằng hai chữ “vãn hồi” của anh.

Diệp Thần không đáp lại, chỉ gửi cho cô một lời mời kết bạn. Nhưng Huyền Vy không chấp nhận, cô chỉ chat trên kênh thế giới:

“Năm đó nợ nhau lời từ biệt, giờ xem như cũng đã trả nợ rồi. Em và anh gặp lại cũng không hẳn là hữu duyên, mà cho dù có là hữu duyên, cũng chỉ để dứt khoát chuyện năm đó thôi.”

[Việt Hoàng] Yên Vũ tỷ lạnh lùng thế, có phải đã bị người ta phụ bạc không? Đệ nguyện vì giai nhân đi giết địch.

[Lưu Thuỷ] Em có giết được không đã, hơn nữa chuyện tình cảm của người khác đừng bép xép.

[Thập Quỷ Diện] Tiểu đệ, chờ tỷ tra rõ chân tướng rồi sẽ cùng đệ đi giết hắn. Hai người ta nhất định nắm chắc phần thắng.

[Yên Vũ] Giữa ta và Diệp Thần chỉ là chuyện quá khứ, Diệp Thần cũng không phụ bạc gì ta.

Diệp Thần không phụ bạc gì Yên Vũ là sự thật. Năm đó anh đối với cô rất tốt, nhưng sau đó thì bỗng nhiên off game mà không nói năng gì. Huyền Vy từng thích anh, từng coi anh là tri âm, nhưng hai người chưa từng xác định sẽ phát sinh quan hệ ở ngoài đời thực, cho nên việc anh off game không thể tính là phụ bạc cô. Có chăng chỉ là đoạn tình duyên lỡ dở, không có kết đẹp như Vô Hựu và Hàn thị nên duyên vợ chồng.

[Việt Hoàng] Anh có tình nhân rồi tất nhiên không muốn xen vào chuyện người ta. Nhưng em còn FA cơ mà.

[Phong Thành] Yên Vũ hơn đệ 2 tuổi đấy.

[Việt Hoàng] Đệ thích được lái máy bay.

Cả đội đập bàn cười.

[Yên Vũ] Đệ có lòng thì chinh phục trái tim Thập Quỷ Diện đi, vừa hay nàng ấy rất quý các tiểu đệ đẹp trai.

[Thập Quỷ Diện] Trai đẹp là tài nguyên đáng được trân trọng mà. Tỷ có thể chiều lòng rất nhiều công tử cùng lúc, đệ có cần tỷ chăm sóc không?

[Việt Hoàng] Tất nhiên là cần rồi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lão già ế chỏng như Phong Thành vẫn cần gấp hơn. Yên Vũ, tỷ có nguyện ý hi sinh thân mình để cho gã toại nguyện một lần không?

[Phong Thành] Mới có 22 tuổi mà sao vào miệng ngươi lại thành lão già hả? Ta và muội ấy vừa mới quen, ngươi đừng làm người ta chạy mất chứ.

[Lưu Thuỷ] Lo tán đổ Quỷ Diện của em đi. Càng lớn càng lắm mồm.

[Thập Quỷ Diện] Tiểu đệ bình tĩnh, tỷ có thể chiều lòng đệ, nhưng kẹo cưới của Yên Vũ khó ăn lắm, tỷ đây lăn lộn cùng hơn hai năm rồi mà đã được cái nào đâu. Nhưng Phong Thành, nếu huynh muốn GẢ cho Yên Vũ, thì ta đây sẽ hết sức tác thành.

[Việt Hoàng] Ha ha. Gả? Quả thật rất hợp để hình dung Phong Thành đó.

[Phong Thành] Tại hạ vẫn muốn LẤY vợ, xin các huynh đệ bình tĩnh chờ đi.

Lúc mọi người đang gắn ghép lương duyên cho Yên Vũ, thì cô lại chẳng buồn đọc tin. Trong đầu cô toàn là hình ảnh của Diệp Thần năm đó và lời anh vừa nói trên kênh thế giới, nước mắt đã trào ra từ khi nào chẳng hay.

Huyền Vy hiểu rất rõ nếu năm đó không thể nên duyên, thì hiện tại sẽ càng khó khăn. Từ lâu cô đã quyết tâm dứt bỏ đoạn tình cảm này, nên dù hôm nay anh có nói gì đi nữa, cô cũng sẽ không muốn nối lại. Cô cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình, đã từng vì không từ đã biệt mà rơi nước mắt, thì sẽ không chấp nhận đặt niềm tin vào hai chữ “vãn hồi” của anh. Chỉ là cô luôn có sự cố chấp của chính mình: nếu đã có bắt đầu, thì cũng muốn có một kết thúc rõ ràng cho cả hai.

Còn thứ tình cảm đọng lại trong lòng, bấy lâu nay Huyền Vy cũng không biết nên đặt tên cho nó là gì. Hôm nay mới hiểu, thì ra chỉ là luyến tiếc kỷ niệm, canh cánh trong lòng chuyện anh rời đi. Dù sao đi nữa, cô cũng đã từng thích anh.

Đang mải suy nghĩ thì Huyền Vy nhận được tin nhắn riêng của Phong Thành:

“Thấy em không trả lời câu nào, có phải khó chịu vì bị gán ghép lung tung không?”

Huyền Vy không hiểu ý anh, vội kéo đọc tin nhắn trong kênh đoàn đội, mới biết cô bạn Kiều Ân đã bắt tay với Việt Hoàng làm ông Tơ bà Nguyệt nãy giờ.

“Không có đâu. Nãy giờ em không đọc tin nhắn thôi.”

“Vậy anh yên tâm rồi. Thằng nhóc đó đi đâu cũng nhiều chuyện vậy đó. Nhưng cũng sẽ không làm gì thái quá đâu.”

Yên Vũ cười:

“Người ta lo lắng cho anh như vậy, nhưng xem ra anh luôn bình chân như vại nhỉ “lão già ế chỏng”?”

Phong Thành toát mồ hôi, không nghĩ cô nàng này cũng ranh ma trêu ghẹo mình. So với những lời đối đáp vừa lạnh lùng vừa đậm chất văn thơ với Diệp Thần trên kênh thế giới, giờ cô như con người khác, trở nên vô cùng thân thiện và tinh nghịch.

“Nghe Thập Quỷ Diện nói em cũng đã lâu không chịu phát kẹo cưới, có phải cũng sắp thành “lão bà” rồi không?” – Anh hỏi ngược lại cô.

“Em đây con mắt quá tốt, nên mới chưa nhìn trúng ai đó chứ.”

“Anh đây vừa hay biết thuật che mắt, em cẩn thận bị “lão già ế chỏng” lừa đấy. Ha ha.”

Yên Vũ cười toét miệng:

“Mong được lĩnh ngộ.”

Phong Thành: …

Cô gái này có lẽ không phải ranh ma, mà là đã tu luyện thành tinh mất rồi.

“Em có việc, off đây. Lần sau đánh Boss nếu thiếu người thì gọi nhé.”

Phong Thành đọc dòng tin nhắn đó của cô, phát hiện ra cô tuy dễ gần, rất thân thiện, nhưng lại luôn giữ ý. Cô biết anh còn quen một nữ y sư, lại chưa quá thân thiết nên mới nói câu “nếu thiếu người thì gọi”.

“Được.”

Anh trả lời, treo game rồi đi rửa mặt, chuẩn bị cho ca đêm của mình.

Đêm đã khuya, khách trong quán net Hưng Thịnh còn lại rất ít, chủ yếu là khách thâu đêm. Qua thời gian hơn 10 giờ tối bận rộn tiếp khách trả máy thì giờ này nhân viên trông quán rất rảnh tay rảnh chân. Phong Thành ngồi máy chủ ở quầy, kéo cả đội đi giết quái để tăng cấp.

[Lưu Thuỷ] Anh có việc cần họp gấp, treo máy nhé?

[Phong Thành] Rồi rồi. Lão huynh là con người bận rộn, đi đi.

Game Lạc Hoa Lưu Thuỷ có chức năng treo máy đánh quái để lấy EXP tăng cấp, nhưng so với hiệu suất của việc tự đánh thì thấp hơn rất nhiều. Cũng may là điểm EXP sẽ chia đều khi tổ đội, cho nên trong năm người có một người treo máy thì không ảnh hưởng quá nhiều.

Đang nhàm chán bấm phím giết quái thì Phong Thành nhận được tin nhắn từ người lạ Diệp Thần:

“Xin chào. Ta là người quen của Yên Vũ. Có thể nói chuyện với huynh chút được không?”

Phong Thành đầy khó hiểu, vì sao tên này lại tìm anh nói chuyện cơ chứ? Tuy vậy anh vẫn lịch sự trả lời:

“Được. Nhưng ta và nàng vừa mới quen, không biết có giúp gì được không.”

Diệp Thần ngỡ ngàng:

“Vừa mới quen? Ta tưởng hai người… ít nhất cũng là bạn thân chứ? Phong Thành, Yên Vũ, vừa đúng ý bão táp hồng trần.”

“Chỉ là trùng hợp thôi.”

“À. Vậy phiền huynh rồi.”

Từ trước tới giờ con gái theo đuổi anh trong game không thiếu, nhưng bị tình cũ của hồng nhan vừa quen dòm hỏi thì lại là chuyện lần đầu. Phong thành yên vũ, liệu có phải là điềm báo cuộc đời của anh sắp có bão táp không vậy?

“Cậu nhân viên, cho tôi một bao thuốc.”

Tiếng gọi của khách trong tiệm làm đứt đoạn suy nghĩ của anh. Anh tạm treo máy trong game, ra kệ gần quầy lấy một bao thuốc lá kèm bật lửa đem đến khu B của tiệm.

Người đàn ông tiếp nhận bao thuốc và bật lửa từ tay anh, châm một điếu, lại đưa cho người bên cạnh:

“Hút không?”

“Không. Mày hút vừa thôi, không người yêu lại cằn nhằn.”

Phong Thành đã xong việc, định trở về quầy thì vô tình nhìn thấy màn hình game của người nọ. Game Lạc Hoa Lưu Thuỷ, server Tương Tư, ID Diệp Thần. Anh rất bất ngờ, nhưng không nói gì, chỉ thấy cuộc sống đúng là đầy rẫy sự trùng hợp.

Người đàn ông đang phì phèo điếu thuốc, quay ra hỏi bạn:

“Bao giờ mày lại vào trại?”

“Một tuần nữa. Lần này tao xin nghỉ là có việc mà.” – Diệp Thần trả lời.

“Trả nợ tình cô ấy à?”

Diệp Thần dừng thao tác nhân vật:

“Ừ. Năm đó đột ngột quá, cũng không nói với em ấy câu nào. Bây giờ em ấy thay đổi rất nhiều, có lẽ đã không còn vị trí cho tao nữa.”

“Nhưng lần đó mày nhận nhiệm vụ mà?”

“Nhận nhiệm vụ thì sao? Vốn dĩ có thời gian chuẩn bị, có thể nói với người ta một tiếng, nhưng tao lại không làm. Lúc đó nghĩ chỉ nửa tháng có thể hoàn thành, không ngờ lại xảy ra chuyện đó.” – Anh thở dài, đôi mắt sâu của anh ươn ướt.

Người đàn ông kia dụi tàn thuốc:

“Nghe nói sau đó cô ấy đợi mày gần một tháng nhưng không thấy mày online, hỏi bạn bè trong game của mày cũng không ai biết chuyện. Sau đó thì off game.”

“Ừ. Có lẽ em nghĩ tao là kiểu con trai tán tỉnh xong thì bỏ vẳng, còn chẳng dám nói lời chia tay.”

Cuộc trò chuyện của hai người hoàn toàn lọt vào tai của Phong Thành. Kỳ thật ban đầu anh không cố tình nghe lén, nhưng hai người họ lại ngồi ở khu vắng người, ít bị tiếng chuột và bàn phím lấn át nên anh vô tình trở thành kẻ nghe lén người ta nói chuyện.

Anh không rõ Diệp Thần kia năm đó vì nhiệm vụ gì mà không nói lời nào với Yên Vũ, nhưng dựa vào cách nói của Diệp Thần có thể thấy khi ấy rõ ràng anh không quá coi trọng cô. Có lẽ Diệp Thần cũng từng thích Yên Vũ, thậm chí bây giờ vẫn thích. Nhưng không từ mà biệt, rõ ràng là không đủ để tâm.