Ngự Thú Đại Sử Kí

Chương 86: Mất đi thì vĩnh viễn vẫn là mất đi

Hai tên thiếu nữ dáng người thướt tha từ trên Kim Vũ Đại Bằng điểu đi xuống. Bạch Du có thể nhân ra hai người này, chính là Thanh Nguyệt cùng tiểu Tuyền.

“ Cô chủ, ở đây nguy hiểm cô nhanh chóng.....” tên sĩ quan kia vừa thấy người đến là Thanh Nguyệt, liền vội vội vàng vàng mở miệng nói.

Thấy Thanh Nguyệt xuất hiện ở đây, Bạch Du vốn là thầm kêu không tốt. Dù gì hai bên cũng có thể coi là bạn bè, nếu bây giờ bị quân nhân coi là đồng phạm thì chắc chắn hai người Thanh Nguyệt cũng sẽ bị bắt.

Bạch Du vốn còn định mở miệng kêu Thanh Nguyệt nhanh chóng rời đi, ai biết tên sĩ quan kia mở miệng nói chuyện nhanh hơn một bước. Nghe thấy câu nói của đối phương, Bạch Du liền sững người, đứng ngây ngốc tại chỗ.

“ Nhanh cho người của ngươi rút khỏi đây” Thanh Nguyệt đạm mạc nói, giọng nói lảnh lảnh dễ nghe, nhưng lại mang theo một tia mệnh lệnh không thể làm trái.

“ Nhưng...” tên sĩ quan vẫn còn muốn nói gì đó.

Thanh Nguyệt không có lại mở miệng nói chuyện, chỉ đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn sang. Thấy ánh mắt của nàng, tên sĩ quan kia không dám tiếp tục làm trái, chỉ có thể hạ lệnh rút lui.

“ Ngươi không sao chứ?” chờ sau khi đám người quân nhân kia hoàn toàn rút đi, Thanh Nguyệt mới quay sang nhìn Bạch Du, mang theo một tia quan tâm hỏi.

Bạch Du không nói một lời, chỉ là ánh mắt đã có chút lạnh lùng, kèm theo một phần thất vọng nhìn Thanh Nguyệt.

“ Ngươi nhìn vậy là có ý gì? Cô chủ nhà ta lo lắng cho ngươi, chạy đến đây cứu....” tiểu Tuyền thấy Bạch Du như thế nhìn bọn họ, tính khí đanh đá liền nổi lên.

“ Xin lỗi, ta cũng không có cố ý dấu diếm thân phận, chỉ là lần này ta trốn người nhà đi ra ngoài, nên không tiện tiết lộ danh tính” Thanh Nguyệt trừng mắt tiểu Tuyền một cái, áy náy nói với Bạch Du.

“ Chuyện của bọn họ.....ngươi biết sao?” Bạch Du cuối cùng vẫn là không nhịn được, bàn tay gắt gao nắm chặt, mở miệng hỏi.

Thanh Nguyệt một bộ dạng nghi hoặc, sau đó mới giống như hiểu ra cái gì, sắc mặt trở lên có chút hổ thẹn, không dám nhìn thẳng Bạch Du.

“ Xin lỗi!” Thanh Nguyệt sau cùng vẫn là lấy hết dũng khí, nói với Bạch Du lời xin lỗi.

Bạch Du không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu.

“ Ta thật sự không biết những người đó có quan hệ với ngươi, nếu biết thì ta đã ngăn chặn chuyện đó lại, ta thật sự....” Thanh Nguyệt vội vàng muốn giải thích.

“ Vậy nếu bọn họ thật sự không có quan hệ với ta, ngươi liền không bao giờ chú ý đến những sinh mạng đó sao?” không chờ Thanh Nguyệt nói hết, Bạch Du hít sâu một hơi, ngắt lời nói.

“ Ta....” Thanh Nguyệt trở lên có chút bối rối.

“ Lần này đã là lần thứ hai ngươi cứu mạng ta đi, coi như ta nợ ngươi hai món nợ ân tình. Nếu sau này còn có cơ hội gặp lại, ta nhất định sẽ trả” Bạch Du không muốn tiếp tục vấn đề này, hơi chuyển đề tài.

Cùng lúc đó, Thanh Man đã bị Bạch Du thu vào trong linh văn, còn Tiểu Hắc thì bắt đầu điều động thân thể khổng lồ bao quanh Bạch Du.

Hắc vụ dần dần làn tràn, bao khỏa lấy Bạch Du cùng Tiểu Hắc.

“ Vậy chúng ta vẫn còn là bạn chứ?” ngay lúc thân ảnh Bạch Du sắp biến mất, Thanh Nguyệt hướng về phía hắn hỏi.

Bạch Du quay đầu lại nhìn về phía Thanh Nguyệt, hơi cắn chặt môi, cuối cùng hắn vẫn là lắc đầu. Sau đó toàn bộ thân thể của Bạch Du cùng Tiểu Hắc bị hắc ám bao phủ, triệt để biến mất.

Cái lắc đầu này có thể là ‘không thể’ hoặc cũng có thể là ‘không biết’. Chờ hắc ám tản đi, Bạch Du cùng Tiểu Hắc đã là không còn hình bóng.

Thanh Nguyệt thần sắc ảm đạm, không nói một lời.

“ Tiểu Tuyền, ngươi nói hắn vẫn còn coi ta là bạn sao?” Thanh Nguyệt giống như vẫn muốn giữ lại một chút hi vọng cuối cùng, quay qua hỏi tiểu Tuyền.

“ Bạn, chính là giúp đỡ nhau mà không phải thiếu nợ một cái ân tình....” tiểu Tuyền hơi trầm tư, sau đó một bộ dạng già dặn không hợp tuổi tác, nói.

Thanh Nguyệt hơi sững người, nhớ đến câu nói sau cùng của Bạch Du: ‘ Lần này đã là lần thứ hai ngươi cứu mạng ta đi, coi như ta nợ ngươi hai món nợ ân tình. Nếu sau này còn có cơ hội gặp lại, ta nhất định sẽ trả’.

“ Cô chủ, ngươi cần gì phải như vậy. Chẳng phải còn có rất nhiều thanh niên tài tuấn muốn làm bạn với người mà còn không được sao?” tiểu Tuyền thấy Thanh Nguyệt như thế, hơi an ủi nói.

“ Hazzzz, ngươi không hiểu. Cái bọn họ theo đuổi chẳng qua chỉ là sắc đẹp, bối cảnh sau lưng ta mà thôi” Thanh Nguyệt lắc đầu thở dài nói.

“ Cô chủ! Sao người lại ở đây, chỗ này rất nguy hiểm nhanh chóng cùng ta hồi phủ” một đạo âm thanh từ sau lưng Thanh Nguyệt truyền đến.

Thanh Nguyệt cũng không cần quay đầu lại cũng biết kẻ đến là người nào. Hoàng Nguyên Hách, thị trưởng thành phố Phong Diệp, cũng là một tên tứ phẩm Ngự thú sử.

Hoàng Nguyên Hách là một người trung niên gần năm mươi, khuôn mặt cương nghị mang theo một tia nghiêm nghị.

Bình thường Hoàng Nguyên Hách là kẻ trên vạn người, dưới một người. Dù gặp ai, trên mặt hắn đều mang theo một phần ngạo khí.

Thế nhưng giờ đây, khi ở trước mặt Thanh Nguyệt hắn lại trở lên vô cùng khiêm tốn cùng kính sợ.

“ Bắt được người sao?” Thanh Nguyệt cũng không quay người lại nhìn Hoàng Nguyên Hách, chỉ lạnh nhạt nói.

“ Cái này.....Hoàng lão quỷ quá xảo quyệt, ta đã sơ ý để hắn lần nữa trốn thoát. Nhưng cô chủ yên tâm, ta đã để lại ấn kí trên người hắn, cho ta một chút thời gian ta chắc chắn sẽ bắt được bọn chúng” Hoàng Nguyên Hách vội vàng báo cáo.

“ Ta không cần biết ngươi dùng cách nào, nhưng ta muốn ngươi bắt sống tên Tần Thiên bị Hoàng lão quỷ mang đi” Thanh Nguyệt nói.

“ Vậy Hoàng lão quỷ....” Hoàng Nguyên Hách hỏi ý.

“ Tùy ngươi” Thanh Nguyệt chỉ để lại một câu, sau đó cùng tiểu Tuyền nhảy lên lưng Kim Vũ Đại Bằng điểu.

Rít ~~ Rít ~~

Kim Vũ Đại Bằng rít lên một tiếng ưng minh, sau đó biến thành một đạo quang ảnh biến mất nơi chân trời.

==========

Một khu đồi nhỏ gần thành phố Phong Diệp, cây cỏ đang phất phơ bay theo làn gió nhẹ, chúng đang thư thái đón nhận những tia ánh trăng êm dịu từ bầu trời đêm.

Bỗng nhiên một đạo khói đen từ mặt đất xuất hiện, sau đó dần dần lộ ra hai thân ảnh, một người một rắn.

Không ai khác chính là Bạch Du cùng Tiểu Hắc. Bạch Du không nói một lời, chỉ chăm chú nhìn thành phố Phong Diệp nơi xa.

Từ chỗ này Bạch Du có thể thấy được toàn cảnh thành phố, nơi mà hắn sinh ra và lớn lên.

“ Ông nội, Mộc lão, mọi người, con đi đây.....” cuối cùng Bạch Du mở miệng, câu nói như trút hết phần sức lực cuối cùng của hắn, hắn quay lưng bước đi. Chỉ để lại một bóng lưng cô độc, cùng hiu quạnh.

Bạch Du cũng không có phát hiện, nơi bầu trời xa xăm, không biết vô tình hay cố ý, sau khi Bạch Du nói ra câu nói kia, những ngôi sao trên bầu trời giống như thi nhau chiếu sáng, làm rực rỡ cả trời cao.

Thiên không trở thành một bức tranh mĩ lệ, như để đưa tiễn kẻ ra đi. Thay cho lời chúc phúc của một ai đó đến những người thân quan trọng nhất.

Thời gian vẫn cứ trôi, không vì một ai mà dừng lại. Tất cả những thứ đã xảy ra chỉ có thể đi vào dĩ vãng, mất đi thì vĩnh viễn vẫn là mất đi, sau lưng của một cường giả chính là sự mất mát và đau thương được ghi vào sử sách.