Ngự Trị Vạn Giới

Chương 12: 12 Phương Lão Sư Thân Phận

Quay trở lại với ngôi trường cao tam quen thuộc.

Lúc này Ninh Vương đã ở bên trong lớp học của mình để chuẩn bị cho tiết học đầu tiên trong ngày, sau khi hoàn tất những công việc thường ngày của hắn và làm bữa sáng cho Nhã Phương.

Hiện tại chỉ còn cách tiết học đầu tiên vài phút nữa Ninh Vương cũng tranh thủ chút thời gian này suy nghĩ thêm về những bước đi trong kế hoạch sắp tới của hắn.

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG

Tiếng trống trường quen thuộc vàng lên báo hiệu rằng tiết học đầu tiên sắp bắt đầu.

Một lát sau.

Lộp cộp lộp cộp~~

Tiếng giày cao gót chạm lên mặt đất mà phát ra âm thanh, một bóng người từ từ bước vào cửa lớp sau đó đi tới bước lên trên bục giảng.

Không phải ai khác mà chính là Phương lão sư - chủ nhiệm của lớp bước vào, tiết đầu tiên nàng dạy chính là lớp mình chủ nhiệm luôn.

Tất cả đồng học trong lớp bao gồm cả Ninh Vương sau khi thấy nàng bước vào và đứng nghiêm nghị bên trên bục giảng thì.

Cũng đồng loạt mà đứng lên chào một cách nghiêm túc không cợt nhả.

Dẫu sao thì lớp của hắn cũng là một trong những lớp khá ưu tú của trường.

“Các ngươi tốt, được rồi ngồi xuống đi”.

Phương lão sư phất phất cái tay ra hiệu cho học sinh của mình ngồi xuống sau đó cũng trở về chỗ ngồi bên trên bục giảng của mình.

“Ta thông báo cho các ngươi một tin để các ngươi chuẩn bị trước thật kỹ vì việc này có thể ảnh hưởng tới tương lai sau này của chính các ngươi”.

Phương lão sư hai bàn tay đan xen vào nhau đánh mắt hướng về phía học sinh cả lớp mà bắt đầu thông báo một tin tức gì đó.

“Sắp tới, cụ thể là thứ 5 tuần sau các ngươi sẽ có một kỳ thi sát hạch để tuyển chọn ra những học sinh ưu tú nhất trong toàn trường vào trong cùng một lớp”.

“Những học sinh này sẽ được nhà trường dốc sức bồi dưỡng với mục đích thay mặt trường học đi tham gia vào những kỳ thi cấp thành phố hay toàn quốc”.

Tin tức đến tai, đồng học trong lớp bắt đầu xôn xao bàn tán về chuyện này.

Duy chỉ có Ninh Vương là không mấy để tâm quá vào vấn đề này, hắn vẫn còn đang bận suy nghĩ và tính toán những bước đi tiếp theo của mình.

“Kỳ thi sát hạch lần này sẽ ảnh hưởng rất lớn trực tiếp tới tương lai sau này của các ngươi.

Vì vậy những kẻ không chăm chỉ và cố gắng đạt được thành tích tốt nhất trong kỳ sát hạch sắp tới đây bản thân sẽ chịu thiệt thòi cực kỳ nặng nề”.

“Những học sinh có thành tích kém có khả năng sẽ bị tống chung vào cùng một lớp với những thành phần cá biệt nhất trong trường”.

“Vì vậy ta hi vọng không có một ai trong lớp chúng ta sẽ có thành viên phải vào lớp đó”.

“Ta chỉ nói đến đây thôi nội dung ôn tập ta sẽ nói với các ngươi sau, bây giờ lấy sách ra mở trang số…”.

Thông báo thông tin về kỳ sát hạch sắp tới cho cả lớp biết xong.

Phương lão sư cũng không dài đong nữa mà đi ngay lập tức vài bài giảng của ngày hôm nay.

Còn ở phía dưới chỗ của học sinh thì lại là một chuyện khác.

Sau khi nghe toàn bộ thông báo của giáo viên chủ nhiệm, toàn bộ học sinh ai nấy cũng đều có chút thấp thoảng lo âu.

Bọn họ cứ nghĩ rằng nếu như thành tích kém hay không có gì đặc sắc sẽ vẫn ở nguyên lớp như cũ hoặc là cùng lắm chỉ có một vài thành phần cá biệt chuyển vào thay thế cho những tên có thành tích tốt được chuyển đi.

Nào ngờ mọi việc còn có chút nghiêm trọng hơn bọn hắn tưởng tượng a.

Thành tích mà không tốt có khả năng sẽ bị đào thải và chuyển vào lớp đặc biệt kia a.

Mà điều này chẳng có một học sinh nào trong cái lớp này nguyện ý cả.

Một khi bị chuyển vào lớp đó, tài nguyên và sự quan tâm của giáo viên sẽ rất hạn chế tương lai sau này trăm đường khó đi.

Chưa kể đến việc, trong lớp toàn thành phần cá biệt, đạo đức và ý thức thấp đến cực điểm, với những thành phần này đi học chẳng khác nào đi chơi cả.

Ngoài việc bắt nạn và chấn lột bạn học trong trường thì đám này phế vật chỉ có thể tụ tập đàn đúm ăn chơi cùng với đi “Cháy Phố” mà thôi.

Thế nên một khi một học sinh bình thường chẳng may phải học chung với một đám bỏ đi như thế này thì cuộc sống học đường sau này của hắn chỉ có hai con đường.

Một là cũng trở thành những kẻ như vậy, cũng tụ tập ăn chơi với đàn đúm.

Hai là bị bọn chúng bắt nạt chèn ép thậm chí là đánh đập giống như trường hợp của cậu học sinh vừa mới tự sát vài ngày trước mà chẳng có một chút sức lực phản kháng.

Thê thảm đến cực điểm, vì chẳng phải ai cũng có năng lực hay quyền và tiền để chống lại hay đáp trả lại bọn chúng một cách dã man giống như Ninh Vương cả, hắn ta là trường hợp đặc biệt.

Trải qua hơn 40 phút, cuối cùng tiết văn đầu tiên của Phương lão sư cũng kết thúc.

Nhưng hôm nay nàng không có lập tức rời đi như thường ngày mà ở lại lớp làm nốt một chút sự tình sau đó mới rời đi.

Còn về phần cả lớp thì vẫn ra bên ngoài hoặc ngồi trong lớp chơi như bình thường, vì một tiết học là 45 phút mà mỗi một tiết đều có 5 phút cho học sinh có nghỉ ngơi lấy lại tinh thần cho tiết học tiếp theo.

Ai làm việc người ấy, nhưng đa số đều lựa chọn đi ra ngoài hành lang đứng và trò chuyện hoặc là đi giải quyết nhu cầu cá nhân một cách nhanh chóng.

Lúc này trong lớp chỉ còn lại một vài học sinh vẫn đang ngồi trong lớp túm tụm lại buôn chuyện với nhau cùng với Ninh Vương ngồi dựa lưng vào ghế hai tay đặt trên bàn cầm lấy một cuốn sách bìa cứng khá dày, chăm chú đọc mà mọi thứ xung quanh gần như không thể sao nhãng hay ảnh hưởng tới hắn.

Lúc này Phương lão sư cũng có vẻ hoàn thành xong nốt một số công việc sổ sách của mình quay xuống nhìn về phía đám học sinh còn lại trong lớp thì cũng chỉ còn lại một vài trong lớp.

Nhưng sự ánh nhìn của nàng lại bị thu hút bởi vẻ soái khí của Ninh Vương, thực lòng mà nói bất kỳ nữ nhân nào khi nhìn thấy một màn này không có chút mất hồn lạc phách mới là chuyện lạ.

Vì trông thấy cuốn sách mà Ninh Vương đang đọc mặc dù khá dày nhưng bất quá lại là một cuốn sách không có tiêu đề, Phương lão sư cũng lấy nó làm chủ đề để bắt chuyện với hắn cho đỡ ngượng ngùng.

“Ninh Vương đồng học…Ninh Vương…Này Ninh Vương”.

Đang chăm chú đọc và tiếp thu thêm những nguồn tri thức mới ở bên trong Tiến Hóa Thiên Thư thì bất chợt bị âm thanh của Phương lão sư - chủ nhiệm của hắn làm đứt quãng mà ngẩng đầu lên.

Không sai, thứ hắn đang đọc chính là Tiến Hóa Thiên Thư, thường thì khi có thời gian rảnh rỗi lúc nào Ninh Vương đều không lãng phí.

Hoặc là hắn sẽ nghiên cứu và vạch ra những bước đi tiếp theo trong kế hoạch của mình, hoặc là sẽ lôi Tiến Hóa Thiên Thư ra để tiếp nhận thêm những nguồn tri thức mới để khi có khả năng hắn sẽ ngay lập tức đi vào khai thác.

Vì đơn giản tri thức bên trong không hoàn toàn chỉ là liên quan tới sự tiến hóa của các sinh vật như cái tên của nó mà còn bao gồm tới rất nhiều những chủ đề khác nữa được chia ra làm nhiều nhánh và đề mục khác nhau.

Cho nên hắn mới quyết tâm khai thác triệt để bằng không nếu chỉ có mỗi một nội dung thì nó cũng không khiến cho hắn ham muốn như vậy.

Quay trở lại chủ đề chính.

“A, Phương lão sư, ngài gọi ta không biết là có chuyện gì?”.

Ninh Vương hướng mắt tới nữ nhân đang ngồi trên bục giảng mà trả lời.

“Không biết cuốn sách không tên ngươi đang đọc có gì thú vị bên trong hay sao mà ngươi đọc chăm chú như vậy? Khiến cho ta phải gọi những ba tiếng ngươi mới thèm trả lời”.

Phương lão sư tiếp tục mở miệng nói, trong giọng điệu có chút trêu chọc Ninh Vương.

Thấy vậy Ninh Vương bèn giả bộ mở cặp ra cất Tiến Hóa Thiên Thư vào bên trong, nhưng thực tế thì khi cuốn sách vừa nằm gọn vào bên trong cặp Ninh Vương đã điều động ý niệm cất nó vào trong không gian cá nhân của chính mình.

Là một người cẩn thận Ninh Vương sẽ không để những chuyện vớ vẩn như mất đồ hay quên chỗ để đồ của mình xảy ra, đặc biệt là với vật cực kỳ quan trọng như cuốn này Tiến Hóa Thiên Thư.

“Vậy sao? Ta không có để ý, mong lão sư không có trách cứ a”.

Nếu như là nữ nhân khác hỏi tới hắn trong những lúc hắn đang tập trung như vậy có khi còn bị hắn cảm thấy chán ghét.

Bất quá vị này Phương lão sư là người mà từng giúp đỡ hắn rất nhiều trước kia, hắn cũng rất là kính trọng nàng vì thế hắn mới hạ thấp mình xuống như vậy.

Chỉ là không biết nàng ta là có chuyện gì mà đột nhiên lại chú ý tới hắn a.

“Mà thôi, sang tuần là bắt đầu kỳ sát hạch rồi ngươi cảm thấy như thế nào có tự tin vào thực lực của mình hiện tại không, có khả năng vào lớp chuyên để sau này đi thi lấy giải thành phố với giải quốc gia không.

Một khi mà đạt giải là khi tuyển chọn vào đại học là ngươi có cơ hội được tuyển thẳng đó, ngươi thấy sao?”.

“Cả lớp này thực lòng mà nói ta chỉ hi vọng vào một mình ngươi mà thôi, bởi vì kỳ này sát hạch mức độ cạnh tranh rất cao mà lớp ta cùng lắm chỉ được một hai người thôi.

Số còn lại ta hi vọng chúng chỉ cần đạt thành tích không quá thấp là được dù sao thì vào lớp cá biệt rất là thiệt thòi a”.

Phương lão sư không đề cập tới vấn đề cũ nữa mà thay đổi chủ đề tiếp tục hỏi Ninh Vương về kỳ thi sát hạch sắp tới đây.

“Hmm, với ta mà nói đạt được điểm tuyệt đối và có thành tích đứng đầu trường chẳng phải là điều gì khó khăn cả.

Nhưng mà nếu Phương lão sư ngài không muốn ta vào lớp chuyên mà tiếp tục ở lại lớp này do ngài chủ nhiệm thì cũng không phải là chuyện không thể.

Dù sao thì Phương lão sư cũng là người giúp đỡ ta rất nhiều ta sẽ không từ chối nếu ngài muốn”.

Ninh Vương câu trước vẫn dùng giọng điệu lạnh nhạt, lãnh ngạo như mọi khi nhưng câu sau lại chuyển thành có chút trầm ấm, còn ánh mắt lại phóng ra chút tà mị mà mặt đối mặt đối với lão sư của mình.

Không sai a.

Hắn là chính là đang phóng điện lão sư chủ nhiệm của mình a.

Phương lão sư này ngoại trừ việc là người từng giúp đỡ hắn rất nhiều thì còn là kiểu nữ nhân rất đúng ý hắn.

Từ tuổi tác cho tới ngoại hình nàng chỉ cần ăn diện một chút đích xác chính là một cái mỹ nhân a.

Huống chi bắt được lão sư chủ nhiệm vào tay làm nữ nhân của bản thân chính là một cái suy nghĩ không tồi a.

Trước kia chỉ là một tên học sinh cao tam bình thường nhiều nhất hắn cũng chỉ dám nghĩ chứ không có khả năng thực hiện chuyện này.

Nhưng hiện giờ mọi thứ đối với hắn chỉ là một chuyện dễ dàng a.

“Không tệ, rất không tệ, ngược lại có thể xem xét a”.

Những suy nghĩ không thuần khiết bắt đầu hiện ra trong đầu hắn làm cho hắn phải đình chỉ suy nghĩ mà không ngừng lẩm bẩm trong đầu.

Thấy tên học sinh này của mình dùng giọng điệu lạnh nhạt thản nhiên nói ra việc đứng đầu toàn trường sau đó lại chuyển thành trầm ấm không theo thói thường cùng với ánh mắt đầy mị hoặc gian tà mà phóng điện tới hướng nàng.

Bất quá chẳng hiểu sao khi đối diện với hắn như vậy nàng lại có không bài xích mà chỉ cảm thấy có chút thích thú lạ kỳ.

Nhưng ngay lập tức nàng liền xóa bỏ đi ngay cái suy nghĩ đấy trong đầu mà chỉ chốt hạ một câu không nói gì nữa mà rời đi lập tức.

Thực chất vị này Phương lão sư là một cái nữ nhân sớm đã có hôn ước từ trước được gia gia của nàng cùng với người bạn thân của hắn giao ước đáng lẽ ra từ năm 18, 20 tuổi nàng đã phải kết hôn như ước hẹn.

Chỉ là gia gia nàng, hắn rất thương cháu gái không muốn nàng sớm như vậy mà đã bị gả đi, toàn bộ thanh xuân của nàng sẽ bị vứt bỏ bởi chính hôn ước này.

Vì thế gia gia nàng, hắn nói với bạn già của mình lui lại cho đến năm nàng 25 tuổi, cũng là để cho nàng và vị hôn phu của mình có thời gian tìm hiểu lẫn nhau.

Sau đó thì mới tính toán tiếp, mà bây giờ nàng đã sắp 26 rồi.

Người nhà sớm đã cáo tri nàng sớm trở lại gia tộc để thực hiện hôn ước như ước hẹn.

Trước khi nàng gặp được Ninh Vương thì cũng đã hẹn hò gặp mặt vài lần với vị hôn phu của nàng.

Hắn đối với nàng hết lòng chiều chuộng, nàng cũng không có ghét bỏ gì hắn.

Suy nghĩ kỹ thì kết hôn với kẻ này cũng không có chịu thiệt thòi gì.

Ấy là cho tới khi nàng chủ nhiệm lớp của Ninh Vương, lúc đầu nàng chỉ là cảm thấy có chút gì đó quen thuộc tới từ hắn mà đơn thuần quan tâm tới hắn.

Nhưng không hiểu vì sao sau đó nàng càng ngày càng lún sâu không dứt ra được cho tới hôm nay, khi bị Ninh Vương dùng ánh mắt mị hoặc quyến rũ chính mình mà không cảm thấy bực tức, ngược lại có chút thẹn thùng nhìn lại hắn.

Từ đó nàng chính thức lún sâu vào vũng bùn không lối thoát này, chỉ cần hắn chủ động thêm một chút liền sẽ bắt được nàng vào tay.

“Hừ, ngươi nhớ kỹ lời nói của mình đó, không đứng trước 10 toàn trường ta sẽ xử lý ngươi thế nào, đồ ngạo mạn ta không quan tâm ngươi nữa tự mà lo liệu đi”.

Mạnh miệng là vậy, nhưng trước khi nàng rời đi Ninh Vương đã quan sát được trên hai gò má của nàng đã có chút phiếm hồng.

Chẳng lẽ vị này lão sư chủ nhiệm của ta thật ưa thích ta a?

Biểu hiện này của nàng khiến cho Ninh Vương cảm thấy rất là kỳ quái làm cho hắn ngay lập tức mà điều động ý niệm câu thông hệ thống dò xét một chút về thông tin của nàng.

Mọi thông tin của nàng hiện tại mà hắn biết vẫn còn rất ít a.

“Hệ thống, dò xét vị này Phương lão sư cho ta”.

Ninh Vương câu thông hệ thống ra lệnh cho nó dò xét về thông tin của vị lão sư này.

“Đinh ,dò xét đối phương tiêu tốn 1 vạn điểm tín dụng”.

“Mời ký chủ xác nhận”.

Nghe được hệ thống báo lên chi phí cho lần này dò xét, Ninh Vương không khỏi có chút ngạc nhiên a.

Không nghĩ đến việc thông tin của vị này Phương lão sư có chút giá cao.

23 tỷ tiền Việt, cái giá này đã nói lên thân phận của nàng không hề tầm thường chút.

So với một cái nữ nhân bình thường như Đặng Nhã Phương của hắn, vị này Phương lão sư bối cảnh khả năng cao có thể chính là một vị thiên kim đại tiểu thư của một gia tộc quyền quý nào đó a.

Tiêu phí mặc dù nhiều, nhưng đối với Ninh Vương hiện tại mà nói 1 tỷ cũng chỉ như muối bỏ bể mà thôi.

Sau này thu được nàng tới tay chiếm nàng cái gia tộc này tiện nghi thì lúc đấy 1 tỷ chẳng là có đếch gì hết.

“Xác nhận”.

Hắn cũng không có suy nghĩ quá nhiều mà lập tức xác nhận.

“Đinh, dò xét thành công”.

Màn hình sáng quen thuộc lại xuất hiện trước mắt Ninh Vương một lần nữa, bên trong chứa đựng chính là thông tin gần như đầy đủ của nàng.

>

>

>

>

>

>

>

Đọc qua một lượt hắn đã hiểu đại khái về thân phận và tình hình của nàng chỉ là thông tin hắn có được những chỗ quan trọng thì lại khuyết thiếu.

Việc này khiến cho hắn có chút khó chịu a.

Như cảm nhận được những dòng suy nghĩ của Ninh Vương hệ thống đưa ra cho hắn thêm một lựa chọn, bất quá lực chọn mà nó đưa ra khá là khó tiếp nhận a.

“Ký chủ muốn biết thêm hay có được đầy đủ thông tin mình muốn, rất đơn giản thôi, mời ký chủ xuất thêm tiêu phí là được”.

Hệ thống phát ra âm thanh cáo tri hắn một cái chờ hắn quyết định.

“Hả, còn có vụ này sao? Thế nếu ta muốn biết toàn bộ thông tin mình cần thì tiêu tốn bao nhiêu điểm tín dụng?”.

Ninh Vương hồi đáp đồng thời hỏi thăm về giá cả.

“Chỉ với 50 vạn điểm tín dụng ký chủ lập tức sẽ có được thông tin cơ bản là đầy đủ về Huyền Thu Phương bao gồm là cả về gia tộc của cùng với tin tức về vị hôn phu của nàng”.

“Không biết là ý ký chủ thế nào?”.

Nghe xong cái giá trên trời mà hệ thống thông báo cho hắn, sắc mặt Ninh Vương lập tức âm trầm xuống mà không nhịn được ý cười lộ rõ trên khóe miệng.

“Hah, 50 triệu đô, ta tính sơ cũng hơn nghìn tỷ mốt tiền Việt.

Phải chăng cái giá ngươi nói là sự thật”.

Phải biết tổng tất cả tài sản mà Thiên Địa Hội cùng Đoạn gia mang lại cho hắn cũng chỉ có 7-800 triệu đô mà thôi nhưng đấy là tổng tài sản.

Còn vốn lưu động sau khi giao việc cho Đoạn Minh Sơn đi làm thì nhiều nhất hắn cũng chỉ có thể lấy ra thêm 100 triệu nữa số còn lại là để phòng ngừa bất chắc.

Nếu như chỉ là 1 2 triệu thì hắn còn có thể xem xét với lại khi xác nhận dò xét là tài sản sẽ trực tiếp biến mất chứ không phải tài sản hắn cầm trong tay.

Thử nghĩ đột ngột 50 triệu đô biến mất trong tài khoản của những thế lực dưới trướng sẽ xảy ra chuyện gì, tất nhiên là khủng hoảng rồi.

Nếu như là 1 2 triệu đô thì hắn có thể để Đoạn Minh Sơn thay thế hắn đứng ra nhận trách nhiệm và nói là mang tiền đi đầu tư hay làm gì đó.

Vì trên giấy tờ tài sản vẫn thuộc quyền sở hữu của hắn.

Ninh Vương không thể vì để có thêm một chút thông tin mà hành động thiếu suy nghĩ như vậy được sau này có thêm tiền lại tính,.

Trước mắt tạm thời cứ như vậy cái đã, chuyện khác sau này lại tính tiếp.

Thời gian chuyển tới chiều tà.

Sau khi trải qua nửa ngày học tập mệt mỏi Ninh Vương hiện tại rốt cuộc cũng được ra về để nghỉ ngơi.

Thu dọn đồ đạc sách vở, đứng lên chào lão sư như mọi khi Ninh Vương đứng dậy ra về, vừa ra khỏi cửa lớp thì điện thoại trong túi quần rung lên.

Khi ở trường hắn sẽ để điện thoại ở chế độ rung tránh trường hợp có người đột xuất gọi vào trong lúc học sẽ bị tịch thu.

Lấy điện thoại ra khỏi túi quần nhìn xem là ai gọi cho hắn thì thấy tên người gọi đến là Đoạn Minh Sơn.

Không biết tên này gọi cho hắn giờ này là có chuyện gì? Ninh Vương cũng không suy nghĩ nhiều lập tức nhấc máy.

“Alo, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”.

Vẫn là giọng điệu lạnh nhạt, lãnh ngạo ấy mà phát ra nói chuyện với đầu dây bên kia.

“Chủ nhân, việc ngươi giao phó, ta đã tìm được một vài căn nhà thích hợp theo ý ngươi rồi.

Ta hiện tại đang đợi ở dưới cổng trường của ngươi không biết chủ nhân có muốn đi quan sát một chút tiện thể chọn ra vài căn thích hợp hay không?”.

Đoạn Minh Sơn sau khi tìm được một số căn nhà phù hợp với yêu cầu và điều kiện của Ninh Vương, cũng là một trong số các nhiệm vụ mà hắn được Ninh Vương giao phó.

Không chần chừ mà ngay lập tức gọi điện thoại cáo tri trước cho chủ nhân của mình một tiếng, để hắn tính toán xem xét.

Nếu như Ninh Vương hắn vừa ý căn nào Đoạn Minh Sơn cũng không ngại mua đứt căn đó cho hắn.

Cảm thấy bản thân cũng không có bận bịu gì sau khi tan học, Ninh Vương cũng muốn đi xem thử những căn nhà mà Đoạn Minh Sơn chọn trước cho hắn.

“Được, ngươi đánh xe qua trước cổng trường chờ ta đi, cúp đây”.

Nói xong Ninh Vương lập tức cúp máy mà tiếp tục di chuyển hướng cổng trường mà đi tới.

Nhưng ngay khi hắn vừa ra tới thì một tràng cảnh náo nhiệt và đông đúc đập vào trước mắt hắn.

Học sinh của trường tụm lại thành một đám lớn khoảng 20-30 người gì đó vây gần hết cánh cổng chỉ để lại khoảng trống cho những đồng học nào muốn ra về thì đi qua.

Ninh Vương ngơ ngác, tò mò không biết là có chuyện gì xảy ra cũng đi tới.

Rốt cuộc thì hắn cũng rõ ràng sự tình của việc này, bọn họ đang xôn xao bàn tán về một 3 chiếc xe đang đậu ở trước cổng trường như chờ đợi ai đó.

Nếu như là xe bình thường thì cũng không đến nỗi tụ tập lại bàn tán như vậy mấy chiếc xe đang đậu trước mặt họ chính là những loại xe luxury nhất hiện có trên quốc tế.

Mà ở nước nhà vốn dĩ rất là hiếm khi mới gặp được những chiếc xe như vậy a.

Cho nên đám này học sinh tụ tập lại ngắm nghía bàn tán cũng là hợp tình hợp lý.

Ba chiếc xe này gồm có 1 chiếc Roll-Royce Cullinan màu đen trông rất là luxury, loại này xe chỉ có những người cực kỳ có tiền mới có thể ngồi.

Giá trị của nó giao động từ 40-50 tỷ tiền Việt chưa kể chiếc biển ngũ 8 kia thì giá thành lại tăng thêm vài tỷ nữa chứ chẳng ít.

Kế đến là hai chiếc Range Rover LWB, một trước một sau như hộ tống chiếc Roll-Royce ở giữa mà tới.

Giá trị ước tính đôi này xe cũng khoảng 30 tỷ a.

Ba chiếc xế hộp hạng sang này đậu ở trước cổng một trường cao tam, không gây nên sự chú ý mới là lạ.

“A…aaa, các ngươi nhìn kìa 3 chiếc này siêu xe ta vừa lên mạng check giá cũng gần 100 tỷ a”.

“Sao lại đậu ở trước cổng trường của chúng ta nhỉ? Còn có cả mấy người mặc vest đen đứng ở bên ngoài chờ.

Chẳng lẽ trường ta có đại nhân vật chăng?”.

“Không biết cảm giác ngồi trên những chiếc xe đó thế nào a?”.

“Nhà ta mặc dù cũng có Mercedes ta cứ tưởng là đã oai phong lắm rồi ai ngờ”.

Tiếng xì xào bàn tán liên hồi không ngừng.

Ninh Vương đứng ở cách đó khoảng 10m có chút hồ nghi.

Chẳng lẽ nào là tên Đoạn Minh Sơn?

Dòng suy nghĩ vút qua trong đầu Ninh Vương, hắn lại một lần nữa lấy từ trong túi quần ra điện thoại của mình bấm vào dãy số vừa mới liên lạc cho hắn mà gọi tới.

Tút Tút Tút~~

Tiếng nhạc chờ của điện thoại vang lên vài tiếng thì đầu dây bên kia cũng bắt máy.

“Chủ nhân”.

Đoạn Minh Sơn trả lời.

“Mấy chiếc xe đậu ngoài cổng trường là của ngươi sao?”.

Ninh Vương nghi vấn hỏi.

“Đúng là ta, chẳng lẽ chủ nhân ngài lại chướng mắt sao? Nếu vậy ta liền đi đổi xe ngay lập tức”.

Đoạn Minh Sơn trong lời nói có chút gấp gáp sợ rằng hắn lại một lần nữa sẽ khiến cho Ninh Vương thất vọng.

“Không cần, ta chỉ xác nhận thôi”.

Nói xong Ninh Vương lập tức cúp máy sau đó đi ra phía ngoài cổng trường chỗ mấy chiếc xe đang đậu lại chờ hắn.

Ninh Vương cứ thế lách nhẹ qua đám người dần dần tiến lại gần hơn chỗ mấy chiếc xe.

Ngay lập tức, tiếng xì xào lại rộn ràng hơn bao giờ hết.

“Woa, chẳng lẽ đại nhân vật là vị này đồng học của chúng ta?”.

“Hắn là ai các ngươi có nhận biết hay không…a ta chết mất, người gì đâu vừa đẹp trai lại vừa có tiền a”.

Lúc này trong ngồi trong xe Đoạn Minh Sơn sau khi nhận được điện thoại xác nhận của Ninh Vương thì cũng sớm bước xuống xe nghênh đón.

Mấy tên bảo tiêu mặc vest đen khi thấy lão đại của mình như vậy cũng đủ để hiểu được rằng vị này là đại nhân vật a.

“Chủ nhân”.

Đoạn Minh Sơn chào hỏi.

“Ừ”.

Ninh Vương đáp lại

“Con mẹ nó, mồm của hai đứa chúng mày đâu? Còn không mau chào hỏi Trần Thiếu?”.

Sau khi trông thấy hai tên đàn em kiêm bảo tiêu của mình vẫn ngơ ngác, Đoạn Minh Sơn quát lớn một tiếng.

“A, Trần Thiếu, ngài tốt”.

Hai tên vest đen đồng loạt nói.

Liếc mắt hai tên này một cái, ánh mắt lạnh băng thờ ơ của Ninh Vương khiến cho hai tên này đột nhiên cảm thấy một trận không rét mà run, lạnh nhạt mà nói tiếp.

“Được rồi đi thôi, đừng làm lãng phí thời gian của ta”.

Nói xong Đoạn Minh Sơn mở cửa xe cho hắn sau đó mới chạy về phía cửa xe còn lại mà ngồi vào vị trí của mình.

RẦM RẦM

Đoàn xe nổ máy sau đó dần dần tiến xa khỏi khu vực này.