Ngự Trị Vạn Giới

Chương 45: 45 Diệt Hàn Gia

Sau lời công bố sản phẩm mới của The Control Corporation từ miệng của Đoạn Minh Sơn liền để toàn trường trở thành một mảnh xôn xao ầm ĩ.

Có người nghi hoặc không cảm thấy đáng tin nhưng cũng có không ít người cảm thấy hứng thú đối với thứ chip bán dẫn tới từ tập đoàn này.

Bọn họ cảm thấy tò mò không biết thứ đồ chơi tới từ The Control Corporation này có gì tốt so với những loại chip bán dẫn khác có trên thị trường.

Dù sao thì ở đây ai cũng đều biết thể lực đứng sau của tập đoàn này Chưởng Thiên Hội, một thế lực thần bí với thực lực vô cùng cường đại a.

Nếu như thứ đồ chơi này chẳng ra làm sao cả thì bọn họ cũng đâu mất gì, ngược lại nếu như nó là đồ tốt, có tiềm năng cực lớn thì ngại gì mà không cùng The Control Corporation kéo dài một cái quan hệ hợp tác, minh hữu.

“Ha ha, ta là một ít trong số biết các vị là đang lo lắng về điều gì, vì vậy ta ở đây là để giải đáp thắc mắc về điều đó”.

“Bây giờ căc vị có điều gì muốn hỏi cứ việc hỏi ta, chỉ là các vị giữ yên tĩnh một chút, ta sẽ trả lời nhiều nhất có thể”.

Đoạn Minh Sơn giọng điệu có chút nhàn nhạt mà phát ra âm thanh, trong lòng hắn lúc này thực sự là có chút đắc trí a.

Thấy vậy, đám khách nhân ai nấy đều ánh mắt nhìn lẫn nhau như thống nhất, xác định với nhau điều gì đó.

“Vậy mời Đoạn đổng giới thiệu qua một chút về sản phẩm này của bản tập đoàn cho chúng ta được biết”.

“Có thể sao?”.

Một vị lão giả râu tóc đã có chút bạc trắng ngồi phía dưới hàng ghế khách nhân tay hơi giơ lên như có ý kiến muốn phát biểu, sau khi được Đoạn Minh Sơn ra hiệu mời nói thì âm thanh già nua từ trong miệng của vị lão giả được phát ra.

“Tất nhiên rồi Hồng gia chủ, ta ở đây là để giải đáp thắc mắc và nghi hoặc của các vị mà”.

“Vì vậy mời ngài ngồi xuống ta sẽ giới thiệu sơ qua một chút về con chip bán dẫn này”.

Đoạn Minh Sơn hiền hòa cười đáp lại lời của vị lão giả họ Hồng sau đó cầm lấy con chip mới nhất của The Control Corporation đưa lên phía trước toàn trường tiến hành bài phát biểu, diễn thuyết của mình về Xspear-1042

Trải qua hơn gần một tiếng đồng hồ quá trình diễn thuyết, thực nghiệm trước công chúng về hiệu năng, tốc độ xử lý, mức độ tiêu tốn năng lượng và khả năng tản nhiệt mà Xspear-1042 mang lại.

Đoạn Minh Sơn ngay lập tức đã khiến cho toàn trường há hốc mồm vì khả năng tuyệt vời mà thứ sản phẩm mới gọi Xspear-1042 này nắm giữ.

Chưa cần biết đến thực hư thế nào, hay đây chỉ là con chip dùng để quảng bá cho sản phẩm chính đưa ra thị trường của bọn họ phải chăng sẽ có sự khác biệt.

Chỉ với một màn vừa rồi, Đoạn Minh Sơn đã khiến cho lòng tin của đám khách nhân có mặt ngày hôm nay tại bên trong Kim Long hội sở mặc dù không muốn nhưng sự nghi hoặc của bọn chúng đối với Xspear-1042 này đã có chút dao động.

Đơn giản là thế lực đứng sau bọn họ là Chưởng Thiên Hội, mà thế lực càng lớn, mặt mũi và danh tiếng càng là vô cùng cao.

Vì thế cho nên, Đoạn Minh Sơn hay The Control Corporation sẽ không mang chuyện này ra để đùa, tránh cho làm ảnh hưởng tới danh tiếng của mình.

Mỗi cái đại gia tộc, thế lực hôm nay có mặt ở đây liền hiện tại liền cùng với thành viên trong gia tộc của mình câu thông lẫn nhau về sự tình ngày hôm nay.

Để cho bọn chúng đi chuẩn bị trước và chắc chắn rằng gia tộc, thế lực của mình sẽ trở thành đối tác làm ăn đầu tiên của The Control Corporation.

Xuất hiện ở bên trong Kim Long hội sở đêm nay đều là gia tộc, thế lực có máu mặt ở cấp bậc đại lão, vì vậy chuyện tất cả phải tranh giành lẫn nhau trong lần này hợp tác là điều hiển nhiên.

Nếu như không có sự chuẩn bị từ trước thì cơ hội phía trước chắc chắn sẽ vụt khỏi tay a.

Miếng bánh ngon như vậy làm gì có ai nỡ lòng mà bỏ qua được cơ chứ…

Phía dưới toàn trường bắt đầu thi nhau mời gọi Đoạn Minh Sơn cùng với gia tộc, thế lực của mình hợp tác làm ăn trong lần này.

Dù sao thì miếng bánh béo bở này Chưởng Thiên Hội tạm thời chưa đủ sức để một mình nuốt chọn toàn bộ được, danh tiếng bên ngoài cao như vậy nhưng thực chất là bị thổi phồng lên rất nhiều.

Thực lực hiện tại của Chưởng Thiên Hội chính xác chỉ bằng khoảng 2 tới 3 cái đại gia tộc ở nơi này cộng lại mà thôi,

Bất quá tiềm lực của nó là vô hạn, chỉ cần có thời gian liền có thể phát triển càng trở nên mạnh mẽ a.

Vì chưa đủ sức cho nên Chưởng Thiên Hội của Ninh Vương buộc phải chia sẻ một phần của chiếc bánh ngọt này cho một số ít những đại gia tộc, thế lực khác lấy sự ủng hộ và hợp tác trong nhiều lĩnh vực khác nữa như nguyên liệu sản xuất, quảng bá, vốn đầu tư,...

Và quan trọng nhất là cường long không ép địa đầu xà, huống chi thực lực của cường long bây giờ cũng bất quá là cái danh hão mà thôi…

“Ha ha, các vị không cần phải vội như vậy, chuyện hợp tác chúng ta sau khi công bố sản phẩm ra đối với công chúng thì hợp tác cũng chưa có muộn”.

Đoạn Minh Sơn cười sảng khoái mà lên tiếng đối với toàn trường đang nhốn nháo vì miếng bánh ngọt mang tên Xspear-1042 này.

“Bây giờ tổng giám đốc của The Corporation chúng ta có đôi lời muốn phát biểu trước các vị, mong mọi người giữ yên lặng một chút”.

Đoạn Minh Sơn giọng nói trầm đi thấy rõ mà tiếp tục nói thêm một câu cuối cùng trước khi lui về phía sau của khán đài nhường chỗ lại cho vị tổng giám đốc mà hắn vừa nói tới.

Bên trong gian phòng VIP ở lầu hai, lúc này Ninh Vương đang cùng Nhã Phương quan sát toàn trường ở phía dưới khán đài nhộn nhịp mà thưởng thức ly rượu ngọt trên tay.

“Bảo bối, tới lượt em xuống khán đài thể hiện rồi”.

Ninh Vương quay sang một bên nhìn lấy Nhã Phương trong bộ dáng tuyệt sắc, quyến rũ tới cực hạn mà mở miệng phát ra âm thanh sau khi nghe thấy lời mời của Đoạn Minh Sơn dành cho nữ nhân của mình.

“Nếu như có thể làm tốt, anh sẽ có thưởng dành cho em”.

Hắn vô cùng tận hưởng mà nhìn lấy nàng sau đó tiếp tục mở miệng khích lệ tinh thần, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên nàng đứng trước nhiều người như vậy.

“Phần thưởng sao? Anh làm em có chút tò mò rồi đó”.

Nhã Phương đứng dậy khỏi chiếc salon mà tiến về phía đằng sau chỗ Ninh Vương đang ngồi, đầu nàng hơi cúi xuống ghé vào tai hắn mà nhẹ nhàng phát ra âm thanh êm tai, dễ nghe vô cùng.

“Chờ em một chút và đừng quên những gì anh nói nhé, Lão công~”.

Chụt~

Nhã Phương hôn nhẹ lên má hắn một cái để lại dấu son môi sau đó rất nhanh chóng mà chuồn ra khỏi gian phòng này cùng 2 tên bảo tiêu đã đứng chờ sẵn ở bên ngoài tiến về khán đài ở phía dưới.

Để lại Ninh Vương một mình trên gian phòng VIP, trên gương mặt có chút hài hước trước hành động vừa rồi của Nhã Phương, sau đó lấy tay xoa xoa đi dấu son môi đỏ trên má nàng để lại trước khi rời đi mà tiếp tục thưởng thức ly rượu trên tay và ngắm nhìn cục diện phía dưới.

Phía dưới khán đài lúc này khách mời toàn bộ đang một mặt như nhau mà ngóng chờ sự xuất hiện của vị tổng giám đốc đến từ The Corporation.

Không biết đây sẽ là người như thế nào, nam hay nữ, già hay trẻ a…

Không để cho bọn họ phải chờ lâu, rất nhanh chóng từ phía sau khán đài có mấy tiếng bước chân vang lên từ phía sau cánh cửa hậu trường.

Lạch cạch~

Tiếng tay nắm cửa bị vặn xuống vang lên, từ bên trong bước ra lấy một tên nam nhân thân hình cao lớn mặc tây trang.

“Đây là tổng giám đốc của The Control Corporation sao?”

“Không đúng, trên tai hắn có mang tai nghe liên lạc, chắc hẳn là bảo tiêu đi”.

“Đúng vậy a”.

Phía dưới đám khách mời tò mò mà hướng lẫn nhau phỏng đoán.

Ấy là cho tới khi tên mặc tây trang vừa rồi đứng nép qua một bên giữ lấy tay nắm cửa nhường chỗ cho một thân ảnh khách tiến vào.

Định Mệnh!

Con mẹ nó đây là?

Chẳng lẽ là vị này.

Nhã Phương thân ảnh tuyệt sắc, diễm lệ mà vô cùng thành thục quyến rũ tới cực điểm vừa bước tới phía trước trên khán đài liền lập tức kinh diễm toàn trường.

Toàn bộ đám khách mời phía dưới đều rung động trước nhan sắc tuyệt trần này của nàng mà không thể rời mắt đi chỗ khác.

Chỉ cần là nam nhân có mặt trong Kim Long hội sở ngày hôm nay không cần biết là già hay trẻ đều bị nhan sắc này của nàng làm cho đỏ mắt mà chỉ muốn ngay lập tức đè ra ăn sạch.

Suy nghĩ xấu xa cùng chửi thề ở trong lòng bọn chúng thực sự là có không hề ít a.

Mặc dù Nhã Phương đã từng cùng Ninh Vương xuất hiện ở buổi tiệc rượu Hoắc Gia.

Thế nhưng tin tức về nàng và hắn ngày hôm đó đều đã bị Đoạn Minh Sơn cho xoá sạch rất dễ dàng.

Vì hôm đó không khách nhân chủ yếu đều là đám phú hào mà thôi, cảm thấy bịt miệng được liền bịt không thì trực tiếp giết chết sau đó xử lý thành tai nạn ngoài ý muốn là xong.

Chuyện Hoắc - Hoàng hai nhà thì đã có Chưởng Thiên Hội danh tiếng đứng ra gánh vác.

Cho nên hôm nay mới không có ai nhận biết Nhã Phương nàng sự tình mà một mặt trầm trồ trước nhan sắc tuyệt diễm ấy…

Phía trên lầu hai quan sát sự tình xảy ra ở bên dưới trong lòng Ninh Vương hài lòng vô cùng trước một màn vừa rồi.

“Hắc hắc, nàng vưu vật này chỉ thuộc về riêng mình Ninh Vương ta mà thôi”.

Ninh Vương trong lòng đắc trí mà thưởng thức cảm giác thích thú của việc đám khách nhân phía dưới vô cùng thèm khát nữ nhân của hắn trong bấn loạn nhưng lại chẳng thể làm gì.

Mà tốt nhất là nên như vậy bởi vì một khi chúng có thể làm gì đó thì cũng là lúc mà cái chết tìm đến hắn và gia đình của hắn rồi…

Nhã Phương dung nhan rung động lòng người, nàng thân thể đẫy đà, quyến rũ trong bộ dạ phục màu đen bước tới phía trước khán đài.

Tay thon ngọc ngà của Nhã Phương bắt lấy chiếc micro đang được cố định bên trên chiếc giá đỡ đứng thẳng.

Phía sau nàng đứng lấy hai tên bảo an, cũng chính là thành viên đầu nhập dưới trướng Chưởng Thiên Hội, thực lực đã đạt tới Ám Kình sơ kỳ.

Bọn chúng được lệnh của Ninh Vương, chỉ cần kẻ nào dám nhìn chủ mẫu của bọn hắn quá 10 giây với ánh mắt thèm khát và dâm tiện thì bạo phát sát khí chèn ép lên thân kẻ đó để cảnh cáo.

Nếu còn dám tiếp tục trực tiếp xuống móc hai con mắt tên đó ra thị phạm toàn trường.

Một chút khó chịu bên trong lòng của nàng hiện giờ đã được hai tên thuộc hạ giải quyết, tâm tình lúc này vô cùng thoải mái mà triển lộ uy thế của mình.

Nhac Phương gương mặt lãnh ngạo kết hợp với dung nhan tuyệt sắc, giờ đây nàng như một vị nữ hoàng thực thụ mà đối diện với đám người phía dưới.

“Chào tất cả các vị, ta là tổng giám đốc của The Control Corporation, các vị có thể gọi ta Phương Tổng”.

“Đồng thời ta cũng là người phụ trách cho dự án tìm bên đối tác phân phối và quảng bá cho sản phẩm chip bán dẫn lần này”.

Nhã Phương giọng điệu băng lãnh mà nhàn nhạt giới thiệu một chút cho toàn trường biết thân phận của nàng.

“A, thì ra là Phương Tổng sao? Thất kính, thất kính”.

“Phương Tổng quả là bất phàm a”.

“Chẳng bù cho mấy đứa nhà ta một chút, chỉ biết chơi bời lêu lổng”.

Đám người phía dưới bắt đầu xôn xao, có người thì chào hỏi, có người thì bàn tán và cũng có người vẫn là một mặt thèm khát thân thể của nàng.

Đặc biệt là đám phú nhị đại được người lớn trong gia tộc mang theo để mở mang đầu óc.

Bọn chúng vẫn là không kiềm chế được bản năng của nửa thân dưới a.

Cũng phải thôi, dẫu sao thì đến Ninh Vương định lực còn vẫn bị nàng dao động dù đã bên nhau một thời gian rồi a.

“Các vị chê cười, ta đây chỉ là một cái nữ nhân làm công ăn lương bình thường mà thôi”.

Nhã Phương nụ cười giả trân hướng đám người phía dưới khách khí một chút, dù sao thì cũng là đại nhân vật tới từ đại gia tộc a.

“Ha ha, Phương tổng ngài không cần khiêm tốn a”.

“Đúng vậy, còn trẻ như Phương Tổng đây liền đã làm tổng giám đốc của một tập đoàn tỷ đô giống như The Control Corporation liền đã là nhân tài trăm năm khó tìm rồi”.

“Ha ha, đúng vậy”.

Một lời lại tiếp một lời mà khen ngợi tung hô, nịnh bợ Nhã Phương lên tận trời cao…

“Được rồi, yên lặng hết cho ta, tạm thời bỏ qua chuyện hợp tác, ta sẽ đi vào vấn đề chính của ngày hôm nay”.

Nhã Phương giọng điệu quay ngoắt một cái 360 độ không còn như lúc trước nữa mà vô cùng lạnh nhạt phát ra âm thanh.

Thái độ của nàng cũng đã thanh đổi thành uy nghiêm và cao cao tại thượng nhìn xuống phía dưới coi hết thảy đám người này đều chỉ là một lũ sâu kiến, không hơn không kém.

Từ nãy tới giờ diễn xuất một chút thôi mà đã khiến cho Nhã Phương nàng cảm thấy khó chịu tới cực điểm rồi.

“A, Phương Tổng đây là?”.

Vô số dấu hỏi chấm xuất hiện bên trong đầu của đám người phía dưới, vẻ mặt mộng bức, khó tin.

Vì chỉ ngay vừa rồi nữ nhân này mặc dù băng lãnh nhưng vẫn có chút gì đó ôn hoà trong lời nói.

Mà hiện tại liền thay đổi như vậy rồi.

“Chưởng Thiên Hội chúng ta muốn biến toàn bộ đại gia tộc và thế lực trên địa bàn Hà Thành thành một thể thống nhất dưới trướng”.

“Vì vậy, lần này muốn đưa ra chi các ngươi mấy cái đề nghị, nên làm như thế nào chính là ở các ngươi quyết định”.

“Chỉ cần không hối hận là được a”.

Lời này của nàng không nói ra thì thôi, mà vừa nói ra khỏi miệng liền chấn động toàn trường.

“Cái gì, thống nhất toàn bộ đại gia tộc cùng thế lực của Hà Thành xuống dưới trướng sao?”.

“Hah, lời này của nàng không phải là đùa đi”.

“Ngạo mạn”.

Âm thanh bàn tán lại thêm một lần nữa vang lên bên trong Kim Long hội sở vô cùng ồn ào.

“Ha ha, Phương Tổng ngài thật biết đùa, mời ngài nói việc chính a”.

Một vị lão giả tới từ đại gia tộc thấy vậy liền lên tiếng cười đùa mà phát ra âm thanh.

“Ngươi nghĩ là ta đang đùa với các ngươi hay sao?”.

Nhã Phương giọng nói lạnh thêm chút điểm mà phát ra âm thanh mà hướng lão giả và toàn trường nói.

“Hừ, Phương Tổng ngươi đừng đùa nữa, tham lam như vậy không sợ mắc nghẹn mà chết sao?”.

Lão giả âm thanh trầm thấp tới cực điểm mà gằn giọng phát ra âm thanh.

“Ha ha, nghẹn sao? Thực lực của Chưởng Thiên Hội thứ kiến hôi đồ vật như ngươi làm sao có thể biết rõ được”.

“Đừng nói là 1 mình cái gia tộc của ngươi, mà cho dù toàn bộ gia tộc của các ngươi hôm nay ngồi tại đây liên thủ với nhau thì Chưởng Thiên Hội bọn ta cũng chỉ mất nhiều nhất nửa tháng để thôn tính toàn bộ”.

“Và đẩy các ngươi vào khốn cảnh rồi”.

Nhã Phương giọng điệu cao ngạo trầm thấp hướng tên lão giả trực tiếp mà đáp trả, cũng là hướng toàn trường cảnh cáo.

“Ngươi muốn không, ngay bây giờ ta có thể cho ngươi biết thế nào là tuyệt vọng”.

Nàng rét lạnh khí tức toả ra bốn phía khiến cho toàn trường không rét mà run, nhất là hai tên thuộc hạ đang đứng phía sau nàng.

“Hừ, vậy Chưởng Thiên Hội các ngươi cho lão già này chứng kiến cái thứ tuyệt vọng đó xem nào”.

Lão giả mặc dù trong tâm đã có chút rụt rè kiêng sợ nhưng vẫn là giận quá mất khôn, quyết tâm đối chọi với Chưởng Thiên Hội tới cuối cùng.

“RẤT TỐT A!”.

“Cho hắn biết thế nào là tuyệt vọng đi, để ta xem lão già ngu xuẩn này sẽ vì đau tim mà chết hay là bị đích thân ta lấy đầu”.

Nhã Phương gằn nhẹ mấy tiếng nghiền ngẫm sau đó truyền âm cho Đoạn Minh Sơn đang đứng quan sát ở một bên phía xa đi làm chuyện nên làm.

Thời gian đã trôi qua được gần 20 phút nhưng hiện trường vẫn là có chút xì xào bàn tán.

“Hắc hắc, Phương tiểu nha đầu, lão già ta đây đã chờ sự tuyệt vọng của ngươi gần 20 phút đồng hồ rồi đó?”.

“Sao? Khoác lác cũng vừa vừa hai phải thôi chứ, thực sự là Chưởng Thiên Hội cho ngươi cái lá gan này sao!”.

Lão giả một mặt đắc trí mà cười ha hả châm chọc Nhã Phương đang ở trên khán đài, hắn cho rằng cái vô tri tiểu nhi này là cậy vào Chưởng Thiên Hội muốn thôn tính các thế lực to nhỏ ở trong Hà Thành đây mà.

Kể cả là ý đồ thật sự của Chưởng Thiên Hội hắn cũng không tin bọn chúng có thể làm gì đó quá mức đối với gia tộc của bọn hắn.

Võ giả ở gia tộc bọn chúng cũng có hơn 20 tên từ Minh Kình đến Ám Kình đỉnh phong, địa vị tại Hà Thành cũng thuộc top 10 trong các đại gia tộc thế lực, gọi là Hàn Gia và hắn là gia chủ Hàn Khôi.

Nỗi sợ khi đó cũng đã vơi đi phần nào, vẫn là một mặt đắc trí mà không biết rằng phía sau hắn tôn nhi Hàn Vũ vừa tiếp lấy một cú điện thoại.

Mặc dù đã để ở chế độ rung nhưng vì bị gọi tới quá nhiều trong lòng hắn có chút bất an nên lấy máy ra thử thì thấy người gọi đến là mẹ hắn.

Tiếp xong điện thoại sau đó, Hàn Vũ thân thể kịch liệt run rẩy, điện thoại đã sớm rơi vỡ nát phía dưới nền đất.

Trên gương mặt là vô tận sợ hãi mà nhìn lấy nữ nhân đang đứng phía trên khán đài.

Hắn từng bước từng bước mà run rẩy không ngừng tiến về phía dưới trước khán đài khiến cho toàn trường xung quanh khó hiểu vô cùng.

“Hàn Vũ, ngươi làm sao vậy”.

Hàn Khôi vẻ mặt khó hiểu mà nhìn lấy tôn nhi của mình từng bước run rẩy mà bước đi tới phía trước mặt Nhã Phương ở trên khán đài.

“Nhi tử, gia gia hỏi ngươi đó sao không trả lời”.

Hàn cha, Hàn Chiến Thiên, nhìn thấy con trai của mình vậy mà dám không đáp lời gia gia của mình, gương mặt có chút không hài lòng mà nói lớn.

Bịch một tiếng, Hàn Vũ hai chân quỳ xuống đất sau đó đầu liền nện xuống nền đất mà dập mấy tiếng.

Bịch Bịch Bịch~

Hàn Vũ trán sau mấy tiếng dập mạnh xuống nền đất lúc này đã bầm tím đến cực điểm, tiên huyết từ trên trán theo đó mà chảy xuống gương mặt.

“Phương Tổng, làm, làm ơn…Tha cho Hàn Gia chúng ta một con đường sống, gia gia ta, là hắn già đầu rồi mà còn ngu”.

“Xin ngài tha cho Hàn Gia một mạng”.

Oành~

Như sấm nổ ngang tai, Hàn Khôi một mặt mộng bức không hiểu rõ vấn đề vì sao cháu trai của mình lại như vậy và còn nói hắn ngu?

Hàn Chiến Thiên thì lại khác hắn dường như còn có chút tỉnh táo để nhận ra điều gì đó, quanh sang chỗ con trai vừa ngồi thì thấy điện thoại đã bị rơi vỡ nát mặt kính của hắn ở dưới nền đất.

Cầm lấy nhặt lên mà mở ra xem rốt cuộc bên trong có thứ gì mà khiến cho nhi tử của hắn hành động như vậy.

Một bức hình đang được mở sẵn và vài video cùng nhiều bức hình khác nữa đập vào mắt hắn…

Phụt~

Hàn Chiến Thiên trong miệng phun ra một ngụm máu tươi sau đó ngất đi.

Trong hình chính là vợ hắn cùng vô số những thành viên khác trong gia tộc bị treo cổ trước cửa căn biệt phủ của Hàn Gia đang bị một ngọn lửa lớn bao trùm đốt cháy.

Kế tiếp những bức hình khác cũng giống như vậy một kết cục, chỉ là những chi khác trong gia tộc mà thôi.

Tiếp đó là video ghi lại cảnh khách sạn, bất động sản của Hàn Gia bọn họ đột ngột phát nổ sau đó bốc cháy.

Cuối cùng là video cổ phiếu của Hàn Thị bị thu mua gần như toàn bộ về trong tay người khác đến 80 phần trăm rồi.

Hàn Thị, trụ cột kinh tế của Hàn Gia cứ như vậy mà rơi vào trong tay người khác rồi.

Cháu trai thì quỳ gối, dập đầu xin tha, con trai thì phun máu rồi hôn mê bất tỉnh.

Hàn Khôi lúc này cũng đã nhận thức được rằng có gì đó sai sai ở đây nhưng hắn lại không biết sai ở đâu.

Mấy gã đến từ gia tộc khác sau khi xem lấy điện thoại tin tức bên trong tay Hàn Chiến Thiên đã nằm bất tỉnh gương mặt cũng không khỏi tái mét đi mà đưa cho Hàn Khôi.

Nhận lấy điện thoại, Hàn Khôi không dám tin vào những gì mà mình nhìn thấy ở trong mắt lúc này.

Ngọn lửa bao trùm lấy toàn bộ các chi các cành trong Hàn Gia, con dâu của hắn và thành viên trong gia tộc bị treo cổ đến chết, công ty, nhà xưởng bị đốt cháy phá hoại.

Ngay cả tâm phúc, máy kiếm tiền như Hàn Thị cũng đã bị người ta gần như cho triệt để thu mua.

Hai chân Hàn Khôi như mềm nhũn mà ngồi bệt xuống đất không thể tưởng tượng những gì đã diễn ra trong gần 20 phút vừa rồi.

“Không, không thể nào đâu, tuyệt đối không thể như vậy được”.

“Ha ha, làm sao có thể chứ?”.

Hàn Khôi như điên dại mà vô thức phát ra âm thanh bất lực, không dám đối diện sự thật.

“Thế nào? Ngươi hiện giờ đã cảm thấy tuyệt vọng chưa?”.

Nhã Phương âm thanh có chút nghiền ngẫm nhìn về phía Hàn Khôi lão già mà nói.

“Ngươi, các ngươi là một lũ ác ma, một lũ súc sinh, tại sao lại có thể giết người vô tội như vậy chứ?”.

“TẠI SAO!”.

Hàn Khôi gào rống lên mà quát lớn về phía Nhã Phương trên khán đài, hai mắt hắn đã nổi lên những đường tơ máu của sự tức giận và bất lực.

“Hah, trên đời này không có kẻ vô tội, chỉ có những kẻ bị người khác làm liên luỵ mà thôi”.

“Vô tội mà được sống thì thế giới đã không chết nhiều người như vậy”.

“Và quan trọng nhất chính là ta đã cảnh cáo ngươi rồi, chính ngươi mới là người hại chết họ a”.

Nhã Phương âm thanh nhàn nhạt phát ra giống như là điều hiển nhiên một dạng vậy.

Nàng chẳng có chút nào quan tâm đối với những người mà nàng gián tiếp giết chết vừa rồi.

“Không, không phải là ta hại chết họ”.

“Không”.

Hàn Khôi lúc này đã có chút điên dại mà lẩm bẩm liên tục mấy câu mấy chữ.

“Nhưng mà ta thấy có vẻ như ngươi vẫn chưa có tuyệt vọng lắm đâu, ta sẽ thêm một lần nữa giúp ngươi một tay”.

Nói xong, Nhã Phương ra hiệu cho một tên bảo tiêu phía sau tiến tới phía Hàn Chiến Thiên đã bất tỉnh nhân sự ở phía dưới.

“Mang hắn lên đây cho ta”.

Nhã Phương ra lệnh.

“Vâng thưa chủ mẫu”.

Tên thuộc hạ ngay lập tức nhận mệnh mà lao xuống phía dưới cực kỳ nhanh chóng, hai ba cái chớp mắt liền đã thấy hắn ôm Hàn Chiến Thiên đã bất tỉnh nhân sự lên trên bề mặt khán đài.

Mà quăng xuống nền đất như bao rác.

“Đưa súng cho ta”.

Nhã Phương giơ tay về phía tên thuộc hạ vừa rồi tiếp tục ra lệnh.

Không chần chừ, hắn rút ra từ trong bộ đồ tây trang của mình một khẩu súng ngắn mà cầm hai tay đưa cho Nhã Phương.

Lạch Cạch~

Cầm lấy khẩu súng sau đó, Nhã Phương lập tức liền lên đạn sau đó nhắm thẳng đầu Hàn Chiến Thiên đang nằm bệt dưới đất.

Hàn Khôi tình thương của cha lập tức khiến hắn tỉnh lại từ trong sự điên dại mà lên tiếng ngăn trở hành động sắp tới của nàng.

“Kh…KHÔNG!!”.

Đoàng Đoàng Đoàng~

Tiếng viên đạn bị kim hỏa kích nổ bay ra khỏi nòng đâm thẳng vào đầu não Hàn Chiến Thiên mấy phát liền.

Hắn còn sống không?

Chắc hẳn là không đi.

Gia tộc gần như bị diệt, bây giờ lại thêm con trai bị giết Hàn Khôi triệt để bất lực mà vô lực nhìn về phía thi thể con trai đang nằm trên khán đài.

Mặc dù rất đau khổ nhưng không hiểu sao nước mắt hắn không thể tuôn rơi mà chỉ biết bất lực ngồi ở đó:

“Này Hàn lão gia tử, hiện giờ chỉ còn cháu trai của ngươi thôi, có muốn hắn sống không?”.

“Muốn hắn sống thì tự sát đi”.

Nói xong Nhã Phương một lần nữa nhìn về phía tên thuộc hạ đứng sau ra hiệu cho hắn đưa cho Hàn Khôi thứ gì đó để tự kết liễu.

Chỉ thấy tên thuộc hạ móc ra từ trong tây trang của mình một con dao quân dụng mà quăng xuống dưới sàn cho Hàn lão gia tử.

Mục đích thì đã rõ ràng như lời Nhã Phương nói rồi.

Mơ hồ cảm giác, cùng ý thức Hàn Khôi sau khi nhìn thấy con dao đang nằm trên mặt đất sau đó chút gì đó sót lại trong hắn cố gắng khiến hắn từ vô lực mà cầm lấy con dao bằng cả hai tay.

Nhìn về phía cháu trai đang quỳ ở một góc lần cuối, cháu trai Hàn Vũ cũng nhìn lại hắn trong mắt rực lửa như có quyết tâm to lớn khiến Hàn Khôi có chút vui vẻ cuối cùng.

Hi vọng thằng cháu trai này sẽ báo thù được cho hắn, cho gia tộc a.

Sau đó hắn hướng mũi dao nhọn ngược lên trên mà dùng một lực đủ lớn nhắm thẳng ngay cổ mình mà đâm tới.

Xọc~

Đúng là dao quân dụng so với dao bình thường chất lượng vô cùng tốt a.

Âm thanh da thịt bị xuyên qua là vô cùng sắc bén và ngọt lịm.

Tinh huyết ứa ra từ trên cổ chảy thành dòng xuống mặt đất, thân thể của Hàn lão gia tử đổ xuống mặt đất.

Ngay tại giây phút cuối cùng, khi ý thức còn chưa biến mất, mắt vẫn còn chưa nhắm hoàn toàn, Hàn Khôi lại nghe thấy một tiếng nổ lớn.

Đoàng~

Viên đạn chui ra khỏi nòng súng xuyên vào bên trong đầu Hàn Vũ khiến thân thể hắn đổ gục chỉ sau gia gia mình một chút ít.

“Ha ha, cháu trai của Hàn Khôi ta vậy mà cũng chết nốt rồi, Hàn Gia hương hỏa sau này không có người lo rồi”.

Nhìn thân thể đổ gục xuống của cháu trai, hắn lúc này mới nhận ra được rằng mình đã ngu dốt đến như thế nào khi đi trêu chọc lũ ác ma này rồi.

Lời của cháu trai hắn quả thực không sai mà.

Nhắm mắt xuôi tay trò chơi kết thúc.

Hàn Gia chính thức bị xóa tên khỏi danh gia vọng tộc tại Hà Thành.

….

2 chương hơn 8000 chữ tính là 4 chương nhé anh em :)).

Mọi người đọc truyện vui vẻ, tác đi ngủ đây, tối nay onl game với hảo hữu, chắc là không có chương mới đâu nhé

**Các vị có lòng thì ủng hộ tác qua số momo 0965619471 hoặc tk ngân hàng: 003461370 VIB nhé.

Cảm tạ

..

SÁCH MỚI CẦU ỦNG HỘ, KIM PHIẾU ĐỀ CỬ A