Ngự Trị Vạn Giới

Chương 5: 5 Thiên Địa Hội

Buổi tối hai ngày sau đêm mà Ninh Vương giết chết Đoạn Hải.

Khung cảnh lúc này chiếu đến một căn biệt thự rộng lớn nằm phía ngoại thành của thủ đô Hà Nội, khuôn viên cực kỳ rộng lớn và có rất nhiều người mặc vest đen canh giữ ở khắp xung quanh của căn biệt thự này.

Bên trong phòng khách của căn biệt thự là một khung cảnh cực kỳ rộng rãi và xa hoa mọi thứ đồ trong căn phòng này đều là đồ hiếm thấy.

Nơi đây chính là trụ sở của Thiên Địa Hội.

Lúc này đang có một vị trung niên nam tử có một sẹo lớn trên mặt đang ngồi trên ghế sofa vẻ mặt đầy sự ảm đạm và đáng sợ.

Tên tay hắn đang kẹp lấy điếu xì gà vẫn còn đang cháy dở đưa lên trên miệng hút một hơi thật sâu dường như đang cố để thả lỏng cảm xúc của mình xuống.

Xung quanh và phía sau hắn là những tên hộ vệ cao lớn mặc vest đen, đội hình này vô hình phát ra một loại sát khí khiến cho những người đối diện phải cảm thấy sợ hãi và tên thanh niên đang ngồi ở phía đối diện gã cũng vậy.

Minh chứng cho việc này là cả cơ thể hắn có chút không yên, mồ hôi trán đã bắt đầu chảy thành dòng mà tuôi xuống.

Trong lúc vẫn còn đang sợ hãi không biết phải nói gì thì đột nhiên trung niên nam tử lên tiếng hỏi hắn:

“Theo những thông tin mà ta được biết thì ngươi là một trong những tên đã đi cùng với em trai ta vào đêm 2 hôm trước đúng không?”.

Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng nhưng chứa đựng bên trong nó là sự uy nghiêm và đáng sợ của một kẻ đứng đầu, nó khiến cho người đối diện là tên thanh niên trước mặt gã chỉ có thể nói ra tất cả những gì hắn biết mà không có chút dối trá nào.

“Vâng, thưa Đoạn lão đại, đúng là tối 2 hôm trước ta có cùng với Đoạn thiếu đi chơi ở quán bar, nhưng sau đó nhà ta có việc đột xuất cho nên ta đã rời đi trước?”.

“Không biết Đoạn lão đại tìm ta là có chuyện gì?”.

Tên thanh niên ngay lập tức mà không do dự trả lời những gì hắn biết.

Gã trung niên quan sát hắn một chút, phát hiện trong giọng điệu và cử chỉ của hắn không có lời dối trá mới buông lỏng tâm thế xuống một chút tiếp tục hỏi:

“Vậy trước khi ngươi rời đi thì có biết Đoạn Hải nó đi đâu không hoặc nó định làm gì tiếp theo không?”.

Trung niên nhân vẫn dùng giọng điệu cũ mà tiếp tục hỏi tên thanh niên ngồi trước mặt.

“Hình như là Đoạn thiếu không có mục đích gì trước khi ta rời đi cả”.

Tên thanh niên lục lọi lại ký ức trong đầu của hai hôm trước tìm tòi một chút nhưng không phát hiện có gì bất thường.

Bất chợt có một chi tiết xuất hiện trong đầu hắn khiến hắn có chút do dự nhưng vẫn là quyết định nói ra.

“À không trước đó Đoạn thiếu và chúng ta có gặp được con gái rượu của chủ tịch Hoàng Thị tập đoàn, gia chủ Hoàng gia - Hoàng Ánh Ly, cũng chính là thế lực thường xuyên đối đầu với Thiên Địa Hội của ngài trong những năm gần đây”.

“Trước khi ta rời đi thì Đoạn thiếu dự định chặn đường sau đó bắt Hoàng gia tiểu thư vào khách sạn, làm gì thì ngài cũng biết rồi ta không nói nữa”.

“Đó là tất cả những gì mà ta biết được thưa Đoạn Lão Đại”.

Tên thanh niên kể lại toàn bộ những gì mà hắn nhớ và biết vì lúc đó hắn cũng có chút men rượu vào trong người rồi thành ra những ký ức về ngày hôm đó của hắn có chút mập mờ.

“Thì ra là Hoàng gia, Hoàng thị tập đoàn sao?”.

Gã trung niên nam tử bình tĩnh vuốt cằm suy nghĩ trong đầu một chút sau đó ra hiệu cho tên đàn em phía sau đi điều tra thêm thông tin.

Nhận được lệnh của lão đại hắn ngay lập tức rời đi.

“Được rồi, ngươi có thể rời đi rồi”.

Trung niên nam nhân đặt điếu xì gà đã cháy gần hết xuống gạt tàn sau đó ra hiệu cho tên thanh niên rời đi.

“Vậy tạm biệt Đoạn lão đại, chào ngài ta đi trước”.

Tên thanh niên đứng dậy có chút khom người xuống tạm biệt hắn sau đó hướng về phía cửa lớn mà rời đi.

Sau khi tên thanh niên rời đi được một lúc thì.

OANH!

Một âm thanh vỡ vụn của thủy tinh phát ra.

Chiếc gạt tàn khi nãy đang nằm ở bên trên mặt bàn thì giờ đã vỡ nát thành những mảnh vụn nhỏ ở dưới đất sau khi bị gã trung niên cầm lên ném thật mạnh về phía bức tường.

“Hoàng gia, Hoàng thị tập đoàn sao? Các ngươi giỏi lắm, đến cả em trai của Đoạn Minh Sơn ta mà các ngươi cũng dám động vào sao”.

“Con mẹ nó, Thiên Địa Hội chưa động vào các ngươi đã ngả bài rồi sao? Được lắm Hoàng gia, bọn chó chết”.

Khác hẳn với vẻ uy nghiêm và trầm tĩnh khi nãy hiện tại gã trung niên này đã biến thành một bộ dạng hoàn toàn trái ngược, gương mặt đã trở nên đáng sợ và hung dữ hơn rất nhiều điều này cũng khiến cho mấy gã đàn em phía sau cũng có chút e dè.

Đúng vậy, đây chính là Đoạn Minh Sơn, lão đại hiện tại của Thiên Địa Hội và cũng là anh trai của Đoạn Hải.

Kẻ mà đã bị Ninh Vương hấp thụ vào đêm 2 hôm trước sau khi đối mặt với nhau ở trên đường.

Sau khi bị Ninh Vương hấp thụ đến nay nếu tính đúng theo thời gian chuẩn thì đã là sáng hôm thứ 3 rồi.

Nghe được tin Đoạn Hải mất tích, Đoạn Minh Sơn đã điều động tất cả nguồn lực của hắn bao gồm cả Thiên Địa Hội đi tìm kiếm tung tích.

Bất quá đều vô ích, Đoạn Hải và những tên đi cùng hắn ngày hôm đó giống như bốc hơi khỏi thế giới này vậy, không có một chút dấu vết nào.

May mắn thay tên thanh niên hồi nãy đã cung cấp cho hắn một thông tin vô cùng quý giá trong việc tìm kiếm lần này.

Hiện tại Đoạn Minh Sơn chỉ mong chỉ mong em trai hắn vẫn bình an vô sự.

Mặc dù em trai hắn chỉ là một thằng phú nhị đại vô tích sự, chỉ biết ăn chơi phá của và suốt ngày đàn đúm tụ tập nhưng dù sao người thân của hắn bây giờ chỉ còn có đứa em trai này cho nên nó có làm sao thì hắn sẽ cực kỳ đau khổ.

Hai anh em từ khi còn nhỏ đã bị cha đưa sang mảnh đất hình chữ S này để bắt đầu cuộc sống mới nơi đất khách quê người.

Thiên Địa Hội cũng là do cha bọn hắn lập lên sau khi Hội Tam Hoàng của Trung Hoa trấn áp sau đó tan rã.

Các thành viên cũng từ đó mà lưu lạc đi kiếm vùng đất mới xây dựng lại sự nghiệp và cha bọn hắn Đoạn Thiên là một trong số đó.

Lần này Hoàng gia lại dám động đến em trai hắn Đoạn Hải thì cho dù phải đánh đổi cả Thiên Địa Hội hay cơ nghiệp của Đoạn gia này đi chăng nữa thì Đoạn Minh Sơn hắn cũng quyết định chơi một trận sống mái.

Vì em trai thì chỉ có một mà Thiên Địa Hội sụp đổ thì vẫn có thể thành lập lại.

Chỉ là Đoạn Minh Sơn không thể nào mà ngờ được rằng mọi thứ rốt cuộc lại không hề giống như những gì mà hắn nghĩ.

Quay trở về với căn chung cư quen thuộc.

Lúc này Ninh Vương vẫn đang soạn lại sách vở đồ đạc sau đó mặc lên đồng phục và đi học như bình thường như chưa từng có chuyện gì to lớn xảy ra mà không hề để tâm đến phiền phức sắp tới, lão đại của Thiên Địa Hội sẽ tìm tới hắn sau khi biết rõ chuyện.

Ninh Vương lại tiếp tục đạp xe đến quán ăn sáng quen thuộc như bình thường sau đó mới di chuyển đến trường học.

Đám học sinh lúc trước bị hắn đe dọa cũng rất biết điều không dám hé môi nửa lời, kể cả cái chết của tên Đại kia cũng không biết bọn chúng tìm lý do gì để qua mắt được toàn bộ mọi người điều này khiến cho Ninh Vương cảm thấy vô cùng hài lòng.

Dẫu sao thì bớt được thêm chút nào phiền phức cũng đều là chuyện tốt cả.

Sau khi trải qua hai tiết học đầu tiên một cách hết sức bình thường thì đến tiết thứ 3 là tiết thể dục.

Tất cả học sinh của lớp đều phải đi xuống sân bóng của trường sau đó xếp thành hàng để đợi giáo viên hoạt động thể chất của trường.

Nhưng hôm nay bọn họ không cần phải học tiết hoạt động thể chất này thay vào đó là một tiết tự học.

Các đồng học nam nghe thấy lời này của giáo viên thể chất liền rất phấn khởi mà bắt đầu set kèo chia bên ra đá bóng.

Ninh Vương thấy vậy thì cũng chẳng có quan tâm lắm nhưng hắn chỉ có thể ngồi ngoài vạch kẻ của sân bóng và xem bọn đồng học đá bóng cùng với đám nữ hài trong sự nhàm chán.

“Bạn học Trần, ngươi không vào sân đá bóng cùng bọn họ sao?”.

Ngồi cạnh hắn là một nữ sinh khá xinh xắn trong lớp nhưng so với toàn trường thì cũng chỉ ở tầm trung mà thôi hắn cũng không có nhớ rõ tên nàng.

“Không, ta ngồi xem thôi là được rồi”.

Thấy vậy đám nữ sinh xung quanh cũng hùa theo.

“Đúng vậy chúng ta chưa thấy ngươi chơi thể thao bao giờ, sao không tham gia thử một chút xem”.

“Đúng vậy, đúng vậy”.

Chứng kiến một màn này, đám nam sinh trong lớp lại bắt đầu đố kị dẫn đến mất tập trung khi chơi bóng.

Rõ ràng bọn họ đang cố gắng hết sức để thể hiện trình độ bóng đá cho đám nữ hài xem mà lại bị một tên ngồi không ở ngoài vạch trắng chiếm hết ánh sáng.

Điều này khiến cho bọn họ cực kỳ khó chịu và tức giận vì thế mà có một tên nam đồng học không kìm nổi một màn nhức mắt này liền sút trái bóng thật mạnh bay về phía đám người Ninh Vương.

Trái bóng xé gió bay với tốc độ cực nhanh về phía bọn họ và đang hướng đến gương mặt của một nữ sinh trong lớp.

Chứng kiến trái bóng đang lao cực nhanh đến chỗ mình nàng chỉ kịp nhắm mắt lại mà không thể làm gì.

Bộp một tiếng, chỉ thấy bàn tay Ninh Vương chắn ở trước mặt nàng còn trái bóng thì nằm gọn trong tay hắn mà không thể nhúc nhích.

“Phù, Ninh Vương đồng học, may mà có ngươi đỡ kịp không thì mặt ta bị tên khốn kia làm cho hỏng mất rồi”.

Nàng ôn nhu nói chuyện với hắn sau đó giọng điệu quay ngoắt 180 độ hướng đến tên nam đồng học vừa sút trái bóng mà quát lớn:

“Chí Cường, nhà ngươi cố tình đúng không?”.

Thấy nàng nhìn mình quát lớn thanh niên gọi Chí Cường này cũng chẳng có quan tâm cho lắm mà phui phủi trách nhiệm mà thản nhiên cười thốt ra một câu:

“Không có, không có, tại các ngươi ngồi gần gôn quá ta sút lệch bóng thôi”.

Theo như lời hắn nói thì lúc này đám người Ninh Vương ngồi quá gần gôn cho nên mới bị trái bóng lệch của hắn bay chúng nhưng thực tế thì bọn họ ngồi tận tít biên phải của sân.

Cái lý do này thật là nực cười mà.

Nghe thấy lời giải thích này của hắn một kẻ ghét sự phiền phức như Ninh Vương nhưng lại luôn bị những cái thằng như thế này dây dưa vào là sao.

Sau đó hắn đứng dậy đặt trái bóng xuống chân mà sút một phát thật mạnh về hướng Chí Cường.

BỘP

Trái bóng lần này bay với tốc độ chắc cũng phải gấp 3 4 lần cú trước, một lực này bay vào chân Chí Cường khiến hắn ngã đập mặt xuống đất đi tong mất hai cái răng cửa, cái chân mà trái bóng bay vào cũng trở nên bầm tím cực kỳ đau đớn.

“Ồ, xin lỗi, ta chuyền về cho thủ môn đội ngươi mà bóng lệch”.

Ninh Vương thản nhiên nói ra một câu khiến cho Chí Cường muốn tức đến hộc máu ra khỏi miệng.

“Kìa, các ngươi mau ra đỡ Chí Cường đồng học dậy đi”.

Sau đó một vài nam đồng học chạy lại đỡ hắn dậy, đúng vậy lúc này Chí Cường hai cái răng cửa đã gãy mất cộng với chân phải đã bầm dập, xương chân cũng có chút rạn nứt.

Trong mắt hắn lúc này đầy sự căm phẫn mà nhìn về phía Ninh Vương nhưng vì quá đau nên chẳng thể nói ra lời nào mà được các bạn học dẫn xuống phòng bệnh của trường học.

Một màn này xảy ra khiến cho đám nam sinh còn lại ngơ ngác nhìn nhau.

Thứ nhất là về độ chuẩn xác và lực sút của Ninh Vương, thứ hai là trên sân đã thiếu mất 4 người giờ làm sao đá tiếp.

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG.

Ngồi chơi dưới sân cỏ thêm một chút nữa thì lúc này tiếng trống trường cũng đã vang lên báo hiệu tiết học này đã kết thúc, các đồng học nhanh chóng trở về lớp chuẩn bị cho tiết học tiếp theo trong vài phút sắp tới.

“Lực đạo này ít nhất cũng là Minh Kình võ giả trở lên, nam đồng học tên Ninh Vương này quả thật rất thú vị”.

Ninh Vương cùng bạn học trở về lớp mà không biết rằng một màn vừa rồi của cậu đã khiến cho một nữ sinh lớp khác cũng có tiết thể chất chú ý đến.

Chỉ không biết là phiền phức hay sẽ là chuyện tốt sẽ xảy đến với hắn mà thôi.