Ngự Trị Vạn Giới

Chương 8: 8 Đi Nhà Hàng

Sau khi tiến hành quá trình thăng cấp lúc này trời đã chuyển tối từ lâu.

Ninh Vương từ trong giấc ngủ say mà tỉnh lại.

Như một thói quen khó bỏ hắn liếc nhìn qua chiếc đồng hồ để bàn một cái phát hiện bây giờ đã là 7 giờ tối, có nghĩa là hắn đã thiếp đi 4h đồng hồ rồi.

Ninh Vương rời khỏi giường bước xuống dưới nền nhà sau đó tiến hành kiểm tra lại thân thể mới sau khi được thăng cấp hay nói cách khác là hắn đã tiếp tục tiến hóa và trở thành một tồn tại cao cấp hơn so với lúc trước.

Ninh Vương ngắm nghía toàn bộ cơ thể phát hiện nó xảy ra một chút thay đổi, hắn dường như cao hơn lúc trước thêm một chút, bắp thị cũng dường như đã đầy đặn và săn chắc hơn.

“Chỉ có như vậy thôi sao?”.

Ninh Vương suy nghĩ trong đầu.

“Đinh, quá trình thăng cấp đã hoàn tất, thân thể của ký chủ đã được tiến hóa lên thêm một cấp bậc trở thành một loại tồn tại mới”.

“Đồng thời dựa vào việc ký chủ tiến hóa thành công hệ thống cũng được thăng cấp, mở ra một số chức năng mới”.

m thanh thông báo của hệ thống lại vang lên trong đầu hắn.

“Hả? hệ thống cũng được thăng cấp sao?”.

Ninh Vương điều động suy nghĩ câu thông hệ thống mà thắc mắc.

“Đúng vậy hệ thống vẫn còn rất nhiều công năng chưa được mở khóa do ký chủ vẫn còn quá yếu chưa đủ thực lực để mở ra.

Mỗi lần thăng cấp đều sẽ có điều kiện nhất định phải đạt được, càng về sau điều kiện sẽ càng khó khăn và không đơn giản như những lần trước đó nữa”.

“Lần này ký chủ thành công tiến hóa mở ra 3 chức năng mới bao gồm:

> :là chức năng ký chủ dùng để quản lý và quan sát thông tin của mình,

> :là nơi ký chủ có thể dùng tài sản của mình để trao đổi lấy gì mình muốn bằng cách đổi tài sản đang có sang một đơn vị tiền tệ khác gọi là Coin.

Lấy USD làm đồng tiền so sánh thì hiện tại 1 Coin tương đương với 100 nghìn USD.

> :từ hôm nay ký hệ thống sẽ không hỗ trợ ký chủ dò xét hay kiểm trắc kẻ khác nữa mời ký chủ tự lực cánh sinh.

Chức năng dò xét có thể quan sát được mọi thông tin của kẻ khác bằng tài sản của bản thân, kẻ có địa vị và thực lực càng cao thì càng tốn tiền tốn của”.

Sau khi nghe xong hệ thống giải thích một hồi Ninh Vương chỉ có thể thốt ra một câu chửi thề mặc dù chưa biết công năng mới này có thể giúp gì nhiều cho hắn trong tương lai hay không.

Bất quá hệ thống này cũng đã đủ ngưu phê hơn hắn tưởng tượng.

“Vãi l, công năng mới đây sao? Hệ thống này cũng đủ trâu a".

Ninh Vương chửi bậy một tiếng sau đó bắt đầu tìm hiểu các công năng mới.

“Hệ thống thử mở ra thông tin của ta xem nào”.

Ninh Vương câu thông hệ thống ra hiệu cho nó mở ra bảng thông tin của mình.

Chỉ thấy đột ngột một màn sáng xuất hiện trước mắt hắn nhưng khả năng cao là chỉ có duy nhất một mình hắn có thể quan sát được.

>

>

>

>

>

>

>

>

>

>

>

>

Một bảng thông tin dài dằng dặc những dòng chữ, Ninh Vương không thể đọc hết ngay vào lúc này được nhưng những thứ đáng chú ý hắn đã lắm được khá rõ dàng.

Trước tiên Ninh Vương hắn đã không còn là nhân loại nữa mà dường như đã trở thành một chủng tộc khác mà hắn chưa có quyền được biết.

Thứ hai là sau khi cải tạo cùng với tiến hóa tuổi thọ của hắn cũng đã vượt xa so với nhân loại mấy lần.

Cuối cùng là tất cả thuộc tính của hắn hầu như đều đã vượt xa so với nhân loại bình thường cùng với một số siêu cấp thiên phú.

Tạm thời chỉ có thế, hiện tại hắn cũng không có muốn tìm hiểu thêm về mấy cái thông tin này.

“Mở ra Bách Hóa Khu đi hệ thống”.

Ninh Vương lại một lần nữa câu thông hệ thống.

Một màn hình sáng lần nữa lại xuất hiện ở trước mắt hắn.

Bên trong là nó có rất nhiều thứ đa dạng về cả mẫu mã lẫn chất lượng tùy theo mức giá, hắn thậm chí còn tìm thấy cả một cái chiến hạm trị giá 20 triệu Coin có nghĩa là nó có giá tận 2000 nghìn tỷ USD.

Quả là một con số khủng khiếp mà hắn nghĩ cũng chưa dám nghĩ tới.

Lướt thêm một vòng nữa cũng đã đủ khiến cho Ninh Vương sốc toàn tập về giá cả của những thứ đồ được bán trong Bách Hóa Khu này rồi.

Món đồ rẻ nhất hắn tìm thấy trong này là 1kg của một dạng năng lượng có thể tái tạo cũng có giá hơn 500 Coin rồi.

Mà công thức để chế tạo ra nó thì lại càng đắt, giá của nó là hơn 9 nghìn Coin.

Lượn vài vòng trong Bách Hóa Khu, rốt cuộc hắn cũng chẳng tìm được gì phù hợp với tài sản mà Ninh Vương đang có để thu mua một ít khiến cho hắn cảm thấy có chút chán nản mà muốn tắt đi.

“Tắt đi, tạm thời chưa nghĩ về mấy cái thứ đồ trong này vội.

Ta vẫn còn rất nhiều thứ sắn có vẫn còn chưa khai thác được là bao".

Hắn truyền ý niệm cho hệ thống.

Màn sáng biến mất Ninh Vương lấy quần áo trong tủ ra sau đó đi vào nhà tắm như thói quen hằng ngày.

Gần nửa giờ sau Ninh Vương cũng chịu bước ra khỏi nhà tắm đầu tóc vẫn còn có chút ướt nhẹp cầm lấy chiếc khăn mà lau khô.

Hôm nay hắn quyết định ra ngoài ăn chứ không nấu ăn ở nhà như mọi khi nữa, hôm nay là một ngày khá vui đối với hắn quyết định ăn mừng một chút cũng không có gì lấy làm lạ cả.

Ninh Vương lấy ra từ trong túi quần chiếc điện thoại Samsung đã có chút tàn bắt đầu nhập vào một dãy số lạ rồi gọi.

Chỉ trong giây lát bên kia đầu dây đã nhấc máy trả lời.

“Alo, ai đó”.

Một giọng trung niên trầm thấp phát ra qua chếc điện thoại.

“Là ta đây”.

Đầu dây bên kia sau khi nghe được giọng nói của Ninh Vương ngay lập tức có chút sốt sắng mà cung kính trả lời.

“Thì ra là ngài, thưa chủ nhân”.

“Không biết chủ nhân gọi cho ta là có chuyện gì?”

Thái độ này cùng với giọng điệu này có thể thấy được đầu dây bên kia chính là Đoạn Minh Sơn.

“Cũng không có chuyện gì, chỉ là ngày hôm nay ta rất vui, ngươi cùng Hắc Lang lấy xe qua đón ta đi ăn uống một chút”.

“Thế nào?”.

Ninh Vương nói ra cho hắn mục đích cho cuộc gọi lần này.

“Tất nhiên là không có vấn đề gì rồi thưa chủ nhân, lời của ngài là tuyệt đối”.

“Ngài chờ ta khoảng 20 phút, ta cùng Hắc Lang sẽ có mặt nhanh nhất có thể”.

Đoạn Minh Sơn cung kính đáp.

“Được rồi không cần phải quá gấp, ngươi cũng đặt chỗ sẵn luôn đi”.

Ninh Vương mặc dù đã khá đói nhưng vẫn thả lỏng thời gian cho Đoạn Minh Sơn, muốn hắn không cần phải quá gấp gáp làm gì cả.

“Vâng chủ nhân, ta hiểu rồi”.

Nói xong hai người cũng không dây dưa gì nữa liền cúp máy.

Trong quãng thời gian rảnh rỗi này Ninh Vương cũng tranh thủ hoàn thành xong tất cả bài tập của ngày hôm nay.

Mặc dù hiện giờ cũng đã có quyền lực nhất định và rất nhiều tiền trong tay nhưng việc hắn hướng đến hình ảnh mình là một con ngoan trò giỏi trong mắt người khác Ninh Vương chưa bao giờ quên cả.

Hắn hoàn toàn có thể nghỉ học luôn ngay bây giờ mà vẫn có thể sống an nhàn thoải mái.

Nhưng hắn đã nghĩ rằng mình từng phải nỗ lực ra sao để có được kết quả như ngày hôm nay.

Nếu như không phải có được hệ thống thì rốt cuộc hiện tại hắn vẫn chỉ là một học sinh cao tam bình thường mà thôi, hoàn toàn không có gì trong tay để so đo với đời cả.

Vậy nên Ninh Vương luôn tự nhủ với bản thân rằng luôn phải nỗ lực hết mức không nên dựa dẫm vào người khác thì mới có thể thành công được.

Hiện tại cũng thế có được hệ thống thì cũng không được chểnh mảng chuyện học hành, hắn bây giờ thân phận vẫn còn là cao tam học sinh.

Sau nửa giờ đồng hồ một chiếc xe hơi trông không thể bình thường hơn đã được đậu dưới chân chung cư nơi Ninh Vương đang sinh sống.

Từ bên trong xe hai gã trung niên nam tử ăn mặc cũng không quá sang trọng bước xuống.

Hai người này chính là Đoạn Minh Sơn và Hắc Lang chờ Ninh Vương xuống.

Mặc dù Đoạn Minh Sơn là một kẻ máu mặt cực kỳ có số má trong cả hắc đạo lẫn bạch đạo còn Hắc Lang tuy không phải là một kẻ có máu mặt nhưng hắn ít nhiều cũng là võ giả.

Bậc này thân phận của hai người hoàn toàn không hề thấp chút nào nhưng hôm nay họ lại đi một chiếc xe hơi đã có chút tồi tàn và không xứng đáng với bậc này thân phận của họ.

Bất quá nhân vật chính hôm nay không phải là chúng mà là chủ nhân của bọn chúng - Trần Ninh Vương.

Một kẻ cáo già và lõi đời như Đoạn Minh Sơn mặc dù không đoán được Ninh Vương có thích siêu xe hay không nhưng hắn dám chắc chắn một điểm rằng chủ nhân của bọn hắn không phải là một kẻ thích sự phiền phức hay ồn ào.

Cho nên Đoạn Minh Sơn không dám tùy ý quyết định mà làm phật lòng của chủ nhân.

Nếu như hôm nay hắn lái tới đây một con Roll-Royce Phantom hay Cullinan trong bộ sưu tập siêu xe của hắn thì chỗ này khu vực sẽ trở thành một mớ hỗn độn mất như vậy chẳng khác nào tát thẳng vào mặt của Ninh Vương một kẻ chán ghét sự ồn ào cả.

Sau 5 phút Ninh Vương từ bước ra từ thang máy của chung cư mà tiến về phía đám người Đoạn Minh Sơn.

Trông thấy Ninh Vương tiến lại gần hai gã trung niên nam tử khom người xuống cúi chào hắn sau đó đồng thanh hô một tiếng.

“Chủ nhân”.

Ninh Vương cũng gật đầu một cái đáp.

“Được rồi, đi thôi”.

Hai người ngẩng đầu nhìn hắn một cái đáp.

“Vâng”.

Đoạn Minh Sơn quay trở về chỗ ghế lái của mình còn Hắc Lang thì mở cửa cho hắn bước vào sau đó cũng quay về chỗ của mình.

Cả cuộc đời của hai tên này chưa từng một lần trong đời phải khúm núm đến vậy.

Lão đại của Thiên Địa Hội oai phong ngạo nghễ, hắc bạch câu thương nay lại phải trở thành tài xế bất đắc dĩ cho một thiếu niên.

Một tên võ giả cao cao tại thượng thì phải mở cửa xe cho hắn.

Tình huống này người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy có chút ngược đời nhưng mọi chuyện hoàn toàn không đơn giản như họ nghĩ, cái này thiếu niên không phải người bình thường mà là chủ nhân của họ.

Cả quãng đường đi ba người cũng không có nói gì nhiều dù sao đến nơi sau đó muốn nói gì mà chẳng được.

Sau khoảng gần nửa giờ đồng hồ.

Chiếc xe dừng lại tại một nhà hàng 5 sao rất nổi tiếng tại thủ đô chuyên phục vụ cho những khách hàng lớn hầu hết đều là những người có cực kỳ có tiền và có quyền trong xã hội này.

“Chủ nhân, ta đã đặt chỗ ở nơi này rồi, ngài thấy nơi này có được không hay là quá mức màu mè để ta đổi sang nơi khác?”

Đoạn Minh Sơn quay xuống hỏi ý kiến của Ninh Vương trước khi vào bãi đậu xe.

“Sao cũng được, mặc dù nhìn có chút không phù hợp đối với ta nhưng dù sao cũng đến rồi cứ tiến vào đi”.

Ninh Vương liếc nhìn bộ quần áo bản thân đang mặc có chút xuề xòa bình thường nhưng hắn cũng chỉ là đến đây để ăn mà thôi không có quá để ý đến vấn đề này sau đó ra hiệu cho Đoạn Minh Sơn tiến vào bãi đậu xe.

Nghe được câu trả lời của Ninh Vương, Đoạn Minh Sơn sau đó mới đánh xe tiến vào bãi đậu.

“Hah, ngươi nhìn kìa một chiếc xe tàn đang tiến vào bãi đậu của nhà hàng chúng ta kìa”.

“Nơi đây đâu phải là đám nghèo hèn nào cũng có thể bước vào”.

Chỉ là vừa mới tiến vào được một chút thì chiếc xe bị chặn lại bởi hai gã bảo vệ cao to đen hôi cũng không biết vì lý do gì.

“Có chuyện gì sao? Sao họ lại chắn đường chúng ta?”

Ninh Vương có chút không vui mà hỏi Đoạn Minh Sơn.

“Chủ nhân, cái này ta cũng có chút không rõ, để ta xuống đối chất với đám này bảo vệ xem sao, ngài chờ ta một lát”.

Đoạn Minh Sơn trả lời sau đó bước xuống xe đối chất với đám này hai tên bảo vệ.

Trông thấy một gã trung niên nam tử từ trong xe bước xuống hai tên bảo vệ trái tim suýt chút nữa thì nhảy ra khỏi cơ thể.

Kẻ mà chúng vừa mới chặn đầu xe tính đuổi đi là một trong những vị khách quen của nhà hàng này chính là Thiên Địa Hội đại lão - Đoạn Minh Sơn.

Một kẻ hắc bạch lưỡng đạo, giết người như ngóe như Đoạn Minh Sơn không hiểu hôm nay hắn ăn nhầm cái gì mà lại đi một chiếc xe tầm thường như thế này tới nhà hàng làm bọn chúng nhầm với đám nghèo hèn bình thường.

Xong.

Xong thật rồi, kỳ này hai tên bảo vệ nhãi nhép như chúng có chết cũng không biết vì sao mà mình lại chết.

Hiện giờ chỉ còn một cách duy nhất là dập đầu xin tha chết mà thôi.

“A, Đoạn lão đại, có chút hiểu nhầm a.”

Chỉ thấy Đoạn Minh Sơn mặt không đổi sắc mà tiến đến phía chúng.

BỘP

BỘP

Hai tên mỗi tên ăn một cú tát trời giáng đến từ phía của Đoạn Minh Sơn mà ngã lăn ra đất miệng đầy huyết tinh.

“Ai cho chúng mày cái lá gan chặn xe của tao vậy? Thằng chủ của cái nhà hàng này tao cho nó mười cái lá gan cũng không dám làm như vậy đâu mà đến lượt của hai thằng chúng mày sao? HẢ?”

Đoạn Minh Sơn tiến lại gần hai tên bảo vệ đang nằm che miệng dưới mặt đất mà quát lớn, hắn lúc này đang cực kỳ giận giữ nếu như vì bọn này mà Ninh Vương trách tội hắn thì có phải là quá đáng giận không?

“CON MẸ NÓ! Hai thằng chúng mày bị câm à?”

BỊCH

BỊCH

Sau khi hỏi mà không nhận được câu trả lời từ phía hai tên này Đoạn Minh Sơn sút hai cú thật mạnh vào ngực hai tên bảo vệ đang nằm dưới đất sau đó lấy điện thoại ra mà gọi tới một dãy số.

TÚT TÚT TÚT.

Sau ít giây đầu bên kia đã nhấc máy.

“Alo, Đoạn lão đại sao? Sao ngươi vẫn chưa tới, chẳng lẽ có việc đột xuất hay sao?”

Một giọng trung niên nhân hòa nhã thái độ khách khí đến cực điểm trả lời.

“Đột xuất con mẹ nhà ngươi, cho ngươi 1 phút cút xuống bãi đậu xe cho lão tử không thì đừng có trách”.

Nói xong Đoạn Minh Sơn ngay lập tức cúp máy không nói thêm gì nữa.