Cơ Phồn Tinh cực kỳ để ý chuyện Âu Thích Tân đột nhiên xuất hiện. Cô biết người phụ nữ này rất khó chơi, một khi đã đắc tội, đoán chừng sẽ không bao giờ bỏ qua.
Cô lấy sợi dây chuyền ra ném vào một xó, giữ nó cũng chẳng có tác dụng gì, thứ không thực dụng chỉ mang tính chất trang trí, rất giống với quan điểm của Cơ Hạo Nguyệt. Hà Như Mộng vốn không để ý Âu Thích Tân cho lắm, chỉ là tình cờ gặp nhau thôi, tương lai cũng chẳng có lý do gì để gặp lại nên cô căn bản không để trong lòng. Sau khi cô đón con về đến nhà thì người kia lại thông báo có hẹn đến khuya mới về nên không cần chờ. Trên đời này làm gì có chuyện như thế xảy ra! Ngoại trừ Cơ Hạo Nguyệt và Hà Giai Kỳ thì em ấy biết hẹn với ai? Nhưng chuyện cứ phát sinh vài lần một tuần sẽ trở nên bất bình thường. Lúc ở nhà, Hà Như Mộng sẽ chơi với bọn nhỏ trong khi Cơ Phồn Tinh nấu cơm. Đến chín giờ, cả hai sẽ cùng dỗ bọn trẻ ngủ rồi mới vệ sinh cá nhân. Thời gian của họ trôi qua như bao người, thỉnh thoảng vẫn tranh luận vài chuyện vặt vãnh, nhưng mâu thuẫn gia đình tương đối ít. Hôm sau, Cơ Phồn Tinh đưa con đi nhà trẻ, sau đó đến công ty làm việc. Hà Như Mộng không vội đến tiệm vì mở cửa hơi muộn, cô dọn dẹp nhà cửa gọn gàng đến chín giờ mới ra ngoài. Chỉ là không ngờ ở tiệm đã có người ngồi đợi. Hà Như Mộng thoáng kinh ngạc, nhưng lại lập tức khôi phục bình tĩnh. "Sao cậu lại tới đây?" Hà Như Mộng biết người đến tiệm đều là khách, người ta đến dùng cơm, chẳng lẽ đuổi? Người phụ nữ ngồi ở quầy mặc một bộ đồ tây màu đen, khi cô nhìn thấy Hà Như Mộng liền nở nụ cười rạng rỡ. "Chờ cậu." Nhân viên trong tiệm thỉnh thoảng sẽ lia đến một ánh mắt tò mò, hôm qua họ đã chứng kiến bà chủ nổi cáu, hôm nay thừa dịp bà chủ chưa đến thì cô gái xinh đẹp kia đã dám lộ liễu xuất hiện. Người hay hiếu kì sẽ luôn suy đoán vài đoạn kịch bản trong lòng. "Tìm tôi có việc?" Hiển nhiên Hà Như Mộng bắt đầu thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ, cô không thích Âu Thích Tân nên mới nói ra lời đó, vốn đã không có hảo cảm, giữa hai người cũng chỉ ngừng ở mức bạn học. Nếu như là người khác, cô đã sớm đá đít đi rồi không chừng. Hà Như Mộng ngồi đối diện Âu Thích Tân, hai tay khoanh trước ngực, nghiêm túc nhìn đối phương một cách lãnh đạm, xa cách. "Không có chuyện thì không thể tới tìm cậu sao?" Âu Thích Tân không bận tâm thái độ của Hà Như Mộng, cô đã đạp rất nhiều chông gai rồi, sức miễn dịch rất mạnh. Huống chi cô đã kết giao rất nhiều phụ nữ nên tự nhận hiểu rõ phụ nữ. "Giữa chúng ta hình như không có chuyện gì đáng nói, hơn nữa thân phận của chúng ta cũng không thích hợp. Tốt hơn là sau này đừng nói ra những câu gây hiểu lầm như thế nữa. Nếu cậu không có chuyện gì thì tôi đi làm việc của mình đây." Mới sáng sớm đã gặp chuyện phiền nhiễu rồi, tâm tình tốt đẹp của cô phút chốc ngã xuống đáy cốc. Cô định đứng dậy bỏ đi nhưng lại bị Âu Thích Tân níu tay. Hà Như Mộng chưa từng có cảm giác buồn ói đến như vầy. Cô cau mày, khó chịu nhìn người đang bắt lấy tay mình, ánh mắt ngập tràn giận dữ. "Buông ra, Tổng giám đốc Âu làm vậy không cảm thấy thất lễ sao?" Trong lời nói mang theo lửa giận, giọng nói không lớn lắm nhưng lại vang dội lạ thường giữa không gian vắng lặng vào buổi sáng sớm. Đây là lần đầu tiên nhân viên trong tiệm trông thấy Hà Như Mộng nổi giận. Họ vẫn luôn cho rằng tính tình bà chủ rất tốt, bình thường hay mỉm cười, cũng chưa từng trách mắng khi họ làm sai mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở lần sau phải cẩn thận. Tất cả mọi người đều ngừng công việc trong tay để quan sát hai người nọ. Họ không lo lắng hai người sẽ tranh cãi to tiếng mà chỉ tìm cách đuổi vị khách đáng ghét kia như thế nào. Trong lòng họ chỉ tôn sùng duy nhất bà chủ lớn nên trách nhiệm bảo vệ vợ bà chủ dĩ nhiên thuộc về họ. Hà Như Mộng không lộ vẻ tức giận ra mặt, cô chỉ biểu hiện thái độ lạnh lùng bao trùm lên sự căm ghét bên trong. Âu Thích Tân nhìn thấy biểu lộ căm ghét đến tột cùng của Hà Như Mộng liền biết mình đã chọc giận đối phương. Nếu chỉ là tức giận bình thường thì chỉ cần xin lỗi và nói vài câu tốt đẹp sẽ ổn thỏa cả thôi. Nhưng người này lộ rõ sự căm ghét xa muôn trùng khơi thì đúng thật là khó chuộc lỗi. "Tôi, tôi không cố ý. Mộng Mộng, thật xin lỗi." Âu Thích Tân không hề nghĩ sẽ có kết quả như vậy, lần này Hà Như Mộng hoàn toàn nổi giận. Dáng vẻ buồn bã cộng thêm ánh mắt vô tội cầu xin đó khiến người ta trông thấy mà đau lòng. Hà Như Mộng chau mày càng sâu, giờ khắc này, cô thật sự chán ghét điệu bộ tỏ ra đáng thương và vô tội của Âu Thích Tân. Cô trước giờ không phải người xử lý mọi chuyện theo cảm tính, càng sẽ không dễ dàng mang lòng từ bi đi tặng người khác vô điều kiện. Âu Thích Tân là hạng người gì? Không cần tiếp xúc nhiều cũng có thể nhìn thấu cô ta. Giống như mấy năm trước Cơ Phồn Tinh đã nói, người này rất đặt nặng địa vị lại còn cao ngạo, tự phụ, chẳng ai bì kịp. Hà Như Mộng cúi đầu nhìn bàn tay đang cố chấp nắm chặt lấy mình, sau đó dùng sức giật hất ra. "Tổng giám đốc Âu, nếu không có chuyện gì thì mời về ngay cho. Đừng tiếp tục làm chuyện người ta không thích, nếu không đừng trách tôi không khách khí." Lời nói lạnh lùng tựa như một thanh kiếm đâm thẳng vào tim Âu Thích Tân. Cô đã biết sẽ có kết quả này, Hà Như Mộng không như những phụ nữ cô từng chung đụng. Dù bạn có cầu khẩn van xin nhưng cô ấy nhất định sẽ không bố thí cho bạn dù chỉ một ánh mắt thương hại. Phát cáu cũng được, lạnh lùng cũng được, Âu Thích Tân cảm thấy càng vui. "Tôi chỉ muốn nhìn thấy em thôi." Âu Thích Tân cúi đầu xuống, thanh âm rất nhỏ, mang theo vài phần sợ sệt. "Tổng giám đốc Âu, nếu đã nhìn thấy rồi thì mời đi ngay cho." Hà Như Mộng nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Âu Thích Tân lại càng thêm xem thường. Nếu như nhất định phải sắm vai nữ ác ma thì cô đây sẵn lòng, không cần phải ra sức diễn kịch cho người khác xem như thế. Cô dự định quay người về phòng làm việc, tâm tình tươi đẹp hôm nay đã bốc hơi hoàn toàn. "Tại sao em không thể nhìn tôi nhiều hơn một chút, tôi đã chờ em nhiều năm như vậy rồi. Em biết tôi đơn độc vất vả biết bao nhiêu không, mặc dù vậy tôi vẫn không hề bỏ cuộc. Tôi đã buông bỏ mọi kiêu ngạo chỉ để yêu một người, cô ta có gì đáng giá để em nỗ lực chứ!?" Âu Thích Tân bật dậy, uất ức chất vấn Hà Như Mộng. Nước mắt ở khóe mi tuôn trào khiến ai nấy đều thương tiếc. Đúng vậy, cô thật sự rất uất ức. Cô thầm mến Hà Như Mộng, sau khi về nước lại đến tìm em ấy, bản thân đã ba mươi mấy vẫn không có bạn gái chỉ là vì một người mà thôi. Bây giờ cô trở về bất chấp tất cả để theo đuổi đối phương nhưng kết quả vẫn chẳng đáng thương hơn mấy năm trước là bao. Không phải nỗ lực nào cũng có hồi báo, cô luôn nghĩ mình đã vì Hà Như Mộng bỏ ra rất nhiều, nhưng cuối cùng chỉ nhận lấy thái độ ghét bỏ đó. Cô thật sự không hiểu, trong lòng càng uất ức. Cơ Phồn Tinh có cái gì? Những thứ Cơ Phồn Tinh có đều là của người khác cho mới có, không có năng lực cũng chẳng có tiền. Nếu cô ta không phải là người thừa kế của Cơ gia, ngoại trừ tướng mạo ra thì với sự ngu ngốc và tính cách trẻ con đó xứng với Hà Như Mộng sao?. "Thật sao? Tổng giám đốc Âu là hạng người gì, chẳng lẽ bản thân không biết rõ? Cô nói cô nỗ lực vì tôi, cô nói cô yêu tôi, có chứng cứ không? Rốt cuộc là yêu cỡ nào mà lại dùng tiền để cân đo đong đếm, có chăng chỉ vì địa vị. Nếu tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường có xuất thân tầm thường, e rằng Tổng giám đốc Âu sẽ không nói ra những lời đã nói hôm nay." Hà Như Mộng cười lạnh nhìn gương mặt tái mét của Âu Thích Tân, giờ đây cô chỉ muốn đứng cách xa người này ba mét, thật sự buồn nôn. Ai cũng biết rõ cô ta là loại người thế nào, cần gì phải khiến cho mối tình này thắm thiết. Chẳng ai chắc chắn được người ta có đánh mất quy tắc khi yêu hay không. Cũng có ít người luôn bị tư tưởng 'tương xứng' ăn sâu vào ý thức làm cho định nghĩa về 'chân tình' trở nên khác biệt. Dùng giáo điều để yêu một người không hẳn là tình yêu, đó chỉ là một loại tư tưởng mang tính tương đối. "Tôi, tôi sẽ không. Tôi thật thích em, vẫn luôn thích em." Âu Thích Tân bắt đầu nói lắp, thậm chí lời nói cũng mất đi khí thế lúc trước. Lời của Hà Như Mộng đã kích thích trái tim cô. Nếu thật sự không có thân phận đó thì cô có còn yêu đối phương không? Bỗng nhiên có gì đó đè nén trong lòng và xuất hiện một giọng nói... 'sẽ như thế đấy!' "À, cách cưa cẩm phụ nữ của Tổng giám đốc Âu chỉ có vậy thôi sao? Cô hỏi tôi tại sao lại yêu em ấy, tôi chỉ muốn nói là vừa gặp đã yêu, không có bất kỳ lý do nào. Trong lòng cô, em ấy là một người không tốt nhưng trong lòng tôi, em ấy là duy nhất." Hà Như Mộng dừng nói, nhếch môi, tự tin, hạnh phúc. "Em ấy không phải người hay thay đổi thất thường, tôi theo đuổi em ấy suốt mười một năm rồi, cô cảm thấy tôi sẽ yêu cô sao? Còn nữa, tính em ấy không tốt lắm nên tốt nhất cô đừng bao giờ chọc giận, lúc đấy đừng trách tôi không cảnh cáo trước." Trông Cơ Phồn Tinh ôn hòa như bé cừu vậy thôi, chỉ cần ai đó chạm đến ranh giới cuối cùng, em ấy sẽ không nể mặt mũi. Trong lòng em ấy, tiền tài, quyền lợi, địa vị đều là con số không. "Tôi không tin, tôi ưu tú hơn cô ta, một ngày nào đó em sẽ hối hận." Âu Thích Tân nói xong câu đó liền tức giận rời đi, ngay cả tiền cũng không thanh toán. Cô không thích cách Hà Như Mộng khen ngợi người yêu. Trong lòng cô, Cơ Phồn Tinh căn bản không có chút tư cách nào để so sánh. "Phiền cô thanh toán xong rồi hẵng đi, tiệm của chúng tôi rất nhỏ, không thể bố thí cơm chùa." Lúc Âu Thích Tân chuẩn bị ra cửa, Hà Như Mộng lập tức lớn tiếng nhắc nhở. Hôm nay cô không mời khách, phí tổn này đương nhiên phải để chủ nhân tự móc hầu bao. Âu Thích Tân ngừng tay kéo cửa, móc bóp lấy ra hai trăm tệ tiền mặt ném lên bàn, sau đó phẫn hận rời đi. "Đến nhận tiền của khách đi, có dư xem như lương thưởng." Hà Như Mộng để lại một câu liền đi đón bọn trẻ, cô không có tâm tư giận dỗi với Âu Thích Tân, cũng chưa bao giờ tổn thương ai như hôm nay, nhưng cô không hối hận đã nói ra những lời đó. Kỳ thật suy nghĩ trong lòng cô còn ác lời nói, vì giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho người kia nên mới im lặng. Nếu có lần sau, cô không cam đoan sẽ nhân từ nương tay như hôm nay đâu.