Xác định quan hệ yêu đương xong cũng là lúc Cơ Phồn Tinh ẩn mình trốn tránh. Cô thật không muốn yêu đương chút nào. Ngày đó, hai người nói chuyện rất vui vẻ, nhưng cảm giác tội lỗi kia cứ ám ảnh cô mãi.
Cô trốn Hà Như Mộng liên tục cả tuần, bất kể trường hợp nào, chỉ cần chạm mặt sẽ giả vờ vội vã chuồn mất. Cơ Hạo Nguyệt không trở lại nên cô chỉ có thể dựa vào bản thân, tự học tất cả vấn đề liên quan đến tài chính. Hiện tại mỗi ngày cô đều vùi đầu vào cả đống lớn văn kiện, sau đó ghi ghi chép chép như điên. Ở đây có sẵn rất nhiều tư liệu, không có thì sai thư ký Lý đi tìm, ít nhiều gì cũng dùng được cả tuần. Hà Như Mộng không tìm đến, cô liền rơi vào trạng thái thanh tịnh, thậm chí còn quên sạch sành sanh chuyện yêu đương, có lúc cô mong ước nó chỉ là giấc mộng mà thôi. Cô vẫn không liên lạc được với Cơ Hạo Nguyệt, tình cờ chỉ nghe Thái hậu truyền lời một hai lần, ý tứ rất rõ ràng: Cơ Hạo Nguyệt đang trốn cô, chả biết nguyên nhân là gì. Bàn về nhân phẩm, chị gái không tệ đến mức ấy, coi như không muốn chịu trách nhiệm với người phụ nữ kia thì cũng nên để tâm đến chuyện tài chính trong công ty chứ! Chị gái đang tâm bỏ con giữa chợ như vậy là chuyện rất ít khi xảy ra. Chị gái nhờ Thái hậu nhắn lời, vừa không điện thoại được, cô sợ chị ấy ở nơi đó xảy ra chuyện gì mới tạm thời không thể trở về. Cơ Phồn Tinh chỉ biết tự an ủi mình như vậy, nếu nghĩ tiêu cực quá sẽ khiến cô kích động hơn thôi. Cứ như vậy qua nhiều tuần vẫn không có động tĩnh gì lớn, ngay cả số lần bị 'điểm mặt gọi tên' cũng đếm trên đầu ngón tay. Tâm tình Cơ Phồn Tinh bây giờ không được vui vẻ gì mấy, cô cảm thấy lãnh đạo nhất thời hứng khởi làm hợp đồng tình yêu cho vui thôi, giờ hết hứng rồi xem đó như trò chơi trẻ con. Cô đã bắt đầu quen việc ở công ty, lúc trước học chuyên kế toán và làm thêm mấy năm tại nước ngoài nên cũng có chút kinh nghiệm nghiệp vụ. Ngay khi Cơ Phồn Tinh tự cho là 'sự tình viên mãn' thì lãnh đạo bỗng nhiên tìm đến. Cơ Phồn Tinh ngồi trong văn phòng Tổng giám đốc nhìn người phụ nữ đối diện, lòng thấp thỏm không yên, dự cảm cũng chẳng lành, không biết lý do bị triệu hồi là gì. Hóa ra lại mời uống cà phê, hỏi chuyện công việc rất thân thiết. "Tối nay chúng ta đi xem phim nhé!?" "Phim? Tối nay không được, tôi bận việc nhà rồi." Cơ Phồn Tinh khéo léo từ chối, cô thật sự rất muốn hào sảng từ chối thẳng: "Không đi" nhưng lại không đủ gan. "Bận rộn vậy sao? Nhưng tôi nghe dì bảo cô có thể về nhà muộn được mà." Hà Như Mộng lộ vẻ tiếc nuối, nhưng lại thông báo lời của Thái hậu với dáng dấp khó xử. Cơ Phồn Tinh nhìn nhìn người nọ, lời Thái hậu đã ban ra, bản thân không đi cũng không được. Người phụ nữ này hoàn toàn bắt được xương sườn mềm của mình, lại còn lấy Thái hậu ra uy hiếp, thực sự đáng ghét quá trời. "Vậy mấy giờ phim chiếu?" Cô rất muốn đá cô gái kia văng ra ngoài, nhưng cuối cùng lại tươi cười nghênh hợp trả lời, đúng là đồ không có tiền đồ mà! Cơ Phồn Tinh càng ghét bỏ bản thân hơn, tại sao mình không thể bá đạo dắt mũi người đàn bà này được mà lại có thể hống hách với Cơ Hạo Nguyệt như thế. "Tám giờ." "Ở đâu?" "Tân thế giới." "Được rồi, tôi về sửa soạn một chút, tầm bảy giờ rưỡi tôi chờ cô ở đây." Cơ Phồn Tinh đứng dậy làm như muốn đi, thật ra một khắc cô cũng không muốn chờ. Cảm giác bị mưu hại mọi lúc mọi nơi thật khó chịu chết đi được. Lúc trước cô cứ ngỡ rời khỏi Cơ Hạo Nguyệt sẽ có cuộc sống thuận buồm xuôi gió, nào ngờ lại bị mưu hại. Giờ đây Cơ Hạo Nguyệt đã trốn mất dạng để "vợ" lại bên cạnh cô, đúng là có trốn cả đời cũng không thoát khỏi ma chưởng của chị gái. "Chút nữa tan tầm, chúng ta đi ăn cơm rồi hãy xem phim." Cơ Phồn Tinh mới vừa bước hai bước, sau lưng lập tức truyền tới mệnh lệnh. "Được." Cơ Phồn Tinh nắm tay thành quyền, cắn răng nghiến lợi phun ra một chữ, sau đó đạp lên đôi cao gót tám phân "lộc cộc" rời khỏi văn phòng. Nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Cơ Phồn Tinh, Hà Như Mộng nhịn không được bật cười, cô thật muốn đùa bỡn thêm chút nữa. Trở lại văn phòng, Cơ Phồn Tinh chả muốn làm gì nữa, nằm úp sấp trên bàn làm việc, trái lo phải nghĩ, nghĩ mãi không ra. Tại sao Thái hậu lại nhúng tay vào chuyện này? Rốt cuộc người phụ nữ kia đã nói gì với Thái hậu mà dụ được bà ra tay giúp đỡ? Thái hậu không phải người thường, một khi bà đã toan tính chuyện gì thì sẽ tuyệt đối khiến bạn ngỏm củ tỏi. Bây giờ hai người đã liên thủ bắt nạt cô thì biết phải sống sao? Cơ Phồn Tinh lại bắt đầu buồn bực, gục đầu trên bàn lăn qua lăn lại không biết xấu hổ. Chờ đến năm giờ rưỡi, Cơ Phồn Tinh xách túi xuống lầu quẹt thẻ như bao ngày, hiển nhiên sẽ không bỏ quên người kia. "Cô thích xem thể loại phim gì?" Hai người trong thang máy, Hà Như Mộng mở miệng hỏi. "Phim ảnh thật nhàm chán, hay là về nhà xem hoạt hình nhé?" Cơ Phồn Tinh không thèm nhìn Hà Như Mộng, chỉ tập trung liếc dãy số trên thang máy, miệng tùy ý lầm bầm một câu, có chút mơ hồ không rõ. "Cô thích xem hoạt hình? Sớm biết tôi đã mua 'Kỷ Băng Hà' rồi, gần đây chiếu phim Thám tử Conan cũng không tệ." Hà Như Mộng ít nhiều gì cũng biết rõ Cơ Phồn Tinh thích xem hoạt hình. Dù cô ấy cứ lầm bầm không rõ câu nào nhưng cô có thể đoán ra người ta đang nói gì. "Cô cũng không cần vì tôi mà xem thứ mình không thích." Cơ Phồn Tinh bày ra vẻ mất hứng, cô thừa nhận trong lòng mình không được vui, cô rất ghét cảm giác bị mưu hại như vầy, nhưng chẳng biết thay đổi thế nào. "Trong tình yêu, tôi nên quan tâm tới cảm xúc của cô, không thể chỉ nghĩ cho bản thân." Cơ Phồn Tinh vì câu nói trên liền quay đầu nhìn Hà Như Mộng. Cô cảm thấy người phụ nữ này nói ra miệng thật sự không được tự nhiên cho lắm. Không lẽ cô ta vì mình mới cố dịu dàng như thế? Dù là vậy thì cô ta cũng đâu phải kiểu người chìu chuộng người khác, dáng vẻ này là đang chìu ý cô đó sao? Đúng là mụ đàn bà kỳ quái. "Cô cũng đừng làm khó bản thân. Khi yêu, chúng ta cần phải biểu lộ ra tính cách bản thân mới hiểu nhau và sống chung được. Nếu cố ý chìu chuộng đối phương sẽ rất cực khổ. Cứ là chính mình đi. Trong tình yêu, nếu xuất hiện 'so sánh' hay 'chịu đựng' sẽ rất mệt mỏi, cô hiểu không?" "Chẳng phải cô rất sợ tôi sao? Tôi sợ mình hung dữ quá sẽ doạ cô chạy mất." Thấy Cơ Phồn Tinh chân thành tự nhủ, Hà Như Mộng liền cảm thấy người rất hiểu chuyện, cũng rất mềm mỏng, chỉ là biểu hiện cảm xúc có chút trẻ con thôi, những ai hiểu rõ mới phát hiện ra cô ấy rất tốt bụng. "Cô không hung dữ thì còn là cô sao? Cá tính nghiêm nghị mới là cô. Mềm mỏng, yếu đuối là nhược điểm của phụ nữ, thật sự khiến người ta càng nhìn càng khó chịu." Cơ Phồn Tinh hừ một tiếng, liếc một cái. Cô hoàn toàn không tưởng tượng ra được bộ dạng 'mít ướt' của vị lãnh đạo này, không gì có thể che lấp đi khí chất đã ngấm sâu từ trong xương tủy đó. "Ha ha, nghe cô nói xong, tôi thực sự muốn học một chút." "Đừng nha, cô mà làm vậy thì tôi sẽ bị đưa vào bệnh viện để đích thân Thái hậu phẫu thuật mất. Tôi cảm thấy dáng vẻ hung dữ thường ngày của cô tương đối đáng yêu." Cơ Phồn Tinh giơ hai tay lên đầu hàng, cô không muốn chứng kiến người phụ nữ này ra sức học 'hiền lương thục đức' của phụ nữ dịu hiền chút nào. Cô không bị bệnh tim, nhưng cũng sẽ vì vậy mà bị bắt vào bệnh viện tim sớm thôi. "Chúng ta là người yêu, hãy cứ là chính mình được không? Như vậy ai cũng không mất mát gì." "Miễn cưỡng có thể chấp nhận." Cơ Phồn Tinh gật đầu ra thang máy, khẩu khí có chút hững hờ. "Gì mà miễn cưỡng? Không phải nên nói là 'thật lòng' sao?" Hà Như Mộng theo sát ở phía sau, không thể giấu đi vẻ vui thích. "Có những tình huống đặc biệt chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý thôi." Cơ Phồn Tinh đứng ở cửa kế bên tài xế, chờ Hà Như Mộng mở cửa. "Tình huống đặc biệt?" Hà Như Mộng ấn chìa khoá mở cửa xe. Cơ Phồn Tinh đưa tay mở cửa xe bước vào, lập tức buộc chặt đai an toàn. "Tình huống đặc biệt gì thì đến lúc đó sẽ nói tiếp." "Cô đúng là thích làm chuyện bí ẩn." Hà Như Mộng lên xe, đóng cửa, bật khóa xe, thắt chặt dây an toàn, nổ máy rời đi. "Bình thường cô rất lạnh lùng, tại sao bây giờ lại không như vậy nữa? Đột nhiên nói đùa làm tôi không kịp thích ứng." Cơ Phồn Tinh không quen nhìn người nọ nói đùa. Trước đây, cô khổ sở sinh tồn dưới cái lạnh kinh ngời đó, bây giờ chứng kiến vẻ mặt ôn hòa đó thật sự rất kỳ quái. Nữ Vương lạnh lùng, kiêu ngạo, xấu xa đó đã chạy biến đi đâu rồi? Ngoại trừ thân hình ngự tỷ, những thứ khác đã bay biến mất tiêu rồi. "Cô thích dáng vẻ lúc trước của tôi sao?" Hà Như Mộng quay đầu nhìn Cơ Phồn Tinh, khóe mắt mang theo ý cười, có chút mê người. "Ai thích chứ?" Cơ Phồn Tinh hừ lạnh một câu, xoay mặt ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, không thèm nói chuyện. Hà Như Mộng thấy có người ngạo kiều, hé miệng cười cười, cũng không nói gì nữa. Cô cảm thấy bầu không khí hiện tại rất tốt, Cơ Phồn Tinh cũng không còn sợ hãi nữa. Chí ít lúc này cô ấy chính là Cơ Phồn Tinh chứ không phải ra sức giả làm Cơ Hạo Nguyệt. "Tại sao nhiều năm như vậy cô lại không yêu ai?" Cơ Phồn Tinh có lúc cũng khá 'nhiều chuyện'. Phụ nữ như Hà Như Mộng mà không có ai theo đuổi thì cả thế giới này sẽ bị hủy diệt. Nếu bảo yêu thầm Cơ Hạo Nguyệt năm năm thì lúc ấy cô ta cũng khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, lẽ nào vẫn độc thân? Cô ta từng bảo chưa yêu ai là thiệt hay giả? "Bởi vì tôi đã có người thích." "Đừng nói với tôi là yêu đơn phương nữa nha!" Cơ Phồn Tinh kinh ngạc hỏi, còn có người khiến cô ta thầm mến sao? "Đúng vậy, tôi không biết người ta có thích tôi không nên chỉ biết yêu thầm thôi. Vui vẻ chẳng được bao lâu đã phải ra nước ngoài hai năm, trước khi tốt nghiệp liền chạy về, sợ người ta yêu người khác." Hà Như Mộng dửng dưng nói chuyện quá khứ không hề tỏ vẻ đau lòng, hệt như đoạn thời gian thầm mến kia chỉ là chuyện thú vị. "Yêu sao không theo đuổi? Cô đúng là kỳ quái. Nếu cô thật lòng thật dạ với người ta, chỉ bằng dung mạo thôi đã khiến người ta mê mẩn rồi, biết đâu chừng lúc đó sẽ bị theo đuổi ngược lại." Cơ Phồn Tinh trêu chọc Hà Như Mộng ngu đần, mặc khác cũng thầm khen cô có dũng khí thầm mến một người lâu đến vậy. "Sẽ không đâu. Khi ấy, tôi luôn ở bên cạnh người ta nhưng người ta chẳng thèm quan tâm, thậm chí còn chẳng biết sự tồn tại của tôi. Sau này tốt nghiệp mới may mắn gặp được một lần, người ta vẫn không bị khuôn mặt xinh đẹp của tôi mê hoặc, hơn nữa còn chẳng thèm nhìn lâu, cô bảo có phải mắt thẩm mỹ của người này bị bù lệch ăn mất rồi không?" Hà Như Mộng bất đắc dĩ nhìn Cơ Phồn Tinh, nói xong trong lòng có rất nhiều oan ức. "Tôi cảm thấy đầu óc người này không có vấn đề, thứ có vấn đề chính là đôi mắt. Sao người đó có thể không nhìn thấy cô được cơ chứ, thiệt là lãng phí thị giác." "Tôi cũng cảm thấy vậy. Cô nói xem, tại sao lúc đó người ấy lại lọt vào mắt tôi được? Coi như người ta xinh đẹp, tôi cũng đâu kém phần nào, tại sao tôi lại không lọt vào mắt của người ta?" Lúc Hà Như Mộng hỏi Cơ Phồn Tinh tại sao mình không lọt vào mắt người kia, khóe môi cũng mang theo ý cười "Tôi đâu phải là người ta, làm sao biết được?" Cơ Phồn Tinh lạnh lùng nói một câu rồi im lặng, cô cảm thấy mấy câu Hà Như Mộng nói có thâm ý khác, trong lòng rất khó chịu. Hà Như Mộng thấy người kia vừa quay mặt qua chỗ khác liền hé miệng cười vui vẻ. ***** Editor: mình đang xem xét edit tiếp truyện "Đánh cắp trái tim", nên thời gian edit truyện này sẽ dài hơn một tí. Sẵn đây có bạn nào hứng thú giúp mình một tay ko ạ? :v