Ngày đó, Cơ Phồn Tinh đến công ty mới phát giác vấn đề gọi là 'chấm công tự động'. Vân tay của mọi người đều khác nhau, ngay cả chị em sinh đôi cũng không ngoại lệ. Haizzz, lần này gặp khó rồi đây! Tự dưng quên béng đi chuyện hỏi thẻ nhân viên của chị gái.
Đã tới công ty rồi nên chỉ có thể dùng trí thông minh tùy cơ ứng biến thôi. Lần đầu đến tập đoàn Thiên Lệ, Cơ Phồn Tinh cứ ngỡ đó là hoàng cung bởi kiến trúc quá mức hào nhoáng. Nơi đây tập hợp đầy đủ mọi loại hình phục vụ, còn có cả tiệm cà phê nữa. Tuy ở nước ngoài cũng có rất nhiều công ty lớn, nhưng cô chưa từng thấy nơi nào sang trọng như thế, chẳng trách có nhiều người ước ao được vào đây làm việc. Nghĩ đến bản thân đặt chân vào tập đoàn Thiên Lệ hệt như gái quê mới lên thành phố, Cơ Phồn Tinh đến đại sảnh liền ho nhẹ một tiếng, sau đó thẳng lưng hóp bụng giẫm lên đôi cao gót tám phân "lộp cộp" tiến về phía trước. Vào giờ cao điểm có rất nhiều nhân viên vội vã lên văn phòng, vài người còn cúi đầu nói "Xin chào giám đốc!" với cô nữa. Cơ Phồn Tinh gật đầu lia lịa nói câu "Xin chào!". Cũng may giọng nói của hai người không quá khác biệt, bằng không bắt cô nín nói cả ngày thì chỉ cần hai hôm sẽ chết ngạt. Cơ Phồn Tinh theo sát đám nhân viên đợi thang máy, nhìn cảnh chen chúc liền nảy sinh cảm giác 'trễ giờ'. Đợi được một lúc, cuối cùng thang máy cũng đến, phía trước bỗng xuất hiện một người phụ nữ. Cô chỉ có thể nhìn thấy gò má, vẫn chưa diện kiến được dung mạo. Thật ra Cơ Phồn Tinh không phải người tùy tiện tò mò. Thang máy đã mở cửa nhưng chẳng thấy ai bước vào, cô cũng không muốn đợi thêm. Sắp đến giờ làm rồi, thân là giám đốc đến muộn cũng hơi kỳ, hơn nữa chả có ai tranh giành, mình lấn vào chắc không sao đâu nhỉ!? Cơ Phồn Tinh ngoảnh đầu nhìn dòng người đang lao nhanh trước cửa công ty, lập tức kiên định hành động, đợi chờ bon chen với mấy người kia chắc chết quá! Cơ Phồn Tinh cất bước chạy về hướng thang máy vốn chỉ có một người phụ nữ đứng chờ ở đó. Mọi người đều hết sức kinh ngạc khi thấy vị giám đốc này bỗng nhiên lao tới. Không tin thì không tin chứ giờ cô đã hiên ngang đứng sau lưng người phụ nữ đẹp lạnh lùng kia rồi. Cửa thang mở ra, Cơ Phồn Tinh đợi người phụ nữ trước mặt đi vào mới nối bước theo, sau đó ấn số hai mươi tám. Hình như người phụ nữ kia không có ý bấm số khác khiến Cơ Phồn Tinh tò mò quay đầu lại liếc nhìn. Cái nhìn này hoàn toàn khiến cô ngất ngây kinh ngạc, người phụ nữ này quá đẹp! Cô vốn cho rằng trên cõi đời này chỉ có 'Thái hậu' xinh đẹp nhất, đâu ngờ người này cũng đẹp không kém. Ở nước ngoài, cô cũng đã gặp qua mỹ nữ, nhưng người đẹp Phương Đông không thể so sánh với Phương Tây, xã hội khác nhau sẽ dưỡng dục ra người không giống nhau! Xét về vẻ đẹp tổng thể của người Phương Đông, mỹ nữ này tuyệt đối là vưu vật trần gian. Mái tóc nâu đen xõa dài đến tận eo, lông mày lá liễu vừa cong lại vừa dài, vẻ mặt lạnh lùng ẩn ẩn nét đáng yêu, đôi mắt to tròn sáng như ngọc quý, trong ánh nhìn toát lên sự thâm thúy khiến người ta nhìn hoài không thấu. Sóng mũi cao thẳng, bờ môi anh đào mỏng manh, sáng bóng mê người, da thịt lại trắng nõn tựa hồ có thể vắt ra sữa bò làm người ta vừa nhìn đã muốn cắn một cái. Xem ra sách nói chẳng sai, phụ nữ chính là hóa thân của nước. Cơ Phồn Tinh phát giác mình hơi vô duyên, lập tức cười cười khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt. Nếu người kia không ấn nút thang máy đồng nghĩa cô ta cũng làm ở tầng này. Cơ Phồn Tinh nghĩ tới liền cảm thấy có hơi lúng túng. Đã làm chung tầng chính là đồng nghiệp, ngặt nỗi Cơ Hạo Nguyệt cho không cô bức ảnh nào thì làm sao cô biết ai quen ai lạ?! "Xin chào!" Cơ Phồn Tinh loay hoay một lúc mới cười cười rặn ra một câu. "Vâng, chào cô!" Người phụ nữ kia cũng chào hỏi lại Cơ Phồn Tinh, vẻ mặt không có nhiều biểu cảm, cũng không thèm dòm ngó tới Cơ Phồn Tinh mà cứ nhìn chằm chằm phía trước. Phụ nữ xinh đẹp như thế lại nói chuyện cộc lốc khiến hảo cảm trong lòng Cơ Phồn Tinh tức thì hạ xuống con số không, cô ghét phải ứng phó với loại phụ nữ lạnh lùng, cao ngạo như vậy. Nếu đã chào hỏi ắt hẳn sẽ không bị cho là thất lễ. Cơ Phồn Tinh thầm nghĩ nên đối xử với vị 'đồng nghiệp' này như thế nào. Người ta đã tỏ rõ thái độ không muốn nhiều lời, Cơ Phồn Tinh cũng chẳng ham dán mặt nóng vào mông lạnh của người khác. Nếu không phải bắt chước tính cách nhiệt tình, cởi mở của chị gái thì cô cũng chả thèm nói chuyện với người xa lạ làm gì. Cơ Phồn Tinh nghiêng người dựa vào vách thang máy chăm chú nhìn số trên bảng điện tử liên tục biến đổi. Cớ gì cô luôn cảm giác bầu không khí có chút quái dị, nhưng quái chỗ nào thì không diễn tả được. Cô đảo mắt suy nghĩ một phen mới phát hiện trong thang máy chỉ có duy nhất người phụ nữ lạnh lùng này. Tại sao nhiều người phải chen chúc vào một thang còn người này thì không, thật là kỳ quái! Nhìn mãi không thấu nên Cơ Phồn Tinh cũng lười suy nghĩ. Nội quy của công ty này hết sức rườm rà, chẳng biết cô có thể chống đỡ được mấy ngày. Cuối cùng con số cũng dừng lại tại tầng hai mươi tám, Cơ Phồn Tinh tức tốc chạy cái 'vèo' ra cửa như vừa thoát khỏi khốn cảnh. Tốc độ này chứng minh cô có thân thủ khá nhạy bén, ắt hẳn có học qua võ thuật. Người trong thang máy trông thấy đứa nọ chạy trối chết bèn hé miệng cười cười, sau đó chậm rãi giẫm lên đôi cao gót mười phân bước ra. *** "Giám đốc, giám đốc, chị không sao chứ?" Cơ Phồn Tinh vừa vào công ty liền nghe giọng nói phụ nữ cao tới mấy decibel vọng lại. "Thư ký Lý?" Cơ Phồn Tinh nghiêng đầu nhìn cô thư ký đang chạy tới chỗ mình. Mặt mũi người này có hơi trẻ con, thân cao khoảng 1 mét sáu, chân mang cao gót tám phân, vừa thấy đã đoán được cô nàng chính là thư ký mà chị gái đã nhắc đến - Tiểu Lý. "Sao ạ? Giám đốc, chị bảo sẽ nghỉ phép ba ngày mà?" Thư ký Lý kinh ngạc nhìn Cơ Phồn Tinh, hiển nhiên hiếu kỳ phản ứng của cô, hai tay giữ chặt cổ tay của Cơ Phồn Tinh không chịu buông. Cơ Phồn Tinh có hơi khó chịu khi bị người lạ đụng chạm nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, dịu dàng hỏi: "Có chuyện gì ư?" "Giám đốc, chẳng lẽ đêm đó... chị uống rượu đến hồ đồ rồi sao?" Thư ký Lý dời bàn tay béo ú của mình lên trán Cơ Phồn Tinh, chị ấy có sốt không nhỉ? Sau khi sờ thử, biết không có vấn đề mới cau mày, chép miệng, điệu bộ hoàn toàn ngơ ngác. "Hơ hơ, tôi không sao. Thư ký Lý có chuyện gì thì nói đi, sắp đến giờ làm rồi đấy, chắc cô cũng không muốn bị trừ điểm chuyên cần đâu haaa!" Cơ Phồn Tinh cũng không hiểu nổi vì sao thư ký Lý kinh ngạc, nhưng cô đoán sự việc tựa hồ không đơn giản. Cô không muốn tỏ ra sự quan tâm thái quá bèn cố ý kéo dài âm cuối để thư ký tự nói ra. "Nếu giám đốc không thích, tôi sẽ lập tức đi ngay. Cơ mà tại sao chị và Tổng giám đốc lại ra chung thang máy vậy?" Thư ký Lý giơ hai tay xin tha, cô không muốn bị trừ điểm đâu, tiền chuyên cần một tháng chắc phải đến năm trăm đồng. Đối với chức thư ký loại này, năm trăm đồng là con số khá lớn. "Tổng giám đốc? Cô nói tôi và Tổng giám đốc đi cùng thang máy?" Cơ Phồn Tinh hơi nghiêng cần cổ lập lại từng câu từng chữ thư ký Lý vừa nói, giọng điệu không còn 'mất bình tĩnh' nữa mà là 'không thể tin được'! "Đúng rồi. Công ty chúng ta có thang máy chuyên dụng dành cho Tổng giám đốc mà. Lẽ nào chị có chuyện cần thương lượng với Tổng giám đốc nên mới đi chung thang máy đó?" Tập đoàn Thiên Lệ có hai loại thang máy: loại chuyên dụng cho Tổng giám đốc - nhân viên và một loại dùng vận chuyển hàng hóa. Đồ chuyên dụng của Tổng giám đốc đối với người khác mà nói có ý nghĩa không tầm thường. Cơ Phồn Tinh nhớ lại vẻ mặt khao khát của mấy người dưới lầu, chẳng lẽ là vì mình đi thang máy Tổng giám đốc sao? Tổng giám đốc? Chả nhẽ người phụ nữ vừa cao ngạo, vừa lạnh lùng kia chính là cái đứa bị chị gái 'ăn'? Xem ra chị gái mình nói chuyện ngoa quá mức rồi. Ngoài vẻ cao ngạo, lạnh lùng và trên mặt viết sẵn dòng chữ "Người sống đừng vào!" thì những thứ khác không giống phụ nữ xấu xa chút nào. Cơ Phồn Tinh rất có ý kiến với 'đánh giá' của chị gái về vị tổng giám đốc nọ, gì mà xấu bụng rồi thì còn ý nghĩ xấu xa... Người ta rõ ràng không giống phụ nữ xấu xa tí nào, hay do cô ta ngụy trang quá tốt? Cơ Phồn Tinh bắt đầu so sánh 'tin tức' của chị gái với 'người thật việc thật', hoàn toàn quên luôn cô thư ký đứng bên cạnh. "Giám đốc, giám đốc!" "Hả? Gì? Không có gì đâu. Thư ký Lý trở về sửa sang tài liệu đi." Cơ Phồn Tinh bị réo tên mãi, rốt cuộc cũng hồi hồn, nói xong liền vào văn phòng. Thư ký Lý ngoẹo cổ nhìn Cơ Phồn Tinh đạp lên đôi cao gót "lộp cộp" vào phòng rồi nói thầm một câu: 'Hôm nay giám đốc kỳ quái lạ lùng quá!' Do công ty sẽ mở họp vào cuối tháng nên Cơ Hạo Nguyệt đã giao phó hết tài liệu cho em gái. Cơ Phồn Tinh vào đến văn phòng cũng không muốn gặp Tổng giám đốc vừa chảnh vừa lạnh kia, ngay cả quẹt thẻ ở đâu cũng quên hỏi. Sau nửa giờ, thư ký Lý cầm theo một núi tài liệu tới, sau đó hai người cùng đến phòng họp. Đến phòng họp, ngay cả thời gian chào hỏi cũng chẳng có, chỉ biết tìm ghế của mình. Tập đoàn Thiên Lệ có quy tắc mỗi bộ ngành đều có vị trí cố định để tiện cho việc báo cáo. Chức vụ của Cơ Hạo Nguyệt chủ yếu liên quan đến tài chính, không cần phải trù hoạch quá nhiều nên được xếp ngồi ở vị trí dưới cùng trong góc. Khi nghe Cơ Hạo Nguyệt nói sơ về công ty, Cơ Phồn Tinh liền nhận định quy tắc của tập đoàn Thiên Lệ này còn rườm rà, phức tạp hơn cả nghi lễ hoàng cung thời cổ đại, hở chút là nhắc đến quy định với luật lệ. Tìm mãi mới ra vị trí của mình (thật ra là đợi mọi người ngồi hết, Cơ Phồn Tinh mới ngồi xuống vị trí còn trống), thư ký Lý ngồi cách sau cô không tới một mét. Cơ Hạo Nguyệt cũng bảo nếu tìm không ra chỗ thì đợi người ta ngồi hết rồi vào chỗ còn lại, như vậy mới không bị bại lộ. Không tới hai phút liền nghe thấy tiếng giày cao gót chói tai vang vọng khắp hành lang. Mọi người lập tức ngồi thẳng lưng, chăm chú nhìn tài liệu trong tay, ngay cả tiếng hít thở cũng nhỏ tí teo. Cơ Phồn Tinh nghiêm túc lật xem tài liệu. Cô không biết người sắp đến là ai, nhưng cũng ít nhiều đoán được. Nghĩ đến cảnh tượng trong thang máy, gò má tức khắc đỏ ửng, trái tim cũng bắt đầu đập "bình bịch" không ngớt, lòng bàn tay rịn ra mồ hôi rồi nắm lại thật chặt không dám buông. Nghe âm thanh phía sau càng ngày càng gần, tim đập càng mãnh liệt. "Lộp cộp..." Dường như tiếng động đã hòa chung nhịp đập của trái tim mình và dừng lại ngay sau lưng cô. À không, đúng hơn là Cơ Phồn Tinh tự nghĩ nó ngừng ở phía sau thôi. Bởi vì quá khẩn trương nên tiếng giày cao gót đã vọt hẳn vào lồng ngực, cùng trái tim nhất trí nện bước. Cơ Phồn Tinh cuối đầu càng thấp hơn, hai tay nắm chặt thành quyền, ngoài ra cô còn cảm nhận được có vài giọt nước nhỏ rơi xuống "tí tách...". Đợi âm thanh kia xa dần, Cơ Phồn Tinh mới thả lỏng được đôi chút. Tiếng động bỗng chốc dừng lại, Cơ Phồn Tinh hé mắt lén nhìn về phía trước. Ở xa tít mù khơi chỉ thấy được hình bóng mờ mờ của người phụ nữ kia, cho dù vậy, cô cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lùng tột độ.