Cơ Phồn Tinh xử lý xong chuyện của Lâm Trạch, tối về đến nhà liền nấu cơm, dọn dẹp, dáng vẻ hung dữ ban chiều đã biến thành một người vợ đảm đang. Tiếc là Hà Như Mộng không thể nhìn thấy được cảnh đó, càng không biết Cơ Phồn Tinh đã gặp ai.
Cô rất ít khi hỏi chuyện riêng của Cơ Phồn Tinh bởi cô biết người kia làm gì cũng vì Thiên Lệ. Cô cũng không còn quan tâm chuyện của Lâm Trạch nữa, cô tin em ấy có thể tự xử lý tốt mọi thứ. Cứ như vậy liên tiếp mấy ngày cho đến khi kỳ nghỉ kết thúc, Cơ Phồn Tinh vẫn luôn nhàn nhã ở nhà dọn dẹp, lướt máy tính, gọi điện thoại. Hà Như Mộng thỉnh thoảng cũng sẽ đến công ty và dành nhiều thời gian ở nhà chăm sóc người yêu. Ngày nghỉ kết thúc, hết thảy mọi người đến công ty làm đều mặt ủ mày chau. Hà Như Mộng biết đây là hội chứng lười sau kỳ nghỉ dài nên không nhẫn tâm làm quá, ngay cả việc sản phẩm bị trộm cũng không nhắc đến nữa. Họp xong hội nghị thường kỳ, Cơ Phồn Tinh ngồi trên sofa trong văn phòng Tổng giám đốc chăm chú xem tư liệu. Từ sáng đến giờ, Hà Như Mộng chưa hề rời mắt khỏi người yêu vậy mà ai kia cứ mải mê xem tài liệu chẳng thèm ngó ngàng gì cô. Hà Như Mộng nhìn mỏi mắt liền đặt hai tay trên bàn, sau đó tựa cằm lên rồi hé miệng cười. Rất hiếm khi được trông thấy dáng vẻ nghiêm túc của em ấy, càng ngắm càng đáng yêu. "Có phải vợ của chị quá đẹp, ngắm ở nhà chưa đủ nên đến công ty còn muốn ngắm tiếp?" Cơ Phồn Tinh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười như trẻ con của Hà Như Mộng. Cô ném tư liệu lên bàn, khoanh tay trước ngực, ưu nhã ngồi thẳng người. "Ừ, rất đẹp." Cơ Phồn Tinh bật cười thành tiếng. Người phụ nữ này thật sự không ngại che giấu nội tâm của mình chút nào. Có phải do ở chung lâu ngày nên bản thân cũng trở nên hài hước hay là do lúc đầu đã mất đi hệ miễn dịch với chị ấy. "Xem xong đi rồi chúng ta thương lượng chuyện quan trọng một chút." Cơ Phồn Tinh vỗ vỗ bắp đùi của mình, ý tứ rất rõ ràng. Hà Như Mộng lười biếng đứng dậy đi đến trước mặt người nọ, sau đó tự nhiên ngồi lên. "Chị không biết ngại ngùng chút nào sao?" Cơ Phồn Tinh vòng hai tay ôm lấy eo Hà Như Mộng, rõ ràng cô chỉ mời lơi mà chị ấy lại ngồi thật. Hà Như Mộng mỉm cười ôm lấy cổ Cơ Phồn Tinh, sau đó nhích về phía trước chặn cái miệng dông dài kia lại. Giờ đây cô phát hiện mình càng ngày càng thích kề cận người này bất kể đêm ngày. Người ta thường nói 'tình yêu cuồng nhiệt tràn đầy tinh lực', Hà Như Mộng hiện tại cũng có cảm giác như thế. Ban đêm không đủ thì ban ngày sẽ ngẫu nhiên xúc động làm thêm vài chuyện. Có khi cô còn nghĩ có phải mình đã đến độ tuổi 'Ba mươi như sài lang' hay không mà dục vọng càng lúc càng lớn. "Chị mà ngại thì em sẽ càng thêm tịch mịch đấy." Hà Như Mộng rốt cục cũng buông tha cánh môi nóng ướt mềm mại của Cơ Phồn Tinh, sau đó hé miệng vui vẻ cười. Cơ Phồn Tinh đen mặt lại, cô phát hiện mình càng lúc càng đi chệch hướng đại gia khuê tú. Ai cũng bảo 'khuê tú' là tiêu chuẩn điển hình của 'ngự tỷ', vì sao mọi chuyện đối với cô đều bất thường như vậy. Người trông giống ngự tỷ kia đã sớm rẽ vào một con đường khác rồi, à không, phải nói là chị ấy đã ngụy trang thành một ngự tỷ điển hình thì đúng hơn. Trước kia mình hồn nhiên trong sáng đến cỡ nào, vừa xem film 18+ đã đỏ mặt tía tai rồi, còn hiện tại thế nào?! Giữa ban ngày ban mặt lại đánh bạo làm chuyện kích thích hơn cả film người lớn. Rốt cuộc là mình bị người phụ nữ này ảnh hưởng hay từ trong xương máu vốn đã như vậy? Ngay cả chính cô cũng cảm thấy mình đã sớm không còn là đại gia khuê tú nữa rồi. Người phụ nữ đang ngồi trên đùi mình có da mặt quá dày, không ai có thể phản bác, khiến Cơ Phồn Tinh không biết nên cười hay nên khóc. "Vợ, chúng ta về nhà hẵng làm chuyện này. Ở công ty nên chăm chú làm việc, đừng lơ là qua cái khác." Cơ Phồn Tinh khôi phục sắc mặt nghiêm chỉnh, nếu để cô thư ký ngoài kia thấy được 'bức tranh' này, đoán chừng cằm cũng bị dọa rơi mất. "Làm chuyện đó không phải công việc sao? Chị cảm thấy đó mới thật sự là công việc." Hà Như Mộng cực lực phản bác, thần sắc trên mặt có hơi nghiêm túc. Cơ Phồn Tinh rất muốn đập đầu vào miếng đậu hũ hay treo cổ bằng cọng mì chết quách cho rồi, hiện tại cô thật không muốn thừa nhận đây là vợ của mình. Chẳng lẽ ngự tỷ cao ngạo lạnh lùng chính là như vậy? Xem ra 'ngự tỷ' đều là gạt người. Chỉ trách bản thân mình trong như nước nên mới dễ dãi tin người. "Hà Như Mộng, ham muốn cao quá sẽ không tốt, nào có ai thích làm thụ mà chủ động như chị chứ." Cơ Phồn Tinh phản đối, cô cảm thấy đây là việc của 'công', tại sao người yêu mình lại khác thường thế nhỉ?! "Phụ nữ nào cũng có ham muốn cả, nhất là đối với người yêu của mình, không có ham muốn thì sao có thể làm dụ thụ. Chị mà lãnh cảm thì em có cơ hội lên giường của chị chắc? Chị mà không ham muốn thì làm sao quyến rũ được em? Quan trọng nhất là nếu nhu cầu chị không cao thì em có thoải mái như hiện giờ không?" Hà Như Mộng nói lời lẽ rất có khí thế, mặt không đỏ, cổ không thô, ngay cả lý do cũng khiến người ta không cách nào bác bỏ. Trán Cơ Phồn Tinh đã không còn là mấy đường đen đơn giản nữa, cô muốn lập tức tìm cái lỗ nào đó chui xuống cho đỡ xấu hổ. Đây là vợ ai đó chứ tuyệt đối không phải vợ nhà mình, rốt cuộc nội tâm dậy sóng nên chảy về phương nào đây? "Chúng ta nói chuyện chính sự, không nói những thứ này." Cơ Phồn Tinh nhặt lại tài liệu, nếu còn nói tiếp đề tài này thì xấu hổ tới chết mất. Vợ của mình càng lúc càng không thể logout. "Được, nói chuyện chính sự." Hà Như Mộng khôi phục dáng vẻ đàng hoàng, nhưng tay đã vô ý sờ đến bắp đùi Cơ Phồn Tinh. Cơ Phồn Tinh ngẩng đầu nhìn người trước mắt rồi thở dài một hơi, để chị ấy ngồi trên đùi tuyệt đối là một chuyện sai lầm. "Tổn thất của công ty chúng ta đã được thống kê, chị xem đoàn luật sư của chúng ta có năng lực bao lớn và đòi được bao nhiêu tiền bồi thường từ Lâm Trạch." Cơ Phồn Tinh đặt tư liệu lên đùi Hà Như Mộng, sau đó giở tờ thứ nhất cho cô xem. Hà Như Mộng đưa hai tay cầm tư liệu chăm chú đọc. Qua hai phút đồng hồ cô mới thả tư liệu xuống, lông mày nhíu chặt, khó mà quyết sách. "Nếu dựa theo phần tài liệu này thì ngay cả một nửa tiền bồi thường cũng khó khăn. Thứ nhất, chúng ta không có đầy đủ chứng cớ chứng minh Lâm Trạch lấy trộm sản phẩm, dù có cũng không nhất định là Giả Tuấn Hanh làm." Hà Như Mộng hơi ngừng lại vài giây rồi mở miệng nói: "Dù cho Giả Tuấn Hanh có thừa nhận thì với tình trạng hiện giờ của Lâm Trạch, chị đoán chừng tài chính đã tiêu tán hơn phân nửa. Lão hồ ly Giả Tuấn Hanh kia tuyệt đối sẽ không dễ dàng đem tài sản công ty tặng không cho người khác." Hà Như Mộng bôn ba ngoài thương trường nhiều năm nên rất hiểu rõ tác phong làm việc của Giả Tuấn Hanh. Hơn nữa cô vẫn chưa biết rõ nguyên nhân Lâm Trạch trộm lấy tác phẩm. Đọ sức với kẻ đầy mưu tính, thích trộm cắp chẳng khác nào tự chịu diệt vong. "Tài chính của Lâm Trạch đã bị đóng băng nên chị không cần lo lắng. Em chỉ muốn chị biết số tiền trong tài liệu có đủ bồi thường tổn thất của Thiên Lệ hay không. Dù sao em đã bảo Tiểu Lâm tử bán hết cổ phần và cổ phiếu Lâm Trạch cho Giả Tuấn Hanh rồi. Trong tay hắn căn bản không có nhiều tiền nhàn rỗi để làm việc khác đâu. Mắt xích tài chính vừa đứt, chỉ có trời mới biết vận mệnh sau này của Lâm Trạch sẽ như thế nào." Cơ Phồn Tinh nhún vai bày tỏ sự bất đắc dĩ. Mọi chuyện đã đến nước này, cô cũng không có cách nào hỗ trợ. Phương Nhiên đã từ chức ở bộ phận thiết kế, tuy không ai nói ra miệng nhưng trong lòng đã minh bạch mọi chuyện. Hà Như Mộng không hề đề cập tới sản phẩm bị trộm của công ty, vả lại ai cũng đều biết việc này đã được giải quyết. Tổng giám đốc của họ là ai, năng lực như thế nào, toàn bộ công ty đều biết rõ. "Vậy có thêm tiền bồi thường được không?" Cơ Phồn Tinh nhíu mày, cuối cùng cô đã biết thế nào là 'bỏ đá xuống giếng'. Số tiền bồi thường của Công ty đã được tính toán rất rõ ràng, tài liệu cũng đã sớm được chuẩn bị rồi nhưng người phụ nữ này còn muốn ngoạm chặt không tha, lẽ nào chị ấy muốn triệt để ép khô Lâm Trạch sao? "Bao nhiêu?" "Ừ, không nhiều, thêm một số 0 là được." Hà Như Mộng mở lòng bàn tay của Cơ Phồn Tinh ra, sau đó vẽ lên đó một số 0.. Một số 0? Cơ Phồn Tinh cảm giác tim mình như ngưng đập. Nếu cô mà bị bệnh tim, đoán chừng bây giờ đang nằm trên xe cứu thương rồi cũng nên. Tăng thêm một 'số 0' thì chẳng phải từ một ngàn vạn biến thành một trăm triệu hay sao? Đối với sản phẩm mới của Thiên Lệ, không tính lợi nhuận, tiền quảng cáo đã bỏ ra hơn năm trăm vạn, khả năng này căn bản không lớn. Hơn nữa Lâm Trạch đã bỏ kinh phí ra quảng cáo 24/7, thu hồi được vốn là may mắn lắm rồi chứ nói chi đến lợi nhuận. Người phụ nữ này há miệng ra đã lên đến một trăm triệu như đùa bỡn nhau á. Lâm Trạch đã làm quảng cáo giúp chị ấy rồi mà chị ấy còn giở trò sư tử ngoạm muốn thật nhiều, quả nhiên độc nhất chính là lòng dạ đàn bà, về sau nên hạn chế chọc giận chị ấy mới được. "Ha ha, Lâm Trạch không đủ sức chi nhiều vậy đâu. Gần đây bên ấy bị ngân hàng vơ vét chỉ còn lại cái túi da. Cộng thêm Lâm Trạch đang bị kiện cáo, mất đi năng lực thanh toán nợ cho những công ty khác. Chúng ta hiện tại có thể giữ được tài sản cố định và tòa cao ốc của Lâm Trạch đã không tệ." Cơ Phồn Tinh thành khẩn nhìn Hà Như Mộng, đôi mắt tựa như muốn nói 'người ta đã cửa nát nhà tan, chúng ta cũng đừng hạ ngoan thủ!'. "Em cảm thấy chị làm không đúng?" Hà Như Mộng thay đổi ngữ khí, mang theo chút lạnh lùng. Lòng dạ đàn bà, tuyệt đối không thể nhân nhượng. "Ha ha, sao lại không đúng, một trăm triệu thì một trăm triệu, chị thích thì sẽ làm ngày. Em lập tức an bài luật sư chuẩn bị tư liệu." Cơ Phồn Tinh lập tức ra vẻ nịnh hót, ít hay nhiều không quan trọng, mấu chốt chính là 'vợ nói gì cũng đúng! Vợ là Thượng Đế, là nữ vương. Vợ ra lệnh thì phải nhanh chóng thi hành vô điều kiện. "Ừ." Nghe Cơ Phồn Tinh trả lời như vậy, Hà Như Mộng mới khôi phục vẻ vui sướng. "Em đi tìm luật sư công ty nói chuyện. Vợ, em đi trước." Cơ Phồn Tinh dịu dàng hôn một cái vào gò má trắng nõn của Hà Như Mộng, sau đó đứng dậy cầm tư liệu biến mất khỏi văn phòng nhanh như một làn khói.