Quan hệ của hai người cứ thế vừa xa vừa gần làm Cơ Phồn Tinh ngày càng khó hiểu. Hà Như Mộng có hơi mẫn cảm, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì mà chị ấy lại thay đổi như vậy.
Cô sợ Hà Như Mộng xa mặt cách lòng, nếu ra ngoài năm ngày đã thay lòng đổi dạ thì chút tình cảm này có ý nghĩa gì. Tuy nhiên, phân tích ở một góc độ khác, chị ấy tuyệt đối không phải loại người có mới nới cũ, nhưng cảm giác vừa gần vừa xa thật sự rất khó chịu. Cơ Phồn Tinh luôn để ý người phụ nữ xa lạ kia, cô ta không còn xuất hiện từ sau đêm đó nữa, giống như đã biến vào hư không, vả lại cô cũng lười đi thăm dò. Tốt nhất là đừng xuất hiện, cô hy vọng đó chỉ là ngoài ý muốn, nhưng sự việc nào đâu đơn giản như vậy. Lúc Cơ Phồn Tinh đã chấp nhận đó là chuyện ngoài ý muốn thì người phụ nữ lạ mặt kia lại hiên ngang lộ diện. Đầu tháng mười hai, nhân viên ở tập đoàn Thiên Lệ vẫn đi làm như thường nhật. Cơ Phồn Tinh đang ngồi trong văn phòng xem tài liệu thì thư ký Lý gõ cửa tiến vào. "Giám đốc Cơ, đây là tài liệu chị cần." "Để lên bàn đi." Cơ Phồn Tinh không ngẩng đầu, cô rất chú tâm xem tư liệu trong tay mình. Thư ký Lý đặt văn kiện lên bàn, nấn ná mãi không chịu lui ra. Cơ Phồn Tinh nghiêng đầu ngờ vực nhìn thư ký Lý, sau đó hỏi: "Thư ký Lý có việc gì nữa sao?" "Không có, tôi chỉ muốn hỏi giám đốc một vấn đề?" Thư ký Lý tươi cười, thần bí quan sát Cơ Phồn Tinh một cách rất biểu cảm. "Chuyện gì?" Cơ Phồn Tinh khá buồn bực, không biết chuyện gì có thể khiến thư ký Lý lộ ra vẻ mặt này. Chủ đề thường nhật của đám phụ nữ trong công ty chỉ có thể xoay quanh Tổng giám đốc thôi. "Giám đốc Cơ, chị có biết hôm nay có một đại mỹ nữ cầm hoa hồng đến văn phòng của Tổng giám đốc không? Tóc ngắn rất 'soái' nha, chị có biết chị đẹp đó là ai không? Bình thường tôi thấy quan hệ của chị và Tổng giám đốc rất tốt, cho nên..." Thư ký Lý cố ý tới gần Cơ Phồn Tinh, hạ giọng, dáng vẻ thần bí. Cơ Phồn Tinh nghe thư ký Lý đề cập đến người phụ nữ tóc ngắn kia, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Nhất là nói đến đoạn mang theo hoa hồng, mặt cô tức thì xoay chuyển một trăm tám mươi độ, từ trắng sang đen. "Không biết." Mặt Cơ Phồn Tinh lạnh hẳn đi, cả người như phủ đầy sương tuyết, lạnh lẽo đến sợ hãi. Thư ký Lý thấy Cơ Phồn Tinh không vui liền tự giác lui sang một bên, gật đầu nói mấy câu rồi vội chạy ra ngoài. Không biết nên hình dung tâm tình của Cơ Phồn Tinh vào giờ khắc này như thế nào. Người phụ nữ xa lạ kia lại xuất hiện, trong khi cô chưa biết nên xử lý quan hệ của mình và Hà Như Mộng ra sao. Cô không hỏi thì chị ấy cũng chẳng giải thích. Kỳ thật là cô không biết nên mở miệng thế nào. Cô cố chấp chịu đựng cũng chính là muốn tự mình suy nghĩ, có lẽ đó chỉ là quan hệ bạn bè rất thân chăng?. Đêm đó chỉ là trùng hợp mà thôi, ai mà không có bạn tâm giao. Giống như cô với Lâm Nhuế này, kề vai sát cánh là chuyện rất bình thường, một cái ôm có là gì quá phận đâu. Cơ Phồn Tinh tự an ủi bản thân như thế đó, nhưng cảnh tượng mập mờ ấy cứ lởn vởn trong đầu cô, thậm chí xuất hiện ngay cả trong giấc mộng. Bây giờ thư ký Lý lại nói có một người phụ nữ tóc ngắn trong văn của Hà Như Mộng, cô không muốn nghĩ nhiều nhưng tặng luôn cả hoa hồng thì còn đơn giản nữa không? Đầu Cơ Phồn Tinh cứ kêu gào loạn xạ, cô muốn an ổn tinh thần để làm việc nhưng lại chẳng có tâm trí xem gì nữa, thậm chí đồ đã nhìn qua cũng dần trở nên mơ hồ. Cô thở dài một hơi rồi vỗ bàn đứng dậy sửa sang quần áo, sau đó cầm tư liệu của thư ký Lý ra khỏi văn phòng. Cô vừa đi đến trước cửa văn phòng của Hà Như Mộng đã bị thư ký nhắc nhở có chị khách nào đó rất xinh đẹp vẫn chưa đi khỏi, hình như đã hơn một tiếng đồng hồ rồi. Cơ Phồn Tinh mỉm cười, gật đầu cảm tạ. Cô đi tới cửa trước, gõ ba cái, nghe được lời mời của người bên trong mới chậm rãi tiến vào. So với dĩ vãng, động tác của Cơ Phồn Tinh chậm đi rất nhiều, phải nói là lần này càng có thêm cử chỉ lễ phép. "Tổng giám đốc, phần tài liệu này cần chữ ký của chị." Cơ Phồn Tinh đưa ra xấp tài liệu. Hà Như Mộng nhìn thấy Cơ Phồn Tinh lạnh lùng, xa cách chẳng khác gì thuở đầu mới gặp liền cảm giác được có một khoảng cách nào đó rất xa lạ, xa đến mức khó chịu. Cô đã buồn bực mấy ngày rồi, hôm nay lại trông thấy biểu hiện đó, cuối cùng không nhịn được, lạnh nhạt nói: "Lúc nào Giám đốc Cơ cũng khách khí như vậy sao?" Cơ Phồn Tinh sững sờ một lúc lâu mới hiểu ra gì đó liền hé miệng cười một tiếng. Hà Như Mộng cũng chẳng hiểu vì sao Cơ Phồn Tinh lại đột nhiên cười. Lúc thì xa cách, khi thì cười dịu dàng cứ như hai người khác nhau, trở mặt quá nhanh. "Em cười cái gì?" "Cười chị đấy, chị rõ ràng không thích hoa hồng nhưng vẫn nhắm mắt nhận, đổi tính khi nào mà em không biết vậy." Cơ Phồn Tinh hoàn toàn không thèm để ý người phụ nữ tóc ngắn đang ngồi ở sofa. Hà Như Mộng nghe Cơ Phồn Tinh nói, mắt lập tức co giựt, suy tư một lát mới hiểu ra hàm ý. Cô ngoảnh mặt nhìn người đã ngồi trên sofa suốt một tiếng và bó hoa hồng trên bàn trà, người ấy vẫn đang bận làm việc, không hề để ý xung quanh. Cô cẩn thận suy nghĩ hàm ý trong lời nói của Cơ Phồn Tinh mới biết mục đích đến đây của em ấy, khóe môi đỏ khẽ cong. "Quên giới thiệu cho em, đây là bạn cấp ba của chị, Âu Thích Tân." Hà Như Mộng kéo Cơ Phồn Tinh đến trước mặt Âu Thích Tân giới thiệu. Âu Thích Tân ít nhiều có thể nhìn ra địch ý trong mắt Cơ Phồn Tinh. Mặc dù cô không rõ lý do nhưng giọng điệu nói chuyện cùng biểu hiện đó cũng đủ để hiểu. "Xin chào, tôi tên Cơ Phồn Tinh, là Giám đốc tài chính của Thiên Lệ." Cơ Phồn Tinh gật đầu tự giới thiệu, nhưng tay không có dự định duỗi ra. Âu Thích Tân đứng dậy cười cười, bắt đầu giới thiệu bản thân. "Âu Thích Tân, bạn học cấp ba của tổng giám đốc Hà, hiện đang có dự định theo đuổi Tổng giám đốc của cô." Hà Như Mộng nghe được câu này, nụ cười chợt cứng đờ, sau đó trở nên lạnh lùng. Cô đang định mở miệng nói lại bị Cơ Phồn Tinh đoạt lời. "Muốn theo đuổi phụ nữ cũng phải tự nhìn lại bản thân hiểu biết được gì ở đối phương. Tôi nghĩ Mộng Mộng nhà tôi hẳn là rất ghét hoa hồng." Cơ Phồn Tinh giễu cợt nhìn về phía Âu Thích Tân, ánh mắt mang theo vài phần khiêu khích. Hà Như Mộng chứng kiến khí thế khinh người của Cơ Phồn Tinh cũng không biết nên cười hay nên khóc. Cô không biết bản thân ghét hoa hồng từ lúc nào, sao em ấy lại biết. Huống chi, xem như cô không thích hoa hồng, nhưng cũng không đến mức chán ghét như thế. Rõ ràng là em ấy đang ghen, nhưng sao càng nhìn nét mặt bức bối của em ấy thì trong lòng cô càng thêm thoải mái vậy nhỉ!? "Thật sao? Là tôi sơ sót. Nhớ hồi còn học chung, Như Mộng khá thích hoa hồng, tại sao bây giờ lại không thích nữa." Âu Thích Tân lộ vẻ hối lỗi, nhưng càng nhiều hơn chính là không tin vì chủ nhân vẫn chưa mở miệng khẳng định. Tại sao Hà Như Mộng lại giới thiệu Cơ Phồn Tinh cho mình, Âu Thích Tân cũng cảm thấy kỳ quái. Nhân viên của Thiên Lệ chẳng có gì thú vị cả, cậu ấy cũng không tự dưng lại giới thiệu nhân viên cho mình quen. Trông cách ở chung của hai người cũng biết quan hệ không hề đơn giản. "Hai người ngồi trò chuyện đi, để tôi kêu thư ký đưa cà phê tới." "Em muốn uống sữa bò." Hà Như Mộng vừa nói xong, Cơ Phồn Tinh đã trả lời ngay sau đó làm cho bầu không khí trở nên ngột ngạt. Hà Như Mộng cũng bó tay, cô không biết Cơ Phồn Tinh bị gì mà tức tối dữ vậy? Dù cô có được ai tỏ tình đi nữa thì em ấy phải biết rõ cô là người như thế nào chứ. Hà Như Mộng bất đắc dĩ cười cười làm theo lời Cơ Phồn Tinh vừa nói. Lần này, Âu Thích Tân càng thêm hiếu kì, người phụ nữ trước mặt có thể sai bảo Hà Như Mộng làm việc quả thực là truyền kỳ. Bạn bè ai cũng biết tính cách lạnh băng của Hà Như Mộng, cậu ấy lúc nào cũng giữ nét mặt lãnh đạm, chẳng ai dám đến gần làm quen. "Không biết Âu tiểu thư đến Thiên Lệ của chúng tôi để bàn chuyện làm ăn hay để làm việc khác?" Cơ Phồn Tinh vắt chéo chân, hai tay khoanh trước ngực, tự tại dựa vào sofa. Hà Như Mộng ngồi bên cạnh nhìn hai người nói chuyện, cũng không có ý lên tiếng. "Tôi vừa về nước, biết Như Mộng chưa có đối tượng nên muốn theo đuổi. Nhưng Như Mộng cũng không phải là người dễ theo đuổi." Âu Thích Tân cười một nụ cười đắng chát. "Đúng vậy, Mộng Mộng nhà chúng tôi không phải người dễ theo đuổi. Hơn nữa Mộng Mộng chưa kết hôn cũng không có nghĩa là không có đối tượng. Chẳng lẽ lúc trước Âu tiểu thư không điều tra rõ?" Cơ Phồn Tinh nở nụ cười dịu dàng, giống như cười mà không phải cười, giọng nói mang theo vài phần giễu cợt. Làm sao Âu Thích Tân không nghe ra hàm ý trong lời nói của Cơ Phồn Tinh, nhưng cô sẽ không mất lý trí đi tranh luận. "Bây giờ không rõ không có nghĩa là ngày mai cũng vậy. Tôi nghĩ Như Mộng nhất định sẽ tìm được người xứng với cậu ấy, nếu không sẽ rất thiệt thòi." "Thế nào là xứng? Thân phận, năng lực, hay tình yêu?" Cơ Phồn Tinh cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Hà Như Mộng một chút rồi cúi đầu bưng ly sữa bò, tinh tế nhấp một miếng. "Thân phận, năng lực, tình yêu đều có." Âu Thích Tân ẩn ý đưa tình nhìn Hà Như Mộng, nhưng Tổng giám đốc Hà của chúng ta chỉ cúi đầu uống cà phê trong tay, cũng không có ý định trả lời. "Xem ra thân phận của Âu tiểu thư không hề đơn giản. Thân phận, năng lực, tình yêu thật sự là điều kiện rất hà khắc. Tôi nghĩ xứng hay không chỉ có Mộng Mộng nhà tôi biết rõ nhất. Mộng Mộng nhà tôi không nhất thiết phải đúng như điều kiện kén vợ kén chồng của Âu tiểu thư. Hay do cô vì thân phận của Mộng Mộng nên mới theo đuổi?" Cơ Phồn Tinh cảm thấy không cần khách sáo với người phụ nữ đối diện, trong mắt cô, Âu Thích Tân giống như người thích khoác áo nhà giàu quyền thế vậy. Giọng điệu của người trước mắt bắt đầu chuyển sang lời lẽ châm chọc. Âu Thích Tân rất muốn duy trì lễ nghi quyền quý nhưng điều đó không hề đơn giản với tình huống hiện giờ.