Hai người quyết định du lịch với tốc độ rất nhanh vì Thái hậu bảo muốn đến.
Hà Giai Kỳ đi cùng Cơ Hạo Nguyệt vì em ấy đã không còn quyến luyến gì với nước Mỹ, cô thì sao cũng được, mặc kệ là nơi nào, cô đều có thể thích ứng nhanh chóng. Hai người đã đặt xong vé bay đi London ngày 25 tháng 9, Cơ Hạo Nguyệt không muốn gặp Thái hậu nên đã lập tức làm chút chuyện mờ ám. Không có điện thoại, cô liền lén đến cửa hàng độc quyền của Trung Quốc ở New York mua, dẫu sao thì cô vẫn ủng hộ hàng nội hơn. Mặc dù rất nhiều người thích Apple, nhưng hàng nội vẫn chiếm một địa vị khá lớn trong lòng cô, máy tính cũng thế. Không phải cô cố tình làm vậy, tuy hàng nội kém hơn nước ngoài, song cô cũng không cần phải sử dụng đồ công nghệ cao. Chỉ cần công năng bình thường là được, có nhiều chức năng mà không dùng tới thật sự rất lãng phí. Tóm lại là cô và Hà Giai Kỳ có quan điểm khác nhau, chị ấy cần đồ vừa xịn, vừa tốt, vừa cao cấp, lại vừa thực dụng, ngoài ra còn phải phù hợp với phẩm vị của bản thân mới mua, ví dụ như điện thoại Apple, máy tính Apple. Mấy ngày trước khi đến New York, hai người cũng vì chuyện mua đồ mà thiếu chút rùm beng. Hà Giai Kỳ muốn mua hàng Mỹ, còn Cơ Hạo Nguyệt lại cho rằng hàng Trung Quốc chế tạo cũng không quá kém, cuối cùng dẫn đến tranh chấp, đến khi Tổng giám đốc Hà bất chấp mua hai món khiến hai người lập tức trở mặt. Có thể tưởng tượng ra kết quả cuối cùng, Cơ Hạo Nguyệt vốn sống an bình nên nghe theo ý Hà Giai Kỳ mua hàng Mỹ. Chuyện này bỗng chốc trở thành vướng mắc trong lòng cô. Hai cá nhân với cách sống hoàn toàn khác biệt, cô cũng không biết về sau cả hai sẽ ầm ĩ vì chuyện như thế này bao nhiêu lần. Chẳng lẽ hai người vốn không hề thích hợp? Tuy nhiên, xét về phương diện khác, hai người cũng khá hợp nhau, tỷ như vấn đề giường chiếu. Nhưng đó chỉ là một phần trong cuộc sống, cơm áo gạo tiền mới là điểm quan trọng. Có đôi khi, Cơ Hạo Nguyệt cứ chui vào ngõ cụt, trong lòng có chuyện lại cố kìm nén không nói ra. Hà Giai Kỳ cũng đâu thể chuyện gì cũng đoán được, nếu nhìn ra, cô sẽ hỏi ngay, nhưng lúc không nhìn ra thì người ta cũng chẳng dễ mở miệng nói cho cô biết. Mỗi lần cô cố gắng quan sát tình huống đều bị đối phương lờ đi, để rồi vấn đề cứ vậy dần biến mất. Sáng ngày 24 tháng 9, ánh nắng tươi đẹp lọt qua cửa sổ làm Hà Giai Kỳ cảm thấy có chút chói mắt. Cô đưa tay che khuất tia sáng hòng hóa giải mệt nhọc một chút. Tối qua, chẳng biết người phụ nữ kia lấy tinh lực từ đâu ra mà có thể giày vò cô đến hai giờ sáng, báo hại cô cũng mỏi mệt ngủ say như chết. Ánh mắt từ từ thích ứng được ánh sáng trong phòng ngủ, Hà Giai Kỳ định đưa tay ôm người bên cạnh, nhưng lại đụng trúng một khoảng trống không. Cô lập tức mở mắt ra, người đáng lẽ phải nằm bên cạnh mình đã đi đâu từ lúc nào? Hà Giai Kỳ ngây người đôi lát rồi đặt mông ngồi dậy. Cơ Hạo Nguyệt xưa nay chưa từng dậy sớm hơn mình, hôm nay lại biến mất như vậy, tất nhiên không phải chuyện gì tốt. Tim cô lập tức hoảng loạn, vội vén chăn lên, nhanh chóng xuống giường, miệng không ngừng hô: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, Tiểu Nguyệt Nguyệt. Vợ..." Cô để chân trần chạy vội đến toilet, nhìn thấy không có ai lại mở cửa chạy ra phòng khách. "Vợ ơi, em ở đâu? Vợ ơi?" Bất kể cô gào đau cả cuống họng cũng không có ai đáp lại. Cô bèn chạy đến phòng sách, bên trong cũng không có dấu vết gì. Tất cả tựa như là một giấc mơ, ấn ký đã tạo thành khi quan hệ trong nháy mắt đều biến mất. Hà Giai Kỳ bất lực, nghĩ đến vali của em ấy trong phòng ngủ liền chạy về phòng, nhưng vali trong tủ đã không cánh mà bay. Lần này, cô mới triệt để nằm co quắp trên mặt đất. Rõ ràng đã nói ngày mai sẽ đi Anh quốc mà, vì sao em ấy lại biến mất. Nghĩ đến chuyện tối qua, hóa ra em ấy vẫn luôn giữ kế hoạch chạy trốn, mà mình lại đần độn không hay biết. Thật sự rất khó hiểu rõ phụ nữ, cô đối xử với em ấy vô cùng tốt, vì sao em vẫn chọn ra đi? Cô chưa từng có cảm giác bất lực như bây giờ. Cô luôn dụng sức dụng tâm yêu thương nhưng em ấy vẫn dứt khoát bỏ đi, chẳng lẽ người ta không có chút lưu niệm tình cảm này? Cả hai đã ở chung rất nhiều năm, hơn nữa còn sống bên nhau ba tháng, chẳng lẽ mình chưa đủ để em ấy tin tưởng dựa vào? Cô chậm rãi đứng dậy đi đến bên giường, vừa ngồi xuống liền nhìn thấy một tờ giấy trắng đặt trên đầu tủ, trên mặt còn có chữ viết. Hà Giai Kỳ run rẩy đưa tay cầm tờ giấy, thống khổ nhìn từng chữ. "Tiểu Kỳ, em đi đây, mặc dù rất vội vàng và cũng rất muốn nói tiếng xin lỗi, nhưng em biết nói thêm cũng bằng thừa, đối với chị lại là một điều tổn thương. Những ngày này, em luôn lo lắng vấn đề giữa chúng ta, chút tình cảm này đến quá mức vội vàng, chúng ta chỉ mới hưởng thụ hạnh phúc nhưng lại xem nhẹ cuộc sống lâu dài, cũng là nhân tố rất quan trọng. Giữa hai chúng ta có rất nhiều vấn đề, từ thế giới quan, thái độ đối nhân xử thế, cho đến tính cách không thể nào dung hợp. Không phải chúng ta không có biện pháp bao dung lẫn nhau, nhưng hoàn cảnh sống của chúng ta quá khác nhau. Vội vàng sống chung như thế sẽ dẫn đến rất nhiều xung đột. Em muốn ra ngoài giải sầu một chút, muốn suy tính về vấn đề của hai đứa, về tình cảm của em đối với chị rốt cuộc là cảm động hay là tình yêu. Em không biết yêu là phải như thế nào, nhưng em biết tình yêu chỉ là một phần rất nhỏ trong cuộc sống. Sống chung là chuyện cả đời, chứ không phải chỉ là mong muốn sống chung với tình yêu thuở ban đầu. Nếu trong đời sống sinh hoạt có quá nhiều vấn đề, giá trị của tình yêu cũng sẽ bị giảm bớt, dần dần sẽ chẳng còn biết rõ phương hướng mình muốn đi. Cho nên, nhân lúc quan hệ vẫn chưa đến mức độ đó, em muốn được một mình. Trước khi gặp lại em, nếu chị gặp được một người thích hợp thì đừng nên tùy tiện đẩy ra. Tình yêu phù hợp mới có thể chung sống lâu dài. Đừng cố chấp với em, em cũng không phải là người có thể sống chết vì tình yêu đối với một người. Em đi đâu, em nghĩ em không cần nói, chị cũng có thể tra ra được. Chị phải chăm sóc bản thân thật tốt, em cũng vậy, thật sự rất cảm ơn sự quan tâm chăm sóc của chị bấy lâu nay. Em đã gửi tin báo cho mẹ biết rồi, bà ấy sẽ không trách gì chị đâu. Em trốn đi là lỗi của em, đợi đến khi gặp lại, em sẽ giải thích với bà ấy sau. Em muốn yên tĩnh một mình, chị cứ về nước trước đi. Nếu chị muốn đến Anh quốc thì ngày mai cứ bay, nếu muốn về nước thì nhớ đổi vé sớm. Em sẽ không ngu ngốc ở London quá lâu như lúc ở New York. Chuyện của Tiểu Tinh Tinh thì cứ để em nó tự giải quyết, phiền chị nhắc Như Mộng quan tâm nó một chút. Tiểu Tinh Tinh trông đần độn thế thôi nhưng trong lòng nghĩ rất nhiều, ý đồ xấu cũng nhiều, hy vọng hai đứa nó sống chung chan hòa. Chị cũng đừng quá thương tâm, hữu duyên sẽ gặp lại mà." Một trang giấy viết đầy chữ, Hà Giai Kỳ đọc xong liền im lặng rơi lệ. Bây giờ cô mới hiểu hay do ngay từ đầu đầu đã không hiểu em ấy. Cô luôn cho rằng em ấy là một cô gái rất đơn giản, rất dễ hiểu, giờ phút này mới vỡ lẽ lòng người quá hạn hẹp, không thể tùy tiện đánh giá từ bề ngoài. Em ấy nói ra ngoài giải sầu một chút nhưng tại sao lại mang theo tất cả mọi thứ, còn có thể gặp nhau lần nữa sao? Em ấy dự định kết thúc chút tình cảm này và gặp gỡ một người khác ư? Hà Giai Kỳ sẽ không tin những lời đó đâu. Cơ Hạo Nguyệt là ai, em ấy không phải là người lạm tình, mình cũng vậy. Coi như thật sự gặp được người khiến bản thân hài lòng, nhưng em ấy tuyệt đối sẽ không theo đuổi, sẽ không tiếp nhận, vì em ấy là một người hoài niệm, thực chất không thể vứt bỏ người xưa vật cũ. Hà Giai Kỳ nắm chặt tờ giấy trong tay, ngồi ở bên giường hồi lâu cho tỉnh táo. Cuối cùng, cô hạ quyết tâm, cầm điện thoại gọi, sau đó mặc quần áo, thu dọn hành lý, chuẩn bị rời đi. Đầu tháng mười ở Amsterdam vẫn tràn ngập không khí mùa hè. Kiến trúc tinh mỹ nhất Châu Âu là thành phố Hà Lan, thứ hai là bến cảng ở phía bắc Venice. Ngồi trên xe buýt nhìn thuyền tới lui và người Châu Âu khác biệt màu da qua lại, nơi đây không phồn hoa như New York, Cơ Hạo Nguyệt rất ưa thích nơi yên tĩnh như thế. Xung quanh dòng nước trong veo là kiến trúc Châu Âu gắn liền với những câu chuyện cũ. Cơ Hạo Nguyệt mới đến mấy ngày đã cảm nhận sâu sắc được sự bình yên ở nơi đây. Ai cũng nói Hà Lan là đất nước của Lavender lãng mạn, nhưng đã vào tháng mười rồi, dù chỉ hữu duyên thấy một lần cũng khiến Cơ Hạo Nguyệt không phải tiếc nuối như bây giờ. Nghe nói đập nước ở quảng trường rất đẹp. Phía Bắc Hà Lan có thủ đô Venice, so với trấn nhỏ ở Giang Nam lại mang đến nhiều tâm trạng khác nhau. Đi qua ô trấn, ở Tây đường sẽ nhìn thấy được cảnh trí đặc sắc của Trung Quốc. Trong khi Amsterdam này lại mang kiểu dáng Châu Âu, phong cách thành thị khiến người ta không khỏi cảm thán trí tuệ của nhân loại. Cơ Hạo Nguyệt xuống xe ở trạm và lên bờ. Khách sạn cách nơi này không xa, mặc dù cô có hơi mù đường nhưng vẫn còn may mắn hơn em gái rất nhiều. Cô đi đâu cũng đều tìm bản đồ kỹ càng, đại khái là nên ngồi xe gì, đến nơi nào, đi tới đâu... Cô chậm rãi dừng bước ven con đường trải dài bất tận, cảnh trí duy mỹ mang đậm kiến trúc Châu Âu khiến Cơ Hạo Nguyệt có chút xúc động muốn khắc hoạ hết thẩy vào lòng mình, tay cầm điện thoại không ngừng chụp 'tạch tạch'. Dân ở đây cũng rất nhiệt tình, không hiểu gì có thể hỏi thăm, họ đều giải đáp rõ ràng từng cái: nào là tiệm bánh gato, phục sức, còn có cửa hàng kem mà cô thích nhất. Cơ Hạo Nguyệt dừng bước bên một cửa hàng kem, mua một cây 'nữ hoàng băng giá', hương vị hình như không giống ở Trung Quốc, nhưng lại rất đặc biệt. Cô vừa vui vẻ ăn kem, tay cũng không quên chụp thêm vài tấm ở tiệm. Đợi đến khi ly kem vơi hơn phân nửa, đi đến một chỗ rẽ khác liền bắt gặp một món điêu khắc tinh xảo. Cô đưa máy lên 'tạch' một phát, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong hình. Kinh ngạc, bối rối, ly kem trong tay còn chưa ăn xong đã rơi trên mặt đất. Người trong ống kính cũng rất kinh ngạc. Hai người cứ ngây ngốc đứng đấy, không ai mở miệng, cũng không có ai đưa tay chào hỏi.