Do Paris bị tập kích khủng bố ảnh hưởng đến hàng không nên cả hai phải đợi đến đầu tháng mười một mới đến được Luân Đôn, một nơi ấm áp chẳng kém thành phố S.
Cơ Hạo Nguyệt không báo trước cho Thái hậu biết, lúc đến biệt thự, Thái hậu vừa nhìn thấy người liền kinh ngạc vô cùng, trùng hợp người nhà họ Hà cũng ở đấy. Mọi người không ngại ở chung, nhưng Hà Giai Kỳ lại cảm thấy khá phiền phức. Tay nghề nấu nướng của Cơ Hạo Nguyệt chỉ đạt đến trình độ 'có thể ăn được', nói khó nghe một chút là 'bị ép mới ăn'. Hà Giai Kỳ rất muốn ba mẹ xuống bếp nấu cơm nhưng Hà tiên sinh và Cơ tiên sinh lại nói vợ của họ đã vất vả cả đời rồi, đừng làm phiền họ vì những chuyện nhỏ nhặt như nấu cơm này. Hai người đàn ông duy nhất ở đây đều tập trung hầu hạ vợ, căn bản không để ý tới chuyện cơm nước, kết quả cuối cùng là một mình Hà Giai Kỳ trông coi bếp núc. Cả nhà hài lòng vây quanh lò sưởi uống trà, nói chuyện phiếm, mặc kệ trời bên ngoài lạnh thế nào, chỉ cần ngồi cạnh lò sưởi tán gẫu là sảng khoái lắm rồi, so với mở điều hòa thì như vầy khiến mọi người vui vẻ hơn. "Mẹ, chừng nào mẹ với dì Mai về nước?" Do bị quấy rầy quá lâu nên Hà Giai Kỳ rất không khách khí đuổi người. Cô tinh tế nhấp một miếng trà, ánh lửa vàng vọt chiếu lên gò má trắng nõn làm nổi bật vẻ đẹp lạ thường. Sầm Thục Quân nhíu mày nhìn con gái, giọng điệu này... chậc chậc, đuổi người như vậy cũng được à? Nói như ghét bỏ vậy sao? Ít ra bà cũng là mẹ đẻ của cô mà, có vợ rồi lại chê bà già này vướng bận? Bà cảm thấy tủi thân trong lòng, có vợ quên mẹ mà, ai không thất vọng, không đau khổ? "Tiểu Kỳ, con ghét bỏ bà mẹ già này đến vậy sao?" Dáng vẻ đáng thương như con nít bị mẹ vứt bỏ. Sao Hà Giai Kỳ lại không hiểu rõ mẹ mình, người ta đã diễn kịch thì cô cũng phải phối hợp chứ! Cô bắt tréo hai chân, mỉm cười. "Mẹ, sao con lại ghét bỏ mẹ được chứ, yêu còn không hết nữa là. Con và Tiểu Nguyệt Nguyệt dự định sẽ sinh em bé, nếu mẹ không muốn đi thì ở lại chăm sóc em ấy một tay. Tụi con nghĩ kỹ rồi, mẹ giúp chăm bé đến khi nó lên ba vào nhà trẻ rồi tụi con sẽ nhận lại, mẹ cảm thấy thế nào?" Hà Giai Kỳ liếc mắt nhìn biểu cảm của mẹ mình xong lại tiếp tục mở miệng nói: "Không khí ở Luân Đôn rất tốt, mẹ về nước cũng đâu có làm gì, ở đây giúp con trông em bé được không? Trong nước đã có Mộng Mộng lo rồi, mẹ không cần phải lo lắng gì cả, đúng không?" Sầm Thục Quân nghe nói như thế, mặt mũi tức thì nhăn nhó, méo mó, con gái nhà mình nói rất rành mạch, nó thật sự muốn bà trông em bé đến lớn mới được trả lại. Sao bà có thể để chuyện này xảy ra được! Năm đó nuôi hai đứa nó mệt muốn chết. Tuy có em bé vui thật đấy nhưng trông mỗi ngày phiền toái biết bao. "Tiểu Kỳ, ba và mẹ con dự định giữa tháng mười một sẽ về nước, ra ngoài lâu quá rồi, ba không yên lòng để Tiểu Mộng Mộng ở nhà một mình, nó không biết làm cơm, cũng không thích ăn tiệm, ba và mẹ con phải về coi sao." Hà tiên sinh mở miệng trước, ông không muốn để vợ mình đảm đương bảo mẫu cho con gái, vợ cực khổ thì ông cũng đau lòng lắm, ra đi là sáng suốt nhất. Mai Lạc Quân đứng một bên nhìn nhà kia đối thoại, trong lòng cũng phân vân nên đi hay ở. Con bé này thật ghê gớm, hung ác hơn Tiểu Mộng Mộng nhiều. Bé Mộng có tính tình hiền lành, mặc dù nó không dễ bị lừa nhưng sẽ không như chị gái của nó. Lòng chiếm hữu của Hà Giai Kỳ quá mạnh, còn đòi độc chiếm con gái mình, nhìn thôi cũng biết nó đau lòng con bé đến nhường nào, đám già này lại chỉ biết hành hạ con người ta. "Vậy cũng tốt, dì Mai, dì cũng về cùng mẹ con sao? Hình như dì xin nghỉ phép ra ngoài du lịch đã hơn hai tháng rồi, có cần phải trở về không, nghỉ dài như thế sẽ ảnh hưởng công việc" Hà Giai Kỳ chuyển hướng lên người Mai Lạc Quân, đêm nay cô phải tắt hết mấy cái bóng đèn (kỳ đà) này mới được. Mấy ngày gần đây, cũng bởi vì họ nên cô và vợ không thể sinh hoạt tốt, thật sự lãng phí thời gian. Cơ Hạo Nguyệt hoàn toàn không hiểu ý Hà Giai Kỳ, cô cảm thấy sống chung với người lớn tốt hơn, tại sao chị ấy lại đột nhiên đuổi người đi, cứ thấy là lạ ở chỗ nào đó. "Ha ha, dì cũng tính sẽ về, xin phép nghỉ dài quá rồi. Lâu chưa gặp Mộng Mộng nên dì rất nhớ nó. Để dì xem xét đã, giữa tháng sẽ về chung." Mai Lạc Quân rất thức thời, nếu bà không đi thì mỗi ngày sẽ phải chịu đựng vô số ánh mắt gươm đao. Quan hệ của hai đứa không tệ, đến thời điểm nên ra đi thì phải thức thời thôi. "Ừ, như vậy cũng tốt, Luân Đôn lạnh hơn thành phố S, hai người trở về sẽ tốt hơn cho sức khỏe. Muộn rồi, con và Tiểu Nguyệt Nguyệt đi nghỉ trước, dì Mai và mẹ đừng thức khuya quá. Ngủ ngon." Hà Giai Kỳ đứng dậy kéo Cơ Hạo Nguyệt đi, cô rất khó chịu khi chứng kiến vợ yêu nhà mình mãi bưng trà rót nước cho quan lớn như thế. Tự mình có tay có chân mà, tại sao hết lần này tới lần khác không chịu làm!? Cái gì cũng bắt vợ mình làm, đến cả da tay cũng thô ráp hết cả. Cơ Hạo Nguyệt gật đầu đi xuống dưới khiến hai người trên lầu và hai người dưới lầu thổn thức một tiếng, cái này còn dã man hơn Hồng Môn Yến nữa (*). "Nói nghe nè Tiểu Sầm Tử, con gái nhà bà lợi hại hơn cả bà năm đó mấy phần." Mai Lạc Quân bưng ly trà sữa trên bàn lên uống một ngụm, hương vị thấm vào tim gan khiến người ta không khỏi tán thưởng, người Trung Quốc yêu trà cũng từ 'hữu duyên'. "Con gái bà cũng thành thật quá rồi. Chúng ta khi dễ Tiểu Nguyệt Nguyệt như thế, nó đương nhiên sẽ đau lòng. Haizzz, Tiểu Mai Tử, bà nói chúng ta sau này phải làm sao bây giờ, già rồi nên bị chê sao?" Nghĩ đến tính tình của con gái lớn nhà mình, Sầm Thục Quân vẫn rất lo lắng cho tương lai của con. "Tôi không lo vấn đề này, dù sao tôi ở với Tiểu Mộng Mộng chứ đâu phải con gái của bà, còn về phần dưỡng lão thì bà phải hỏi con gái của bà mới đúng chứ!" Mai Lạc Quân không quan tâm vì bà đã sớm nghĩ về chuyện nơi ăn chốn ở. Lúc biết Tiểu Nguyệt Nguyệt nhà mình sắp ế già, bà lập tức vứt con ra đường tìm ai đó đáng tin trở về. Hiện tại đã có một người phụ nữ hiến thân tốt như thế, mình đương nhiên phải nắm chặt lấy. "Thôi đi, Tiểu Mai Tử, ý bà là con gái tôi không thể so sánh với con gái nhà bà sao? Nếu vậy thì nguyện vọng của bà sẽ không thể thành sự thật." Nói đến con gái nhà mình, Sầm Thục Quân càng thêm bực bội, tại sao hai đứa nó hết lần này tới lần khác đều chui vô giữa cặp song thai nhà họ Hà kia, càng khiến người ta thêm tức giận chính là tính cách dễ dãi của hai đứa nó. Bà đã cố sức bảo hộ bọn nó nhưng kết quả cuối cùng là con gái vứt bỏ cha mẹ để theo vợ. "Bà thôi ghen ăn tức ở đi, vừa nhìn thấy Tiểu Mộng Mộng nhà bà là tôi thấu ngay chân tướng, con bé rất khó chiều, hơn nữa trình độ hại người của nó không thua gì hai đứa con nhà bà đâu." Mai Lạc Quân không cảm thấy sai trái khi nói xấu mấy đứa nhỏ, ngược lại lý lẽ thẳng thắn, hùng hồn. "Nên bà dự định ở cùng Tiểu Mộng Mộng nhà tôi?" Kỳ thực Sầm Thục Quân cũng không muốn ở cùng con gái lớn, tính tình nó rất thâm sâu, sâu hơn cả lúc bà còn trẻ. Còn đứa con gái út rất giống Hà tiên sinh, dễ mềm lòng, cũng chẳng khí thế bằng chị gái. "Chuyện này không phải nói muốn là được, nếu tôi sống không tốt sẽ tuyệt đối không để cho bà dễ chịu." Sầm Thục Quân nhấp một miếng trà, khó chịu rời đi, Hà tiên sinh cũng đứng lên theo sát. Mai Lạc Quân hé miệng cười cười, hiện tại bà cũng không rảnh tính toán với người trẻ. Thanh niên chúng nó luôn thích lãng mạn, sống chung bọn nhỏ sẽ có rất nhiều bất tiện. Bà uống xong nước trà liền chuẩn bị nghỉ ngơi, đã ở Luân Đôn hai ngày rồi, có lẽ nên đi Sydney chơi một đoạn thời gian mới được. Hà Giai Kỳ trở về phòng ngủ, đánh răng rửa mặt xong nằm trên giường chờ Cơ Hạo Nguyệt tắm. Ba mẹ cứ mặt dày đòi ở chung cả hai nhưng ít ra phải ở riêng khi chưa có em bé, khi nào có em bé sẽ lại ở cùng một chỗ. "Chị không ngủ sao?" Cơ Hạo Nguyệt tắm rửa xong đi ra ngoài, lau lau mái tóc rối tung, sau đó bò lên giường, chui vào chăn. "Không ôm em, chị ngủ không được." Hà Giai Kỳ giúp Cơ Hạo Nguyệt đắp chăn, kiểm tra không có gió lùa mới yên tâm. "Chỉ biết nói bậy bạ là hay, mẹ về nước rồi, khi nào chúng ta mới trở về, chẳng lẽ phải đợi đến Giáng Sinh?" Cơ Hạo Nguyệt biết và hiểu tâm tư tại sao Hà Giai Kỳ đuổi người, nhưng ở nước ngoài quá lâu rồi, có phải nên trở về? "Đúng rồi, chúng ta ăn xong lễ Giáng Sinh rồi đi. Chắc em chưa đón Noel ở Luân Đôn đâu ha." Hà Giai Kỳ đưa tay vuốt ve mái tóc dài của Cơ Hạo Nguyệt vén qua một bên, như vậy càng có thể thấy rõ mặt đối phương. Cô đã từng đón Giáng sinh ở Luân Đôn một lần và nó hoàn toàn khác Trung Quốc. Dù sao cũng không vội về nước, Hà Giai Kỳ muốn cùng Cơ Hạo Nguyệt ở lại đây thêm một chút, em gái ở quê nhà có vẻ không thuận lợi lắm, cô không muốn trở về gây thêm phiền phức. "Chúng ta không theo họ trở về?" Cơ Hạo Nguyệt nhớ mình đã đi từ tháng bảy đến nay chưa về nước lần nào. Dù đi đến đâu thì nhà vĩnh viễn chỉ có một. "Em nghĩ họ sẽ trở về? Chị nghĩ có lẽ bốn người bọn họ muốn đi đâu đó. Em đừng quan tâm chuyện này nữa, ăn Tết xong có thể nhìn thấy bọn họ đã may mắn lắm rồi." Hà Giai Kỳ cười cười, cô thật sự rất lo lắng cho cô vợ thiện lương này. Nếu em ấy ở cạnh mấy lão hồ ly trường kỳ, không bị nghiền ép thành nô lệ mới sợ. "Ra là vậy, họ có thể ra ngoài cũng là chuyện tốt, ngủ đi, ngày mai chúng ta đi chơi ở nơi khác, hiếm khi ba mẹ đến đây du lịch." Những ngày này, tuyết ở Luân Đôn cứ rơi mãi đến tối mới ngừng. Cơ Hạo Nguyệt muốn dẫn mấy vị bô lão đi chơi cũng coi như là hiếu tâm đi. "Ôi, vợ nhà chị đúng là có hiếu nha. Nên thưởng đúng không? Đã mấy ngày rồi..." Hà Giai Kỳ luồn tay dọc theo áo ngủ của Cơ Hạo Nguyệt, sau đó dịu dàng chạm từ cằm thẳng xuống dưới. Đối phương chưa kịp nói chuyện đã bị chặn miệng bằng đôi môi thơm ngát. (*) Hồng Môn Yến: Hồng Môn Yến là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán-Sở, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn Trung Quốc giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập Triều đại nhà Hán với Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên. Hồng Môn Yến thường được ghi nhớ lại trong lịch sử Trung Quốc, tiểu thuyết và văn hóa đại chúng.