Ngứa Ngáy

Chương 20: Bắt đầu buổi hẹn hò của chúng ta

Mộc Hội Chi vừa quay xong liền nhanh chóng trả lời tin nhắn của Bách Nguyên, hôm nay cô quay mấy cảnh liền, vốn không có thời gian chạm vào điện thoại, lịch quay cũng rất sát, vừa kêu cắt, cô liền nhìn lại kịch bản, tránh để mất đi tâm lý của nhân vật.

Buổi quay hôm nay rất thuận lợi, nhân viên công tác rất hoà hợp, đạo diễn không chỉ quay phim tốt mà khen người cũng rất hay.

Mộc Hội Chi chuẩn bị lên xe quay về thì nghe thấy có người gọi mình: “Mộc Hội Chi.”

Lộ Thu Thu cầm ly nước trong tay, nghe thấy có người gọi, là nữ chính của đoàn phim kế bên Thiên Di Di, là người cách đoàn phim của họ một bức tường. 

Hai ngày nay quay phim cô ta lúc nào cũng ghé qua, nhưng đều đứng trước ống kính, nói chuyện với tổ đạo diễn.

Dưa của Thiên Di Di, Lộ Thu Thu cũng ăn không ít, cô ta tự kéo thảo luận, quảng bá bản thân cũng rất nhiều, diễn viên nữ nào đóng phim với cô ta, vậy thì phải chuẩn bị tâm lý trước.

Lúc trước một người mới quay phim cùng Thiên Di Di, cầm kịch bản nữ phụ, nhưng sự chói loá lại vượt xa nữ chính Thiên Di Di, giành trước một bước, liền trở nên có chút nổi tiếng.

Thiên Di Di sao có thể để yên, ngay lập tức đăng bài giẫm đạp người kia, những hội fans lớn vì để bảo vệ Thiên Di Di, ở trên mạng mắng người mới đó rất lâu, tìm ra một chút lý lịch đen rồi liền nói khắp trang mạng, khiến cho người đó bây giờ bị công ty giấu đi, rất lâu cũng không có phim đóng.

Thiên Di Di đã từng hợp tác với đạo diễn Vương, nhưng chỉ hợp tác qua một bộ phim, sau này cô đem tài nguyên đến tìm đạo diễn, muốn hợp tác với ông, nhưng đạo diễn không hề cho cô ta mặt mũi, lập tức từ chối.

Mọi người đều biết đạo diễn Vương là người kính trọng nghề nghiệp, thích hợp tác với những người không gây chuyện để nghiêm túc quay phim, đạo diễn Vương không phải là nói đổi trắng thay đen, cho nên có người không vừa ý, tự xưng là nhân viên công tác, nói ra chuyện lúc trước hợp tác với nữ diễn viên nào đó, đã nhìn thấy rõ được cái gì gọi là khó hầu thật sự, một cảnh quay đơn giản, quay mấy ngày cũng chưa qua, không dám hợp tác lần thứ hai là có nguyên nhân.

Bài viết vừa đăng lên, có dân mạng đã canh mốc thời gian, tìm ra là người đóng phim nhưng phim nổi người không nổi, Thiên Di Di.

Ai cũng biết lý do Thiên Di Di chỉ có phim nổi chứ người không nổi — Những diễn viên đóng chung đều bị cô giẫm đạp, nhưng giẫm không sạch, luôn bị người ta phát hiện, cho nên nhân duyên trong giới của cô ta rất tệ.

Bây giờ cô ta đóng bộ phim này, đã là lần thứ ba quay với nam chính này, bởi vì nhìn thấy cái lợi của CP, nhưng có một vài tin nói rằng cô ta muốn cùng nam chính phim giả tình thật, bị quản lý của nam chính biết được, cho nên luôn canh chừng cô ta, sợ cô ta sẽ làm cái gì đó.

Phim còn chưa quay xong, bên phía nam chính đã muốn hủy hợp đồng, không muốn để lại một ấn tượng cố định, cho nên quan hệ của họ ở ngoài đời không hề tốt như trên tivi.

Lộ Thu Thu nhìn Thiên Di Di đi đến, trong lòng vô cùng căng thẳng, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. 

Cô ta đến rồi, cô ta đến rồi.

Lộ Thu Thu miệng thì cười hihi, trong lòng thì…

“Chị Mộc Mộc, cô ta đến nhất định không có chuyện tốt gì.” Lộ Thu Thu nói bên tai Mộc Hội Chi. 

“Nở nụ cười chào đón.” Mộc Hội Chi nhắc nhở cô.

Lộ Thu Thu liền nở nụ cười:  “Là chị Thiên đó.” Kêu chị là chuẩn không cần chỉnh.

Thiên Di Di còn mặc trang phục cổ trang, nở nụ cười gật đầu với Lộ Thu Thu, xem như là chào hỏi. 

Cô đánh giá Mộc Hội Chi từ trên xuống dưới, đây là lần đầu tiên cô gặp Mộc Hội Chi, đúng thật là đẹp hơn trong hình nhiều, nhưng cô cảm thấy bản thân mình đẹp hơn.

“Chào cô, tôi là Thiên Di Di, lúc trước chúng ta từng hợp tác, cô có nhớ không?”

Hai người từng hợp tác trong một bộ phim dân quốc, nhưng lúc đó Mộc Hội Chi chỉ là cái bóng đèn, nếu không phải quản lý nhắc nhở, cô ta vốn không nhớ ra.

Mộc Hội Chi cười: “Nhớ, tôi diễn vai nữ học sinh bị cô bắn chết, không có thoại.”

Thiên Di Di cười ngượng: “Ồ, không quan trọng, chúng ta kết bạn đi.”

Trong chốc lát Lộ Thu Thu liền hiểu ra, cô ta đến để kết bạn WeChat, sau đó tìm cơ hội giẫm đạp chị Mộc Mộc một phen?

“Chúng ta đều ở cùng một chỗ đóng phim cổ trang, tuy là hai đoàn phim, nhưng chỉ cách nhau một bức tường, tôi thích náo nhiệt, sau này liên lạc nhiều hơn.”

“Được thôi.” Mộc Hội Chi cũng không suy nghĩ gì nhiều, thêm WeChat rồi để đó cũng không sao.

“Tôi cảm thấy chúng ta có thể trở thành bạn bè, bởi vì chúng ta rất giống nhau.” Thiên Di Di trong lời nói lại mang hàm ý khác.

Mộc Hội Chi chỉ cười mà không nói gì. 

Cô hiểu ý của Thiên Di Di, cái giới này lớn như vậy, những nam nữ chính đóng phim với nhau lần hai đều dựa vào fan CP, cho nên cô ta sẽ cảm thấy họ rất giống nhau.

Nói một lúc, Thiên Di Di tìm lý do để rời đi trước.

Vưu Sơn Hàm và Đào Lập Nghi cũng vừa kết thúc cảnh quay, đi từ chỗ quay phim ra, vừa hay chạm mặt với Thiên Di Di. 

Thiên Di Di đi vài bước, dừng lại, xoay người nhìn bóng lưng của Vưu Sơn Hàm, hỏi quản lý: “Đây là người mới đang rất hot dạo gần đây? ”

“Đúng, là Vưu Sơn Hàm, vừa đóng bộ phim đầu tay đã thu về lượng fans lớn.”

Thiên Di Di mím môi: “Chị đi thảo luận chút, xem bộ phim tiếp theo có thể đóng với cậu ta không.” Cô thuộc dạng phim nổi người không nổi, khó chịu chết đi được. 

Cô ở trong giới này nhiều năm như vậy, vai nữ chính cũng đóng không ít, cũng nên đến lượt cô nổi rồi, nếu như người quay phim với mình nổi, thì sẽ nhận được sự quan tâm, cô mới có cơ hội nổi lên.

Thiên Di Di mở điện thoại ra, nhìn mục giới thiệu trên WeChat của Mộc Hội Chi, cô cảm thấy Mộc Hội Chi không có chỗ nào bằng mình, dựa vào cái gì mà vừa quay trở lại đóng phim liền nổi hơn cô. 

Cô phải chờ xem, khi bộ phim này kết thúc, Mộc Hội Chi còn nổi được hay không?

Cô tốn công tốn sức tiếp cận nam chính, vì để quay ra cảnh ái muội, nhưng không hề có tiến triển gì chứ đừng nói là nổi. 

Video phỏng vấn của Mộc Hội Chi và người mới Vưu Sơn Hàm đó vừa đăng lên, hot search mà cô khó khăn lắm mới mua được cũng rớt hạng, bỏ tiền một cách oan uổng, cô có thể không tức sao?

Đào Lập Nghi đi theo sau Vưu Sơn Hàm, vừa nhìn thấy Mộc Hội Chi, liền chạy lên: “Chị Mộc Mộc.”

Cô chỉ Vưu Sơn Hàm: “Hôm nay quay xong sớm, bọn em chuẩn bị đi ăn, chị Mộc Mộc cũng đi chung đi.”

Vưu Sơn Hàm kỳ vọng câu trả lời của cô.

“Chị không đi đâu.” Mộc Hội Chi vẫn từ chối.

Đào Lập Nghi nhìn trộm Vưu Sơn Hàm, cô biết trong lòng anh nhất định đang rất thất vọng, liền chủ động hẹn lần sau: “Chị Mộc Mộc, lần sau nhất định phải đi đó.”

“Ừm.”

“Chị đồng ý rồi nhé, không được nuốt lời.”

“Được!” Mộc Hội Chi vẫy tay với mọi người: “Vậy chị về trước, ngày mai gặp.”

“Được, tạm biệt.” Đào Lập Nghi vẫy tay.

Đợi xe chạy đi xa, Đào Lập Nghi quay người nhìn Vưu Sơn Hàm, cô biết tại sao anh không vui.

“Đi thôi, nói rõ là đi ăn cơm mà, không phải là chị Mộc Mộc không đi, anh cũng không muốn mời nữa chứ.” Đào Lập Nghi dò thám hỏi.

Vưu Sơn Hàm nở một nụ cười: “Sẽ không, em muốn ăn gì, anh mời em cái đó.”

Đàm Lập Nghi nở nụ cười: “Anh nói đó nhé!” Hai tay cô đặt lên vai anh, đẩy anh đi về phía trước: “Vậy anh phải đi tháo mũ ra trước đi.”

“Anh cũng quên mất.” Vưu Sơn Hàm đưa tay lên sờ mũ, từ sáng đến tối, luôn đeo nó trên đầu, anh cũng đã không còn cảm giác gì nữa.

“Quay xong rồi thì tháo xuống, cho thông thoáng.”

“Bây giờ anh vẫn còn chịu được.”

“Đừng đeo nữa, mau tháo xuống, em còn đợi anh mời em đi ăn cơm đó.”

“…… Được.”

Trên đường quay về, Lộ Thu Thu nhìn Mộc Hội Chi: “Chị Mộc Mộc gấp gáp quay về như vậy, có phải là vì……” Dừng một lúc, liền đến bên tai cô nhỏ tiếng nói: “Anh rể đang đợi chị không?”

Mộc Hội Chi giả vờ nghiêm chỉnh: “Không phải, chị muốn về nghỉ sớm.”

Lộ Thu Thu chọc: “Vậy thì về đâu đây?”

“Lộ Thu Thu.”

Lộ Thu Thu nở nụ cười đắc thắng: “Chú Lý, chú biết đi đâu rồi nha.”

Chú Lý gật đầu mỉm cười.

Trên quảng trường Mộc Hương, Kỳ Gia Ngôn khoanh hai tay trước ngực, ngồi trên ghế xem mọi người nhảy múa.

Anh nhìn thời gian, giờ này chắc họ đã quay xong rồi.

Mộc Hội Chi dưới sự dụ dỗ của Lộ Thu Thu, đến một góc nào đó ở quảng trường, đây là bãi trống ở quảng trường, âm nhạc mở rất lớn, người người nhảy múa rất vui vẻ 

“Thu Thu, đến đây làm gì?”

Lộ Thu Thu nhướng mày: “Đến tụ họp với anh rể đó.”

“Anh ấy ở đây?” Mộc Hội Chi lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho anh.

“Chị Mộc Mộc, anh rể ở đó!” Lộ Thu Thu nhìn thấy Kỳ Gia Ngôn, anh đang ngồi trên ghế gỗ, nhìn tứ phía. 

“Vậy hai người cùng nhau ngắm cảnh đêm đi nhé, em về đây.” Lộ Thu Thu lấy khẩu trang ra đưa cho Mộc Hội Chi: “Nên che mặt lại, để chuẩn bị cho sau này.”

“Lộ Thu Thu!”

“Ngày mai em đến rước chị nhé, chị Mộc Mộc, tạm biệt nha!” Lộ Thu Thu vẫy tay với cô, chuồn đi trước khi chị Mộc Mộc sắp mắng người.

Mộc Hội Chi đứng yên tại chỗ, đeo khẩu trang lên, tránh khỏi dòng người trên quảng trường và nhìn thấy anh.

Cô nhớ lại, lúc trước cô cũng từng tránh khỏi dòng người tấp nập để ngắm nhìn anh—

Khai giảng năm lớp mười, vừa hay là lễ kỷ niệm thành lập trường, tiết câu lạc bộ của anh đã được chọn, anh thân là tay đánh trống trong câu lạc bộ cùng mọi người lên sân khấu biểu diễn, màn trình diễn đặc sắc của họ khiến mọi người rất hưng phấn, cả hiện trường đều hét lên tên của mỗi người trong câu lạc bộ.

Cô ngồi ở dãy cuối cùng, ánh sáng trên sân khấu cũng rất chói loá, khoảng cách cũng rất xa, khi họ biểu diễn lại mặc đồng phục, cô vốn không nhìn rõ gương mặt của những người trên sân khấu.

Nhưng cô biết anh đứng ở đâu. 

Bởi vì chỉ có anh không hề động đậy trong lúc biểu diễn, trái ngược hoàn toàn với những người đang hăng hái bên cạnh.

Mộc Hội Chi giật mình, cúi đầu nhìn thấy một cô bé cột hai bím tóc, cái đầu nhỏ đụng vào đầu gối của cô. 

Ba mẹ của cô bé vội vàng chạy sang, kéo cô bé sang một bên, xin lỗi Mộc Hội Chi: “Xin lỗi xin lỗi, bé nhà chúng ta chạy loạn bất cẩn va vào cô rồi.”

“Không sao.” Mộc Hội Chi cười, nhìn cô bé đang chớp mắt: “Chào em, em tên gì?”

“Kẹo bông gòn.” Giọng của cô bé vô cùng mềm mại.

“Kẹo bông gòn?” Mộc Hội Chi nhìn về phía ba mẹ của cô bé, người mẹ xoa đôi má núng nính của cô bé: “Biệt danh của nó là kẹo bông gòn.”

Nói đơn giản hai câu, ba mẹ liền ôm cô bé rời đi, lúc đi cô bé còn vẫy tay với Mộc Hội Chi. 

“Thích con nít?” Mộc Hội Chi bị dọa làm cho giật mình, vừa quay đầu liền thấy gương mặt của Kỳ Gia Ngôn.

“Kỳ Gia Ngôn!”

“Bị dọa rồi?” Kỳ Gia Ngôn đưa quả bóng bay hình con heo màu hồng phấn mình mới mua đưa cho cô: “Tặng bóng bay cho em, đừng giận.”

Thấy cô không có phản ứng, anh để quả bóng bay vào tay cô: “Nghe nói bây giờ mấy đứa bé đều rất thích con heo màu hồng này, cho nên anh mua tặng em, ở chỗ anh, em có thể mãi mãi làm một đứa bé vô lo vô nghĩ.”

“Kỳ Gia Ngôn.” Người xung quanh nhìn về phía họ, trẻ con cũng không ít, đều nhìn chiếc bóng bay trên tay cô, mắt sắp sáng rực rồi. 

“Thích không?”

“Anh mua bóng bay làm gì?”

“Nhiều người như vậy, anh sợ em không tìm thấy anh.” Kỳ Gia Ngôn nghiêng đầu nhìn bóng bay: “Như vậy anh sẽ dễ tìm thấy em hơn.”

“Em không cần.” Cô đã lớn già đầu rồi, không cần làm người nổi bật trước đám đông đâu, khiêm tốt chút mới tốt. 

“Không được, tối nay phải nghe anh.”

“Tại sao?”

“Bởi vì buổi hẹn hò tối nay là do anh sắp xếp.”

Mộc Hội Chi chỉ cảm thấy trong đầu ù một tiếng, hẹn hò?

Tin nhắn gửi đến, vừa hay đánh tan mọi suy nghĩ của cô. 

Là Bách Nguyên trả lời tin nhắn, một câu không đầu không đuôi nói — Màu son mới ra đã có tên rồi, gọi là Nụ hôn đầu.

Mọc Hội Chi đang định gọi cho Bách Nguyên thì điện thoại bị Kỳ Gia Ngôn lấy đi.

“Gọi cho chị dâu?” Kỳ Gia Ngôn nở nụ cười rất thâm sâu: “Đừng gọi nữa, em cũng không muốn phá hỏng chuyện tốt của họ đâu nhỉ.”

“Họ?” Mộc Hội Chi quay đầu lại: “Từ Trạm Lâm?”

Nghe Kỳ Gia Ngôn nói như vậy, bây giờ Bách Nguyên và Từ Trạm Lâm đang ở cùng nhau, hàm ý của cô khi trả lời tin nhắn đó chính là… Họ không ly hôn nữa?

“Đừng nghĩ nữa” Hai tay Kỳ Gia Ngôn nhéo má cô: “Muốn nghĩ thì nghĩ về người đứng trước mặt em đi.”

“Kỳ Gia Ngôn!”

“Chúng ta đi hẹn hò.”

“Đi đâu?”

“Theo anh.” Kỳ Gia Ngôn nắm chặt tay của Mộc Hội Chi: “Bắt đầu buổi hẹn hò của chúng ta.”

Tác giả muốn nói:

Nhớ kĩ Thiên Di Di này! Cô ta vẫn sẽ đến gây chuyện đó! Nhưng làm sao thắng nổi đoàn đội nhân vật chính của chúng ta.