Người Bình Thường

Chương 14

Ăn sáng xong Thư Quân gọi điện về nhà, mẹ Thư nghe nói cậu sắp về thì rất vui, lại hỏi cậu: “Tiểu Tưởng về rồi hả con?”

Thư Quân nhìn người đàn ông đang rửa chén trong bếp, “Vâng” một tiếng, “Vừa về ạ, không phải lần trước mẹ bảo bọn con về nhà sao?”

“Cũng nửa tháng chưa về rồi,” mẹ Thư oán giận một câu, “Hai hôm trước bố con con nhắc với mẹ, à đúng rồi, con có về nhà Tiểu Tưởng thăm bố mẹ nó không?”

“Có ạ, mấy hôm trước con vừa đi.”

Đầu dây bên kia mẹ Thư còn định nói gì đó, Thư Quân đã nghe xa xa truyền đến âm thanh của bố mình, bảo mẹ đừng có lải nhải nữa: “Được rồi, buổi trưa thằng bé sẽ về đúng không?”

Mẹ Thư che tai nghe nhỏ giọng oán trách một câu: “Con trai em mới không chê em đâu.” Dứt lời lại hỏi Thư Quân, “Con trai, con ghét mẹ lải nhải hả?”

Thư Quân bật cười, đều nói người già như trẻ con, rõ ràng tuổi bố mẹ mình không tính là “Già”, nhưng từ khi hai người không bận rộn công việc nữa thì hình như có chút cải lão hoàn đồng. Kiểu nói như thế hồi trước mẹ Thư nghiêm túc già dặn tuyệt đối không nói ra, giờ lại thuận miệng vô cùng.

‘Tất nhiên là mẹ không lải nhải rồi.” Thư Quân cười đáp lời. Lúc này Tưởng Bác Sâm vừa lúc rửa bát xong đi từ phòng bếp ra, ngồi xuống cạnh cậu. Thư Quân nháy mắt với hắn, rồi lại nói với đầu dây bên kia: “Đúng rồi mẹ ơi, mẹ bảo bố hôm nay đừng ra ngoài mua thức ăn, chờ lát nữa con với anh ấy mang đồ ăn đến luôn.”

“Được, mà hai đứa cũng đừng quan tâm đến khẩu vị của hai ông bà già này quá, mua thứ người trẻ bọn con thích ăn nữa.” Mẹ Thư cười đáp lại.

“Rửa xong rồi hả?” Thư Quân cúp máy xong đến nắm tay Tưởng Bác Sâm, đúng như dự đoán thấy tay lạnh, lập tức nhíu mày, “Sao anh lại dùng nước lạnh rửa? Bên ngoài đang mưa, anh dùng nước nóng không được à?”

“Chỉ mấy cái bát thôi mà em…” Tưởng Bác Sâm vừa biện hộ một câu đã không nói nữa, nhìn Thư Quân cố dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm hai tay hắn, không nhịn được cười, “Em biết không, anh đang muốn ăn kẹo.”

Thư Quân khó hiểu, hỏi lại: “Kẹo? Anh muốn ăn kẹo gì?”

“Trẻ con khóc thì có kẹo ăn, anh đây lạnh tay, em mới có thể đau lòng.” Tưởng Bác Sâm giải thích.

Đầu tiên Thư Quân sững sờ, tiện đà vỗ vào mu bàn tay hắn, “Lần sau anh còn làm thế nữa thì em chặt hai tay anh luôn ấy, tin không hả?” Lời nói dù hung ác, nhưng vẫn cẩn thận ôm ngón tay Tưởng Bác Sâm, chờ đến khi cảm thấy tay hắn ấm lên mới thả ra.

“Mua ít cá về nấu món cá sốt dưa chua nhé?” Lúc Thư Quân về phòng ngủ thay quần áo nói một câu, nói xong lại nhớ tới cái gì bèn bổ sung: “Hai hôm trước em về nhà mẹ có đưa cho em hai bình mật ong, anh nhớ mang theo một bình đến cục, đừng uống cà phê suốt.”

Tưởng Bác Sâm đang cài khuy áo, nghe vậy là biết đang nói đến bà mẹ nào, thuận miệng nói: “Mẹ anh đúng là thương em, có đồ gì tốt cũng đưa cho em hết.”

Thư Quân ngồi ở bên giường, nhấc chân đá vào cẳng chân Tưởng Bác Sâm một cái, “Anh còn không biết ngại mà nói à, lần trước mẹ cho anh táo đỏ khô thì sao?”

Nhớ tới thứ bị mình để quên sau cốp xe, lúc tìm ra đã biến thành táo khô, Tưởng Bác Sâm quay người nhếch miệng cười không đứng đắn với Thư Quân: “Cái này là mẹ chồng đưa đồ tốt cho con dâu, rất nên, rất nên.”

Thư Quân cười mắng: “Anh mới là con dâu ấy.”

Cho tới bây giờ Tưởng Bác Sâm phải thừa nhận, lúc trước thái độ cẩn thận của Thư Quân với tình cảm này là rất đúng. Hai người họ comeout thuận lợi đến mức khiến người ta khó tin, có lẽ có quan hệ với việc lúc đó hai người đã hoàn toàn độc lập về kinh tế, có đầy đủ tài sản của riêng mình.

*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*

Bố mẹ Thư Quân tiếp nhận chuyện giữa hai người họ, nguyên nhân cũng không hẳn là tốt đẹp – Bố Thư bị tai nạn xe.

Lúc Thư Quân nhận được cú điện thoại mang theo tiếng khóc nức nở của mẹ mình còn cảm thấy bất ngờ. Trong lòng cậu mẹ mình vẫn là người mạnh mẽ già dặn quả quyết, từ “Khóc” này dường như không chút liên quan gì đến bà. Nhưng lần đó bà lại lần đầu tiên khóc tức tưởi trước mặt con trai mình, Thư Quân chỉ kịp sầu não một giây đã lập tức thu hồi tâm tình. Bây giờ bố cậu còn nằm trên bàn mổ không rõ sống chết, mẹ lại đang mất khống chế, cậu không được sợ hãi.

Lúc đó đúng lúc Tưởng Bác Sâm đang nghỉ phép, hắn không nói hai lời đã đặt vé cùng về với Thư Quân. Lúc đó mẹ Thư chỉ biết hắn là bạn bè vô cùng thân thiết với con trai, thấy hắn bận rộn trong bệnh viện còn hơi xấu hổ, cảm thấy làm phiền người ta quá. Trái lại Thư Quân vẫn thái độ bình tĩnh, vỗ vai mẹ mình bảo bà đừng có gánh nặng gì trong lòng.

Ssau khi giải phẫu bố Thư vẫn liên tục sốt nhẹ, Thư Quân và Tưởng Bác Sâm bèn cùng nhau trực đêm. Mẹ Thư gặp Tưởng Bác Sâm rất nhiều lần, thấy hai người tình cảm sâu nặng, vẫn chỉ cảm khái con trai mình có thể kết giao với một người bạn như thế thật sự là may mắn, cũng không nghĩ nhiều đến phương diện khác. Nhưng một lần ban đêm vô tình nhìn thấy hai đứa ở chung lại khiến bà giật mình.

Đêm hôm ấy bà trằn trọc mãi cũng không sao ngủ được, bèn dậy rồi đến bệnh viện muốn thăm chồng một chút. Không ngờ vừa bước vào hành lang đã thấy ở chỗ rẽ có hai bóng người đang ôm nhau, một trong số đó còn đang hôn trán người kia.

Tuy rằng trong đêm ánh đèn có hơi tối, bà vẫn nhìn thấy được rõ ràng, cái người thân hình cao to kia chính là người bạn của con mình mấy hôm nay đang trông nom ở bệnh viện, mà một người khác lại là con trai của mình, Thư Quân.

Bàn tay đang buông thõng bên người của mẹ Thư hơi run, trong lòng bà còn cho rằng mình hiểu lầm, nhưng cách một đoạn này,bà vẫn nghe được rõ ràng con trai mình đang nói: “Tưởng Bác Sâm, may mà có anh ở đây.”

Cái này giống như chỉ là một câu cảm thán vô cùng tuỳ ý thôi, nhưng mẹ Thư nghe xong trong lòng lại đau đớn chua xót, lời chất vấn trách cứ vốn sắp tuôn ra khỏi miệng lại bị chặn ở cổ họng – Lần sống chết này của chồng mình làm bà cũng có suy nghĩ như thế, may mà có cậu ta ở đây, có người này ở đây là bà an tâm.

Mà bên kia Thư Quân đang nói chuyện vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy mẹ mình đỏ mắt. Cậu cũng sợ hết hồn, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại rồi nắm tay Tưởng Bác Sâm chậm rãi đi tới, thấp giọng nói: “Mẹ ơi, xin lỗi, mấy hôm nay về vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói cho mẹ biết, chúng con ở bên nhau đã lâu rồi.”

Mẹ Thư nói không ra lời. Bà nhìn Tưởng Bác Sâm một chút, vẻ mặt người đàn ông cao to trẻ tuổi kia trầm ổn, trong mắt là kiên định không chuyển. Mà con trai mình sau khi nói xong thì liếc nhìn hắn, ánh mắt ấy khiến mẹ Thư sinh ra ảo giác, nếu như bà từ chối người trẻ tuổi này, bà cũng sẽ mất đi đứa con trai của mình.

Mẹ Thư nhìn hai người đang đứng trước mặt mình, nhẹ thở dài một hơi, “Hi vọng bố anh mới tỉnh lại sẽ không bị hai anh làm tức đến ngất tiếp.”

Thư Quân và Tưởng Bác Sâm liếc mắt nhìn nhau, hai người đều thấy được một tia bất ngờ trong mắt người kia. Họ đã chuẩn bị xong tư tưởng trường kì kháng chiến, nhưng lời này của mẹ Thư hiển nhiên là đã tiếp nhận rồi, có lẽ hạnh phúc bất ngờ đến quá đột ngột khiến hai người thậm chí không biết phải làm sao.

Sự đồng ý của bố Thư càng thêm thuận lợi, có lẽ là chuyện lần này đã khiến ông thông suốt rất nhiều, đối với sự lựa chọn bạn đời của con trai, ông vẫn không phản đối quá nhiều.

Cũng sau vụ tai nạn này, hai vợ chồng họ dần dần chuyển trọng tâm cuộc sống khỏi sự nghiệp. Rốt cuộc họ cũng nhận thức được quá khứ đã nợ con trai nhiều lắm, bây giờ muốn bù đắp nữa thì con mình cũng đã không cần, như vậy chỉ có thể tận lực thoả mãn cậu. Nếu Thư Quân thích Tưởng Bác Sâm, vậy thì ông bà sẽ cố gắng tiếp thu.