Người Bình Thường

Chương 27

Sau khi ăn tốt xong hai người ngồi xem phim trong phòng khách, là một bộ phim bom tấn chủ đề thảm họa của Hollywood. Thư Quân xem một lúc thì cảm thấy chán bèn ngồi bên cạnh chơi tablet, chơi được một lúc cậu ngẩng đầu lên nói: “Em muốn xuống.”

Tư thế bây giờ của hai người trông có vẻ xa nhau, từng người chiếm một bên nệm sô pha rồi dựa vào một cái thảm len nằm ườn ra. Nhưng thực tế là Thư Quân ủ chân trên ngực Tưởng Bác Sâm. Nghe thấy cậu nói muốn xuống, Tưởng Bác Sâm giơ tay kéo áo lên, Thư Quân lập tức thu chân về rồi nhảy xuống sô pha.

Cậu đến phòng vệ sinh một chuyến rồi cầm mấy túi đồ ăn vặt về, mở một túi khoai tây chiên nhai rôm rốp quay lại sô pha, sau đó ném một túi cho Tưởng Bác Sâm. Hắn nhận lấy nhưng không ăn, chỉ sán lại gần chiếc bàn thấp rồi nghếch cằm lên về phía Thư Quân: “Đút cho gia ăn hai miếng nhé?”

“Lưu manh.” Thư Quân cười ngậm một miếng khoai tây chiên trong miệng, một tay chống lên tay vịn sô pha rồi đút vào miệng người ấy. Một miếng khoai tây chiên lớn được bao nhiêu, gần như trong nháy mắt hai người họ đã hôn nhau rồi.

Nhưng nụ hôn cũng tùy ý như hàng ngày nắm tay nhau. Tưởng Bác Sâm liếm sạch vệt khoai dính bên miệng Thư Quân, lại vỗ vỗ bên cạnh ra hiệu cho Thư Quân ngồi xuống.

Thư Quân cầm PAD tới, trước tiên tìm một tư thế thoải mái dựa vào ngực Tưởng Bác Sâm, lại bắt một cái tay Tưởng Bác Sâm để đảm nhiệm làm giá đỡ PAD của mình, lúc này mới từ từ chơi một ván game offline.

Game này tên là “Tận thế”, người chơi điều khiển nhân vật vừa mở mắt là phải đối diện với một thế giới hoàn toàn yên tĩnh, khắp nơi đều là kiến trúc lạnh lẽ và thực vật biến dị không biết nói chuyện. Người chơi cần dựa vào manh mối gợi ý để không ngừng khai thác và bảo vệ những vật thể còn sống trong thế giới này, cũng phải tìm được người yêu mất tích đã lâu của nhân vật mới có thể qua cửa cuối cùng.

Trùng hợp thay, bộ phim Tưởng Bác Sâm xem cũng nói về ngày tận thế, có điều tận thế kéo đến chính là thiên tai đáng sợ. Thư Quân vừa chơi game vừa nghe lời thoại trong phim, bỗng nhiên tò mò hỏi: “Anh có từng nghĩ nếu tận thế đến thì phải làm gì chưa?”

Vốn cho là mình sẽ nghe được đáp án phủ định, không ngờ người đàn ông phía sau lại im lặng trong chốc lát rồi hết sức nghiêm túc đáp: “Đã từng suy nghĩ qua.”

Thư Quân kinh ngạc cười hỏi: “Thật sự từng nghĩ à? Chuyện khi nào thế?”

Tưởng Bác Sâm quay đầu sang xoa xoa đầu Thư Quân: “Cấp ba, hồi học lớp 12 ấy.”

Lớp 12…. Thư Quân nháy mắt một cái, hình như khi đó đúng là có lời đồn ngày tận thế các kiểu.

Sau khi vào lớp 12, gần như thần kinh của tất cả mọi người đều căng đến cực hạn, bất cứ tin tức gì truyền đến từ bên ngoài cũng gần như bị các học sinh vùi đầu học tập tự động quẳng ra ngoài não. Nhưng dù là vậy cũng có một ít tin tức xuyên thấu qua tầng tầng lưới dày đến kích thích tình cảm của mọi người.

Lời đồn ngày tận thế là thuộc vào nhóm này, khi đó rất nhiều người đều cho là lời đồn ấy tuyệt đối không giả, thậm chí dưới sự kích động của những kẻ cố ý còn gây nên phong trào tranh mua thực phẩm không ít lần. Có điều Thư Quân vẫn không tin, không ngờ Tưởng Bác Sâm lại đã từng nghĩ qua?

“Anh tính toán sao, ngày tận thế đến rồi thì anh chuẩn bị ứng phó thế nào?”

Tưởng Bác Sâm khẽ cười một tiếng: “Dẫn em chạy.”

Thư Quân lập tức có hứng thú, cậu thoát game rồi ngồi thẳng người lên nhìn về phía Tưởng Bác Sâm: “Dẫn em chạy trốn ư? Chạy thế nào? Chạy đến đâu?”

“ANh nghĩ trước hết thu gom đồ ăn và vũ khí, hơn nữa thân thể em không tốt, e rằng vũ khí cũng vô dụng, nên càng phải rèn luyện nhiều hơn.” Tưởng Bác Sâm giơ tay nắm lấy một nhúm tóc nhỏ của Thư Quân ngắm nghía: “Cũng không thể đến nơi có khí hậu khắc nghiệt được, mùa đông phương Bắc quá lạnh em không chịu được, vì thế nhất định phải đến một đồi núi thấp ở phía Nam. Không thể lựa chọn chỗ quá nhiều người, tận thế thường có nghĩa là trật tự hỗn loạn khôn cùng, anh không có cách nào đảm bảo sẽ che chở cho em mọi thời mọi khắc ở chỗ đông người.”

“Sao anh nghĩ gì mà xa thế?” Có lẽ thấy Tưởng Bác Sâm vừa ấu trĩ lại mang theo sự dũng cảm độc nhất của thiếu niên, Thư Quân cong cong đôi mắt: “Nói nữa, em cũng có thể bảo vệ anh mà.”

Hình như Tưởng Bác Sâm cũng cảm thấy khi đó thật ấu trĩ, hắn cười cười vân vê tóc Thư Quân thành một cục nhỏ: “Khi đó có lẽ là áp lực quá lớn chăng? Lúc thì nghĩ nếu tận thế được thì tốt quá, dù sao cũng loạn lạc cả, có lẽ chúng ta ở bên nhau sẽ không vấp phải lực cản nào; lúc lại cảm thấy ngày tận thế quá tối tăm, hai ta cứ vậy là quá tốt rồi.”

Thư Quân cảm thấy mình không nhịn cười nổi – thực tế là cậu cũng đã bật cười thành tiếng. Tưởng Bác Sâm vừa bất đắc dĩ vừa dung túng nhìn dáng vẻ cười híp cả mắt của cậu. Hắn nghiêng đầu hôn môi cậu một lúc, cuối cùng cũng dừng được tiếng cười của Thư Quân.

Mà Thư Quân hồi tưởng lại hồi học 12 của mình, cũng không nhớ được liệu hồi đó mình có từng tưởng tượng những vấn đề tương tự như như “Ngày tận thế đến thì nên làm gì” không, lúc đó ý nghĩ ngaapjt ràn trong lòng cậu là muốn học cùng một trường đại học với Tưởng Bác Sâm. Mặc dù biết hai người phân nửa không học chung một trường, nhưng Thư Quân vẫn nhắc nhở mình nhất định phải nỗ lực thi lên đại học, ngàn vạn lần không thể chủ quan.

Nói đến đó, chuyện này cũng đã từng là một tâm bệnh nho nhỏ của cậu.

*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*

Năm lớp 12 ấy, lớp họ được xếp thêm mấy học sinh học lại. Có một người nghe nói đã học lại liên tục bốn năm, đã biến thành thiếu niên tóc bạc sớm mà vẫn chưa thể đi thi. Vị thiếu niên tóc bạc kia vừa vặn ngồi trước bàn Thư Quân. Trong một lần nói chuyện phiếm lúc nghỉ giữa giờ, cậu ta vô tình nói đến chuyện mấy bạn học cùng khóa với mình đã tốt nghiệp rồi. Cậu ta liên tục cảm khái, nếu như mình lại thi lại không lên đại học nữa thì thật sự sẽ bị những người đi trước bỏ lại sau lưng, còn dùng ví dụ của một đôi tình nhân trong lớp cậu ta trước đây – nữ sinh ghi danh bảng vàng, nam sinh lại thi rớt. Sau khi học lại một năm thi đại học xong thì nam sinh nhận được điện thoại chia tay của nữ sinh, lý do là vì hoàn cảnh vị trí và gặp phải những người không giống nhau khiến hai người nảy sinh khoảng cách khó có thể đuổi kịp được.

“Cho nên mới nói, khoảng cách làm sao mà đẹp được, người đi trước vĩnh viễn không nhìn thấy người phía sau đuổi theo khổ cực thế nào. Người ta chỉ biết phía trước có phong cảnh tốt đẹp hơn đang chờ đợi mình, nào có thể nguyện ý quay đầu lại nhìn người xưa ngây thơ và khô khan cơ chứ.”

Cuối cùng, “thiếu niên tóc bạc” kia cảm khái rồi lắc đầu kết thúc bằng một câu rất nghệ thuật như vậy.

Mà Thư Quân nghe xong thì vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất khiếp sợ. Cậu và Tưởng Bác Sâm vốn cách nhau ba tuổi, nếu lần này thi đại học không thành công, bản thân mình không đậu, chẳng phải lại càng kéo dài khoảng cách của hai người ư?

Thư Quân âm thầm tạo áp lực cho mình, nhưng không biết nỗi sợ hãi trong lòng mình đã sớm bị Tưởng Bác Sâm nhìn thấu. Tưởng Bác Sâm cũng khá bất đắc dĩ với chuyện này, kết quả học tập của Thư Quân vô cùng tốt, nếu muốn nói lo lắng thi đại học không đỗ thì phải nói chính hắn mới đúng. Hắn nhìn Thư Quân nửa đêm vẫn kiên trì bật đèn học không chịu nghỉ ngơi, trực tiếp ngắt công tắc ngoài cửa rồi kéo người lên giường mình.

Thư Quân sợ hết hồn, vẫn nhung nhung nhớ nhớ sách giáo khoa của mình. Cậu mới vừa mở miệng nói một chữ đã bị Tưởng Bác Sâm tàn bạo cắn môi: “Không phải em ỷ anh thương em nên mới cố ý nửa đêm không ngủ để bắt anh ôm em lên giường đấy chứ?”

“Anh, anh nói mò, nói mò gì đấy…” Thư Quân hơi nôn nóng, lại vui mừng vì giờ phút này phòng ngủ đen kịt, nên người ấy cũng không nhìn thấy gò má đỏ bừng của mình.

Tưởng Bác Sâm không muốn làm gì với Thư Quân, hắn chỉ ngậm lấy môi dưới của cậu mà nhẹ nhàng dùng răng cọ qua cọ lại mấy lần. Đến cuối cùng vẫn không nỡ cắn đau người ta nên lại buông ra và không áp chế cậu nữa, mà buông tay ra sóng vai nằm với cậu. Hắn thấp giọng hỏi: “Tiểu Quân, em có nghĩ đến chuyện sau này không?”

Thư Quân ngẩn ra, vừa nghĩ vừa chậm rãi trả lời: “Sau này? Đầu tiên là muốn học đại học. Trường hai chúng ta học không ở cùng một thành phố, sau này đi học phải đi làm thêm nhiều để góp tiền mua vé máy bay đến thăm anh… Không biết sau khi tốt nghiệp có thể tìm được một công việc yêu thích không, đi học thì đành bó tay, nhưng công việc thì chúng ta vẫn phải cố gắng chọn nơi gần nhau chút, được không?”

Tưởng Bác Sâm nghe Thư Quân nhỏ giọng báo cáo, bỗng lặng lẽ nở nụ cười. Không có gì khiến người ta hài lòng bằng việc trong kế hoạch tương lai của người yêu bao gồm cả bản thân mình.

“Anh nghĩ thế cũng đúng, đến khi đó chúng ta sẽ comeout với cha mẹ, tiết kiệm được tiền rồi mua một căn nhà có sân thượng, việc trang trí thì chọn phong cách lạnh lẽo mà em thích.”

Thư Quân giơ tay đẩy hắn một cái: “Lạnh lẽo gì chứ? Đó là phong cách đơn giản.”

“Được được được, là đơn giản.” Tưởng Bác Sâm giơ tay nắm chặt lấy tay cậu, mười ngón đan lấy nhau. Hắn nhẹ nhàng thở một hơi thật dài: “Tiểu Quân à em xem, suy tính của em giống suy tính của anh – vì thế đừng tạo áp lực quá lớn cho mình. Trong kế hoạch của anh không thể thiếu được em, nếu như em chậm một bước, vậy anh sẽ vì em mà điều chỉnh kế hoạch một làn, cũng sẽ chờ em – Đừng vội phản bác, nếu như anh đi sau em, thì em sẽ đi về phía trước mà không hề quay đầu lại ư?”

Đáp án là phủ định không chút nghi ngờ. Trong nháy mắt, những nghi vấn và xoắn xuýt quanh quẩn trong  lòng đã lâu đều biến thành chua xót trào lên cổ họng, Thư Quân nắm tay người mình yêu càng chặt hơn nữa, nhỏ giọng nói: “Sẽ không.”

*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*

“Sau này kế hoạch là gì hả anh?” Thư Quân nhớ đến đoạn chuyện cũ này bèn hỏi một câu.

Hiển nhiên Tưởng Bác Sâm không biết tại sao cậu lại đặt câu hỏi, hắn không nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng đáp: “Kế hoạch hả? Phá nhiều vụ án hơn chút để tranh thủ kiếm kỳ nghỉ, sau đó đi trông tiệm với em hoặc đi du lịch này nọ. Lần trước nghỉ phép năm nói đưa em đi chơi cũng bất thành, năm nay không thể kéo dài được nữa.

Thư Quân nín cười: “Đấy là kế hoạch ngắn hạn, còn dài hạn thì sao?”

“Dài hạn?” Lần này Tưởng Bác Sâm nghiêm túc cẩn thận suy nghĩ một chút: “Giúp em mở rộng thêm cửa hàng.”

Thư Quân thật sự không nhịn được, cậu thay đổi tư thế ngồi quỳ trên sô pha, hai tay vòng lấy cổ Tưởng Bác Sâm rồi hôn xuống, lúc tiến lại  gần trong mắt còn cất giấu ý cười: “Thật sự là… Sao em lại yêu anh đến thế nhỉ.”