Người Cá Xấu Xí

Chương 11: Tiểu Nhân Ngư Được Tỏ Tình

Tiểu nhân ngư bắt đầu tập đi.

Mấy ngày này y thường đi dọc bờ biển, đôi chân trắng nõn dẫm trên cát hệt như đứa trẻ, chậm rãi học cách đi lại của nhân loại.

Hôm nay tất nhiên Chu không đi săn mà ở cạnh tiểu nhân ngư, hễ thấy Kiều lảo đảo một chút là lập tức căng thẳng bước tới ôm vào lồng ngực để y đứng vững.

Rõ ràng người tập đi là tiểu nhân ngư nhưng thợ săn còn căng thẳng hơn cả y.

Kiều tập đi cả buổi sáng, hai má đỏ hồng nhìn vào rất đáng yêu.

.

Google ngay trang || TRUM truyen.

O RG ||

Thể chất người cá thiên về lạnh, tiểu nhân ngư vừa đi như vậy trán đã lấm tấm mồ hôi.

Chu ở bên cạnh đau lòng, ngay lúc Kiều kêu nhẹ một tiếng đã ôm lấy đối phương đặt trên cát, thấp giọng khuyên nhủ: "Đừng đi nữa, hôm nay chúng ta đi đến đây thôi, buổi chiều phải ở nhà nghỉ ngơi."

Ngữ khí thợ săn dịu dang nhưng lại lộ ra vài phần không thể cự tuyệt.

Kiều cười khúc khích, mái tóc đen dài lay động chạm qua cánh tay Chu, giống như nhẹ nhàng trêu chọc, làm đối phương tâm tình nhộn nhạo cũng không biết.

"Chu, cám ơn huynh đã đối xử với ta tốt như vậy." Kiều khịt mũi: "Huynh là người đầu tiên đối tốt với ta như vậy, ta, ta không biết làm gì để báo đáp huynh."

Chu vươn tay lau mồ hôi trên trán tiểu nhân ngư, đau lòng nói: "Đồ ngốc, em đơn thuần thiện lương như vậy, là ta cam tâm tình nguyện đối xử tốt với em, không cần phải cảm tạ."

Nói thì nói như thế nhưng trong lòng thợ săn thật sự không muốn gì sao?

Đương nhiên là không rồi!

Tiểu nhân ngư xinh đẹp trong ngực, Chu là một nam nhân bình thường lại cấm dục nhiều năm, đối diện với người mình yêu thương đặt trên đầu quả tim để nâng niu, tất nhiên là khó kìm chế nhưng lại không thể không nhẫn nhịn.

Nói cái gì mà không cần tiểu nhân ngư cảm tạ, có trời mới biết hắn có bao nhiêu hi vọng, có bao nhiêu cầu mong tiểu nhân ngư có thể thích mình.

Cho dù chỉ là thích một chút chút thôi hắn cũng cảm thấy mĩ mãn.

Kiều nhìn Chu đang ngây người trước mặt, đối phương tựa hồ hơi buồn rầu.

Người cá nhỏ vươn bàn tay lành lạnh chạm vào khuôn mặt hơi thô cứng nhưng lại kiên nghị của Chu, lo lắng hỏi: "Chu, huynh bị sao vậy?"

Tiểu nhân ngư hơi động động mông: "Có, có phải do ta quá nặng không?"

Kiều động bên này lại ngọ nguậy bên kia.

Chu vốn dục vọng đã khó nén, bị tiểu nhân ngư cọ tới cọ lui trên người lam hắn trực tiếp bùng nổ.

Hắn thở mạnh một hơi, tay nắm bả vai tiểu nhân ngư càng tăng thêm lực.

Thanh âm thợ săn trở nên khàn khàn trầm thấp: "Không, Kiều không nặng chút nào cả, chỉ là...!em đừng nhúc nhích nữa được không?"

"Vì ——" sao? Chữ "sao" vẫn chưa kịp nói ra đã bị Chu cẩn thận đặt trên bờ cát.

Cát vàng mềm mại chạm vào da thịt, Kiều cảm thấy thoải mái, nghịch ngợm hơi động người.

Tiểu nhân ngư nằm dưới thân thợ săn không có chút phòng bị nào, cười tới vô cùng hồn nhiên, lại không biết dáng vẻ này đối với Chu hấp dẫn trí mạng thế nào.

Chu đột nhiên duỗi tay giữ lấy hai má tiểu nhân ngư.

Kiều mở lớn hai mắt nhìn Chu ở phía trên, ánh mắt hắn sâu không thấy đáy như biển cả, nhìn lâu dường như có thể hút cả người chìm đắm trong đó.

"Chu? Huynh làm sao vậy?"

Chu cười khổ, hắn buông Kiều ra, trở mình nằm ở bên cạnh, vẻ mặt tràn ngập rối rắm.

"Chu..."

Kiều lo lắng ngồi dậy lay lay đối phương, Chu đột nhiên hung hăng trừng y một cái.

Ánh mắt kia không có chút ác ý nào, nhiều hơn vài phần Kiều nhìn không thấu.

"Kiều, ta, ta có việc muốn nói với em từ lâu rồi."

"Kể từ ngày đầu tiên nhìn thấy em khóc trên bãi đá ngầm đã muốn nói với em rồi."

Kiều giật mình ngẩn ngơ: "Nói cái gì?"

"Ta thích em."

"Thích?"

Chu đáp nhẹ một tiếng, nhìn thấy tiểu nhân ngư đỏ mặt tỉnh tỉnh mê mê, rốt cuộc cũng không nhịn được nói ra tình cảm chôn sâu dưới đáy lòng.

Hắn nhanh chóng giữ lấy cằm tiểu nhân ngư, ánh mắt dừng ở đôi môi xinh đẹp như cánh hoa của Kiều.

Hắn chậm rãi ghé sát lại, hôn một cái lên cánh hoa kia.

"Là loại thích này, em hiểu chưa?".