Con người trên đời, chết có thể thấy xác, thấy hồn, được người khác nhớ đến cũng là một điều may mắn. Nói một cách tiêu cực thì sống đôi khi chỉ là để kiếm người dự đám tang cho mình.
Nhưng có gì không đúng sao?
Ngụy Thư nằm trong chăn bông ấm áp, cả người ê ẩm, mềm oặt ra như cọng bún, mệt mỏi nhưng chẳng sao ngủ được, cứ lăn qua lăn lại. Cái lúc thực hiện tam bái ấy, Ngụy Thư vẫn có thể ý thức được bản thân bị người khác nhập vào, cơ thể rét lạnh. Đầu óc bấy giờ có chút mơ hồ, trong lòng hỗn độn, có thể cảm thấy được cả những cảm xúc trong lòng quỷ hồn kia, chính là vui sướng, hạnh phúc, xúc động vỡ òa... cũng có chút tê tái, quặn lòng. Có lẽ là chút chạnh lòng khi phải chứng kiến người mình thương cắt đi duyên trần thế mà bằng lòng lấy một người đã mất, dẫu sao âm dương cách biệt, đều phải chịu thiệt thòi, khổ ải.
Nhưng chẳng phải vẫn tốt hơn là 'biến mất', như Trình Hạo... Anh ta bỗng dưng mất tích mà chẳng để lại bất cứ manh mối nào, dù thử mọi cách vẫn không thể nhìn ra, cứ như thể một con người bị bốc hơi, hay thập chí không tồn tại.
Cái cảm giác đau buồn bỗng dưng được khơi gợi ấy cứ càng lúc càng căng phồng lên trong lòng Ngụy Thư, không sao gạt bỏ hay đánh xẹp nó xuống được.
- Ta chỉ có thể nói con hãy từ bỏ đi...
Thập Tam nương đã nói với cậu như vậy ngay khi cậu hỏi về Trình Hạo. Sư phụ có lẽ biết gì đó hoặc không, cái chắc chắn là bà đã từ bỏ nhị đồ đệ của mình, tức là không thể cứu được. Nếu bà đã không thể thì liệu cậu...
Ngụy Thư vẫn luôn hi vọng, nhưng giờ lại bất lực, chán nản, tuyệt vọng, lòng nặng trĩu lại.