Tại phó bản thần quái, một con búp bê xuất hiện liền có thể gợi lên trong tâm trí người những câu chuyện xưa khủng bố, hơn nữa đứa bé trước mắt đột nhiên toát ra tới, còn cười một cách ghê rợn, thật sự làm lòng người sợ hãi.
Dáng vẻ nhàn nhã của Hoàng Tuấn Phong lập tức rút lui sạch sẽ, hắn vốn đang dựa vào bên bàn, tức khắc xụi lơ ra ngoài như một quả bóng xì hơi.
Ngay cả Chương Dương Phong vẫn luôn trầm ổn bình tĩnh cũng sắc mặt trắng bệch, lui về sau mấy bước. Bàn tay theo bản năng làm ra động tác phòng ngự, vai lưng rộng lớn vừa lúc chặn tầm nhìn của Dương Nhụy đứng sau hắn.
Nam nhân mặt lạnh Lưu Phái cũng nhanh chóng dạt ra, trong năm người chỉ còn lại Tiêu Mộ Vũ vẫn giữ nguyên vị trí, nàng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm búp bê kia.
Búp bê còn đang cười, Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, sau đó chân phải triệt thoái phía sau, cong lưng nhìn xuống dưới bàn. Như thế vừa nhìn, nàng liền đâm sầm vào một đôi con ngươi, cư nhiên là một đứa trẻ.
Ngay khi ý niệm này xuất hiện trong đầu nàng, búp bê Tây Dương trên mặt bàn đã ngã xuống, Tiêu Mộ Vũ còn không kịp phản ứng, đứa bé kia tay chân cùng sử dụng, tốc độ cực nhanh chui khỏi bàn, đảo mắt liền vọt tới trước mặt nàng.
Tiêu Mộ Vũ tự cho rằng mình đủ linh hoạt, lần này thế nhưng tránh không kịp, lập tức bị nó đụng ngã ngồi trên mặt đất. Chân nàng vốn đang dồn lực muốn đá đi ra, nhưng khi nhìn đến đứa trẻ nàng liền dừng lại, bởi vì đứa nhỏ chỉ nắm lấy nàng, cũng không hề thương tổn nàng.
Tiêu Mộ Vũ cúi đầu đánh giá đứa nhỏ này, là một nữ hài, trên mặt dơ hề hề, tay nhỏ cũng tràn đầy dơ bẩn, cánh tay bắt lấy Tiêu Mộ Vũ, trên miệng vẫn cười khanh khách, mơ hồ lẩm bẩm một câu: "Búp bê, xinh đẹp, thật xinh đẹp."
Nữ hài một bên cười một bên kêu, nước miếng theo khóe miệng chảy xuống, thoạt nhìn cũng không giống đứa trẻ bình thường, nhưng cặp con ngươi lại trong suốt như pha lê, cực kỳ tinh khiết.
Nữ hài nắm Tiêu Mộ Vũ, cặp con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm nàng, rõ ràng đang cười, mắt cũng thực mỹ, nhưng Tiêu Mộ Vũ bị đứa trẻ nhìn, trong lòng luôn có loại cảm giác sởn tóc gáy.
Bốn người còn lại cũng bị biến cố xảy ra đột nhiên này làm cho kinh sợ, đều khẩn trương nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ cùng đứa bé kia, hoàn toàn không nghĩ tới việc kéo đứa bé kia ra.
Đúng lúc này, một đạo giọng nữ ôn như từ cửa đại đường truyền đến, bước chân cũng có chút vội vàng. Cô vừa bước nhanh qua bên này vừa ôn nhu nói: "Tiểu Kiều, không thể như vậy, nhanh lên buông ra tỷ tỷ kia."
Trong sảnh lớn lúc này trừ bỏ tiếng nữ nhân ôn nhu nói chuyện, cùng tiếng cười khanh khách của đứa trẻ, cũng không còn động tĩnh khác, ngay cả tiếng bước chân đều bị che lấp.
Tiêu Mộ Vũ theo tiếng nhìn lại, nữ nhân vừa tới mặc một chiếc áo len màu vàng nhạt, phối cùng váy liền áo, đầu tóc vấn lên cao theo kiểu cổ điển, bước đi tuy rằng vội vàng, nhưng cả người từ đầu tới chân đều lộ ra một cỗ dịu dàng. Cổ tay áo hình lá sen càng làm cô ấy nhiều một tia thanh nhã, ngay khi cô ấy tới liền xua tan đi một mảnh áp lực cùng nặng nề trong cô nhi viện.
Phản ứng đầu tiên của Tiêu Mộ Vũ chính là, không hợp nhau, hơn nữa luôn cảm thấy nơi nào có điểm ngột ngạt.
Loại tốt đẹp này hoàn toàn không cách nào tương dung cùng cảnh vật xung quanh, nhưng khi cô ấy ngồi xuống nhẹ nhàng ôm lấy đứa trẻ đang cười ngây ngốc kia, lại kỳ dị mà xứng hợp toàn cảnh.
Tiểu hài tử nguyên bản chỉ là nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ, nhưng khi nữ nhân kia duỗi tay ôm lấy nó, nó lập tức dời ánh mắt nhìn chăm chú cô ấy, giống như một con én nhỏ không muốn xa rời tổ ấm, nhào vào trong lòng ngực nữ nhân, trong nháy mắt liền an tĩnh lại.
Sau khi thoát khỏi đứa bé, Tiêu Mộ Vũ từ trên mặt đất ngồi dậy nhưng vẫn duy trì tư thế ngồi xổm, vì thế nàng nhìn thấy đứa bé cổ quái vùi trong lòng ngực nữ nhân, lại xoa xoa nước miếng, thậm chí tay cũng cọ cọ vào áo chính mình, giống như sợ làm bẩn quần áo nữ nhân.
"Tiểu Kiều như thế nào một người chạy ra đây, sao không chơi cùng mấy người Tiểu Mân tỷ tỷ? Em xem mặt đều bẩn." Nữ nhân một chút đều không chê bộ dạng dơ hề hề của Tiểu Kiều, móc ra khăn tay lau mặt cho nó, sửa sang lại quần áo.
Lúc này nữ nhân có chút áy náy mà hướng Tiêu Mộ Vũ cười cười: "Ngượng ngùng, Tiểu Kiều bướng bỉnh, làm dơ quần áo của cô rồi."
Tiêu Mộ Vũ cúi đầu nhìn, trên vạt áo khoác ướt đẫm nước mưa của nàng lưu lại một dấu tay nhỏ màu đen, vừa lúc là một bàn tay mở ra.
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ dừng một chút, khẽ lắc đầu: "Không sao, vốn dĩ liền ướt, đứa trẻ lớn lên thực đáng yêu."
Bốn người bên cạnh mới vừa thở phào nhẹ nhõm cũng không thể nói lời nào, trong lòng đối nữ nhân đạm nhiên lạnh nhạt trước mắt tràn đầy cảm khái. Đây là EQ cao vẫn là mở to mắt nói dối, đứa trẻ kia lấy loại phương thức quái dị như vậy xuất hiện, cùng đáng yêu nơi nào có thể dính dáng.
Nghe Tiêu Mộ Vũ nói xong, nữ nhân cùng đứa bé đều nhìn nàng một cái, này một lớn một nhỏ ánh mắt cực kỳ nhất trí. Theo sau nữ nhân nhẹ giọng nói: "Vừa rồi lão Tang đã nói cho tôi biết, mấy ngày này thời tiết đều không tốt, y phục trên người các vị đều bị xối ướt, thực dễ dàng cảm mạo. Chúng ta nơi này vẫn có quần áo sạch, chạy nhanh đi đổi thân quần áo đi."
Nói xong cô quay đầu nói với nam nhân vừa dẫn đoàn người vào sảnh đường: "Lão Tang, dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi, tôi nấu chút canh gừng cho bọn họ khử hàn."
Lão Tang vẫn đứng ở cửa đại đường không có theo vào, lão ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ, loại ánh mắt quỷ dị này khiến Tiêu Mộ Vũ đoán không ra tâm tư hắn, thực mau đã thấy hắn xoay người ý bảo bọn họ đuổi kịp.
Thời tiết lạnh lẽo, mặc y phục ướt thực dễ dàng sinh bệnh, vốn dĩ chính là lấy mạng qua ải, bọn họ đều không muốn ở phó bản cảm mạo, sau khi nói cảm tạ liền đi theo lão Tang.
Tiêu Mộ Vũ đi ở mặt sau cùng dừng một chút, dò hỏi: "Xin hỏi hôm nay nơi này còn có ai tới qua hay không?"
Nữ nhân đang khom lưng hống tiểu Kiều, nghe vậy động tác ngừng lại, ngẩng đầu vén lên sợi tóc bên tai, "Có, trước khi các vị tới, lão Tang phát hiện ba người ở chân núi phía sau cô nhi viện, cũng không biết bọn họ tao ngộ cái gì đều bị trọng thương, vẫn còn chưa tỉnh. Tôi còn lo lắng không có biện pháp thông tri người nhà bọn họ, cô nhận thức bọn họ sao?"
Trong lòng Tiêu Mộ Vũ thoáng căng thẳng, trên mặt cũng lộ ra vài phần lo lắng: "Tôi có một người bạn, chúng tôi bị lạc nhau, tôi còn không có nhìn đến nàng."
"Là nam hay nữ?" Nữ nhân hỏi ra một vấn đề, khóe miệng còn mang theo ý cười.
"Là nữ, rất đẹp."
"Vậy khả năng thật ở bên trong, đích xác có một cô gái thật xinh đẹp, Tiểu Mân lúc ấy vẫn luôn nói nàng lớn lên rất đẹp, thực thích nàng. Cô đi trước thay quần áo, tôi dẫn cô đi xem có phải bạn mình hay không."
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, bước nhanh đuổi kịp đội ngũ phía trước. Nữ nhân này hẳn là viện trưởng, như thế ưu nhã có khí chất, thoạt nhìn trên dưới ba mươi tuổi, liền đảm đương chức viện trưởng rồi sao?
Tiêu Mộ Vũ suy tư, bước chân lại nhanh một ít, nàng cần nhanh chóng đi xem trong ba người kia có Thẩm Thanh Thu hay không, xem nàng ấy thương tích thế nào rồi.
Nàng có chút bất an.
Nếu Thẩm Thanh Thu ở bên trong, dựa theo thân thủ đáng sợ của nàng ấy, gặp chuyện gì mới có thể bị thương hôn mê?
Nơi thay y phục nằm cuối tầng một của toà nhà, lão Tang từ trong tủ lấy ra năm bộ y phục sạch sẽ. Tiêu Mộ Vũ nhìn một chút, vải vóc kiểu dáng đều không sai biệt lắm, giống như là đồng phục lao động.
Tiêu Mộ Vũ là người thứ nhất đổi xong quần áo, áo khoác cotton được tẩy trắng bệch cùng áo thun quần dài, cũng không vừa người, hẳn là free size.
Đơn giản xoa xoa tóc dài ẩm ướt, Tiêu Mộ Vũ liền sửa sang lại chính mình, sau đó đi tìm viện trưởng.
Thấy nàng thực mau liền ra tới, nữ nhân đánh giá nàng một phen, ôn cười nói: "Vội vàng như vậy, hẳn cô ấy là bạn rất thân của cô."
Tiêu Mộ Vũ không nói chuyện chỉ là gật đầu, nàng đi theo viện trưởng một đường lên lầu hai.
Tòa cô nhi viện này quá mức an tĩnh, trừ bỏ viện trưởng, người gác cổng còn có đứa bé tên Tiểu Kiều, nàng không thấy được bất luận người nào khác, cũng không nghe được thanh âm.
"Làm sao không thấy được các em nhỏ khác?" Tiêu Mộ Vũ nhịn không được hỏi.
Viện trưởng dịu dàng cười: "Lúc này là thời gian nghỉ trưa, bọn trẻ phần lớn đều đang ngủ, Tiểu Kiều cũng vừa được tôi dỗ dành đi ngủ rồi."
Viện trưởng dừng lại trước một gian phòng, thời điểm cô ấy đẩy cửa, ánh mắt Tiêu Mộ Vũ liền nhìn chăm chú vào nữ nhân nằm trên chiếc giường đơn ngoài cùng. Mái tóc xoăn màu nâu xõa tung trên khăn trải giường trắng, sắc mặt có chút tái nhợt, nghiêng mặt hôn mê, thật là Thẩm Thanh Thu.
Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn thực bình tĩnh, rốt cuộc đó là Thẩm Thanh Thu, dù sao cũng mới bắt đầu phó bản, sẽ không xảy ra chuyện. Nhưng ngay khi thấy được Thẩm Thanh Thu, loại cảm giác như trút được gánh nặng, cùng mạc danh khẩn trương làm nàng ý thức được, chính mình một chút đều không bình tĩnh.
"Thanh Thu?" Tiêu Mộ Vũ bước nhanh đi qua, cong lưng nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt Thẩm Thanh Thu, băng băng lương lương, làm nàng nhịn không được nhíu mày.
"Nàng bị thương thế nào?" Tiêu Mộ Vũ xốc lên chăn, phát hiện y phục Thẩm Thanh Thu cũng thay đổi, nhìn không ra nơi nào có vết thương, chóp mũi cũng không ngửi được mùi máu tươi.
"Xem ra nàng thật là bạn của cô, lúc tôi phát hiện nàng, nàng đã hôn mê, như là từ chỗ cao té xuống. Bởi vì không có ngoại thương rõ ràng, nàng còn không tỉnh, cụ thể thương đến nơi nào chúng tôi cũng không rõ, đường dây điện thoại cô nhi viện bị chặt đứt, chúng tôi cũng không biện pháp liên hệ bệnh viện, thấy nàng hô hấp vẫn còn tốt, cho nên muốn quan sát một chút."
Tiêu Mộ Vũ bắt giữ tới rồi một tin tức, đường dây điện thoại bị chặt đứt, cũng chính là vô pháp liên hệ cùng ngoại giới.
"Cảm ơn cô."
"Khách khí, cô tạm thời yên tâm ở đây, tôi còn có việc trước xin lỗi không tiếp được."
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, nhìn theo viện trưởng rời đi. Ngay khi nàng chuẩn bị quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, biểu tình của nàng hơi ngưng, nghiêng tai lắng nghe, tiếng bước chân đã đi xa.
Thật là có điểm nghi thần nghi quỷ, Tiêu Mộ Vũ hít vào một hơi, nhìn Thẩm Thanh Thu trong lòng vẫn không yên tâm, vì thế duỗi tay cẩn thận sờ soạng trên người Thẩm Thanh Thu.
Nghe viện trưởng nói Thẩm Thanh Thu hình như là ngã xuống, bởi vậy Tiêu Mộ Vũ sợ nàng ấy bị thương tới rồi xương cốt. Ngón tay của nàng ấn nhẹ từ hai chân đến vòng eo của Thẩm Thanh Thu, đang chuẩn bị kiểm tra xương sườn trước ngực, một bàn tay nhanh chóng chuẩn xác bắt lấy cổ tay Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, cúi đầu nhìn người vốn đang ngủ đã mở mắt, cặp con ngươi màu nâu dạng ra nhỏ vụn ánh sáng, cong môi cười nói: "Em còn muốn sờ đến nơi nào?"
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ dừng lại ở tư thế nàng bắt lấy tay mình, phương hướng này Thẩm Thanh Thu dùng tay trái thật có chút bất tiện, tuy rằng nhịn không được muốn dỗi nàng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, thấp giọng nói: "Tay phải bị thương rồi?"
Thẩm Thanh Thu ngước mắt nhìn nàng, trong mắt có chút kinh ngạc, nàng nhìn thoáng qua phía sau Tiêu Mộ Vũ, ánh mắt tức khắc ngưng trụ.
Hai người khoảng cách như thế gần, biểu tình rất nhỏ này của Thẩm Thanh Thu đều rơi vào trong mắt Tiêu Mộ Vũ, vừa định quay đầu lực đạo nắm cổ tay nàng lại nặng thêm, Tiêu Mộ Vũ lập tức đình chỉ động tác.
Thẩm Thanh Thu biểu tình có chút đau đớn, vô cùng đáng thương nói: "Giống như quăng ngã gãy xương cốt, không thể động, đau lắm."
Tiêu Mộ Vũ mày nhăn lại, môi nhấp chặt, giờ phút này trong lòng nàng tư vị chính là không dễ chịu. Nàng luôn cảm thấy phía sau lưng có hai mắt đang nhìn chằm chằm nàng, thậm chí tầm mắt đều mang theo lạnh lẽo, nhưng nàng không thể xoay người xem, mà nghe xong Thẩm Thanh Thu nói, nàng lại lo lắng tình huống của nàng ấy, tay phải là tay thuận của Thẩm Thanh Thu, nếu bị gãy xương ảnh hưởng không cần nói cũng biết.
"Nơi nào đau, cho em xem." Tiêu Mộ Vũ phủ thân dán đến càng gần, Thẩm Thanh Thu nghiêng về bên trái, nương Tiêu Mộ Vũ thân thể che đậy, dùng dư quang lặng lẽ nhìn về phía cửa.
Cửa phòng cao hơn hai mét, phía trên có cửa sổ thủy tinh, lúc này ở góc cửa kính lộ ra nửa khuôn mặt, pha lê cũng không phải thực sạch sẽ bởi vậy xem có chút mơ hồ, nhưng Thẩm Thanh Thu thực xác định chính mình không nhìn lầm.
Kia một con mắt phiếm u quang không hề chớp mắt nhìn chằm chằm trong phòng, hơn nữa từ lúc Thẩm Thanh Thu vô tình nhìn đến, nó vẫn không hề động, mơ hồ hiện lên gương mặt trắng bệch sau tấm kính, thật sự là đang khiêu chiến giới hạn của lý trí con người.
Cũng liền Thẩm Thanh Thu người xưa nay không biết sợ là gì, mới dám trộm đi quan sát nó. Thẩm Thanh Thu càng nhìn liền cảm thấy càng quỷ dị, nàng luôn cảm thấy con mắt kia không phải nhìn trong phòng, mà chỉ là nhìn các nàng, thậm chí là chăm chú khóa Tiêu Mộ Vũ, cho nên nó cũng không phát hiện Thẩm Thanh Thu khác thường.
Tiêu Mộ Vũ lúc này đã cúi người vãn lên ống tay áo tay phải của Thẩm Thanh Thu, nương khoảng cách này, nàng hạ giọng gần như thì thầm vào tai đối phương: "Mặt sau có cái gì?"
Tuy rằng Thẩm Thanh Thu lá gan lớn, nhưng cũng không tâm tình đi thưởng thức loại kia quỷ vật, vì thế thu hồi ánh mắt thấp giọng nói: "Đồ vật không sạch sẽ."
"Nơi khuỷu tay rất đau, có phải hay không đã sưng lên?" Thẩm Thanh Thu tiếp tục dùng âm lượng bình thường nói.
"Ừ, sưng lên, thoạt nhìn bị thương rất nghiêm trọng, chỉ sợ là muốn phế đi." Nàng vẻ mặt quạnh quẽ nhìn cánh tay trắng nõn của Thẩm Thanh Thu, không mặn không nhạt nói.
Thẩm Thanh Thu: "...."
------------------------------------
*Tác giả có lời muốn nói:
Lúc gặp nguy hiểm....
Tiểu Tiêu: Nơi nào đau, để vợ nhìn xem.
Tiểu Thẩm: Vợ ta thật là ôn nhu.Lúc hết nguy hiểm.....
Tiểu Tiêu: Chậc, rất nghiêm trọng, phỏng chừng muốn phế đi
Tiểu Thẩm:......