“Cậu cậu cậu…… Cậu là…… Lý Lý Lý Lý……”
Chú ba còn chưa lặp lại từ “Lý” xong, Lý Mính Hưu đã lễ phép mà vươn tay, cười tủm tỉm: “Chào chú ba, chính là con, con là họ Lý.”
Dư Tễ Đan giữ cánh tay Lý Mính Hưu: “——anh ấy là……”
Dư Tễ Đan còn chưa giới thiệu đã bị chú ba lần thứ hai ngắt lời:
“…… Lý Lý Lý…… cậu là Lý Mính Hưu?!”
Lý Mính Hưu thẳng tắp mà nhìn ông ấy, cười một chút: “Đúng vậy, là con, con là Lý Mính Hưu.”
Chú ba: “…………”
Sắc mặt ông ấy trắng bệch, như đi đêm gặp được quỷ, cằm cũng suýt nữa rớt ra rồi.
Lý Mính Hưu vẫn luôn duy trì tư thế duỗi tay, cười lặp lại một lần: “Chú ba mạnh khỏe.”
Tễ Đan khẽ nhíu mày, nhìn nhìn Lý Mính Hưu, lại nhìn nhìn chú ba.
Hai người kia sao vậy?
“Chú ba? Chú sao vậy? sắc mặt chú đột nhiên không tốt vậy——” Dư Tễ Đan chớp chớp mắt, “Chẳng lẽ hai người biết nhau từ trước sao? Chú biết Mính Hưu sao?”
Chú ba: “…………”
Ông ấy run bần bật mà nhìn về phía Lý Mính Hưu, ánh mắt rõ ràng là muốn xin giúp đỡ.
Dư Giang nguyệt Bên cạnh cũng nhìn ra không khí có gì đó không đúng, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay ông ấy: “Chú ba? Muốn con đưa chú đi bệnh viện không?”
Chú ba làm lơ Dư Tễ Đan cùng Dư Giang nguyệt, nhìn chằm chằm vào Lý Mính Hưu, thử thăm dò hỏi: “chú…… chúng ta…… biết nhau…… hay là……”
Chờ một giây, Hắn kinh hách tiếp: “Hay là không quen biết vậy?”
Dư Giang nguyệt trực tiếp cười phì, đẩy chú ba một chút: “Chú ba! Chú đang làm gì! Chú có biết anh Mính Hưu hay không chính mình còn không biết sao? Chú hỏi ý kiến anh ấy làm gì nha?”
Chú ba: “…………”
“Chú ba!” chú hai nhìn Toàn bộ quá trình rốt cuộc nhịn không được lên tiếng, “Chúng ta lần đầu tiên cùng cháu rể gặp mặt, lại không có tiền đồ như vậy, mất mặt không?”
Chú ba: “…………”
Có điểm ủy khuất.
Này cũng không thể trách ông…… ông cũng không biết là “Biết”, hay “Không quen biết”. Ông mới trở lại thành phố nảy, còn cùng cháu rể nháo một trận lớn như vậy…… Vạn nhất ông đem đối phương diễn trò……
Nhưng người này lại đúng là người ông đắc tội không nổi, hậu quả thật không dám tưởng tượng a!
“Chú ba……” Lý Mính Hưu cười đến bình dị, “Chú có biết con hay không, hỏi con cũng vô dụng nha, nhưng trước đây con hẳn là không quen biết chú.”
Mẹ nó, cậu sớm nói cậu không quen biết tôi, tôi chẳng phải sẽ biết cậu định ở đây diễn tiết mục gì sao!
“—— không quen biết!” Chú ba chém đinh chặt sắt mà trả lời, “Tễ Đan, chú nghĩ nghĩ, thật sự không quen biết.”
Dư Tễ Đan vẫn chưa hết nhăn mày nhíu mi, chỉ là nửa tin nửa ngờ gật gật đầu.
Màn chào đón chú ba thực mau qua đi.
Dư Tễ Đan cùng Lý Mính Hưu ban nãy đã đặt trước đồ ăn, chờ người đến đông đủ, đồ ăn cũng được bưng lên bàn.
Xuất phát từ lễ nghĩa, Lý Mính Hưu trước khi dùng cơm, rót rượu giúp hai chú của Tễ Đan.
Lý Mính Hưu cầm bình rượu, rót cho chú hai xong, vừa muốn rót cho chú ba, chú ba lập tức duỗi tay muốn cướp bình rượu Lý Mính Hưu trong tay, trong miệng còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Để chú tự rót, chú tự rót là được……”
Chú hai quát lớn: “Chú ba! hôm nay cậu uống lộn thuốc hả?!”
Lý Mính Hưu nhẹ nhàng cười cười: “Không có việc gì, chú ba, để con rót cho người ……”
Chú ba: Đứng ngồi không yên.
Rót rượu mời người lớn xong, Lý Mính Hưu liền trở về chỗ mình.
Dư Tễ Đan chớp mắt cười với anh.
Trong lúc Ăn cơm, Lý Mính Hưu vẫn luôn giúp Dư Tễ Đan gắp đồ ăn, còn lột tôm muốn đút cho Dư Tễ Đan.
Dư Tễ Đan nguyên bản không ăn tôm, nhìn thấy Lý Mính Hưu muốn đút cô ăn tôm, cô lập tức xoay đầu, “Không ăn, em không ăn.”
Lý Mính Hưu: “…………”
Dư Tễ Đan tật xấu kén ăn thật nghiêm trọng, thật là làm anh đau đầu không thôi.
“Ăn một chút thôi.” Lý Mính Hưu nhẹ giọng, “Một miếng nhỏ thôi! Tôm rất dinh dưỡng, em cắn một miếng nhỏ, được không? Cho anh mặt mũi, một miếng nhỏ thôi!”
Dư Tễ Đan lắc lắc đầu.
Khóe môi giật giật, liều chết từ chối.
Nhưng loại giằng co này không được bao lâu.
Bởi vì Dư Tễ Đan phát hiện tất cả mọi người ở đây dừng ăn cơm cùng nói chuyện, tất cả đều nhìn về phía bọn họ——thật giống hôm nay được diễn vai chính.
Dư Tễ Đan: “…………”
Cô bị Lý Mính Hưu đuổi theo đút ăn như một đứa trẻ con, ngày thường hai người ở nhà thì không sao cả, nhưng hiện tại đều bị người nhà vây xem như vậy……
Bỗng dưng cảm thấy một trận thẹn thùng nha.
Cô quay đầu lại, một bên trừng mắt Lý Mính Hưu, một bên không tình nguyện mở miệng, nhắm ngay con tôm chết tiệt trong tay anh, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ.
Thấy Dư Tễ Đan rốt cuộc ăn tôm, thím hai vui mừng mà cười: “Tễ Đan, rốt cuộc có người có thể trị con rồi, xem con về sau còn kén ăn không?”
Thím hai càng xem càng thích Lý Mính Hưu, đại khái là có tâm tình “Mẹ vợ xem con rể”, lại nói: “Nhìn các con ân ái như vậy, làm trưởng bối như chúng ta cũng an tâm rồi, về sau còn muốn phiền toái tiểu Lý chiếu cố Tễ Đan của chúng ta nhiều.”
Lý Mính Hưu cười nói: “Nhất định, con sẽ vui vẻ chịu đựng.”
“…………” Dư Giang nguyệt cố ý trêu ghẹo Dư Tễ Đan, “Ai nha, người ta hai người, thật vui vẻ nha? Người nọ đút người kia, xem thật là ngốc?”
Nói rồi cô lại che ngực: “Tuy rằng ngốc, nhưng mà em cũng thật muốn được đút ăn nha, lại không ai đút! Haiz…”
Dư Tễ Đan liếc Lý Mính Hưu, phát hiện anh cũng đang nhìn cô ——
Cô nhấp khóe miệng cười trộm một chút.
Bữa tiệc đang lúc vui vẻ.
Chú hai vẫn luôn suy tư gì đó, sau lại buông đũa —— thành công hấp dẫn lực chú ý của mọi người——nói: “Lý Mính Hưu, cậu thực sự muốn cưới Tễ Đan của chúng tôi sao?”
Lý Mính Hưu cũng buông đũa, trịnh trọng mà trả lời: “Đương nhiên ạ.”
“Tôi đây cũng không giấu diếm điều gì, có chuyện cứ việc nói thẳng.” Chú hai biểu tình nghiêm túc, khẩu khí càng nghiêm túc, “tôi không biết cậu có mị lực cùng ma lực gì, lại thành công đem mê hoặc được Tễ Đan——tôi đã từng nghĩ tới, Tễ Đan tương lai sẽ tìm một người đàn ông thế nào, thân là chú thím của nó thậm chí đều nghĩ có lẽ nó cả đời này đều dấn thân vào công việc, sẽ không tìm đối tượng, nhưng trong vô số tưởng tượng, chưa từng có một người nào giống cậu cả. Đúng vậy, chúng tôi thừa nhận, bề ngoài cậu quả thật cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ ưu tú, cậu có thể làm phụ nữ điên cuồng chỉ nhờ vào vẻ bề ngoài của mình. Cho nên một người lập công vô số, nhìn quen mặt âm u của xã hội, cũng đã sớm qua thời thiếu nữ như nó cũng theo cậu…… Tễ Đan lựa chọn cậu, làm tôi cảm thấy rất ngoài ý muốn! Nhưng tất cả cũng là do tình và lý bên trong, nhưng mà Lý Mính Hưu, làm một người đàn ông——”
Câu nói kế tiếp của ông còn chưa nói xong, chú ba ngồi bên cạnh liền dùng hết toàn lực dẫm chân ông một cái.
“Mẹ nó!” Chú hai ăn đau kêu một tiếng, bắt đầu thô tục, “Cậu mẹ nó dẫm chân anh làm gì, còn dùng lực mạnh như vậy!”
Chú ba nhìn nhìn Lý Mính Hưu, lại trừng ông anh của mình: “thời đại nào rồi, có thể dẹp bớt mấy cái thuyết giáo của anh đi không? Tễ Đan thích tìm ai là hôn nhân tự do của nó, anh quản nhiều làm gì?!”
“…………” vẻ mặt Chú hai không thể hiểu được mà nhìn em mình, “Tại sao anh không được quản? Anh là chú nó, anh chúng ta đã đi sớm, chúng ta chính là chú ruột của nó, còn không thể giúp đỡ trấn cửa ải cho nó? Đây là hôn nhân đại sự của cháu gái ruột cậu đó!”
Chú hai hung tợn mà trừng mắt thằng em uống lộn thuốc của mình, tiếp tục cùng Lý Mính Hưu nói: “…… Nhưng làm một người đàn ông, phải có khả năng lo cho gia đình và vợ con của mình, như thế nào có thể để một người phụ nữ gánh vác kinh tế gia đình đây? Cậu hẳn là phải nghiêm túc ngẫm lại, nếu cậu có khó khăn gì, tôi có thể giúp cậu tìm một công việc ổn định——”
Chú ba vừa mới bưng bình rượu, rót vào ly trêи tay chú hai đến tràn cả ra ngoài.
Chú hai lập tức từ trêи chỗ ngồi nhảy dựng lên, nhìn trêи mặt bàn khắp nơi đều là rượu, ông tức giận đến điên tiết: “Thằng ba! Cậu cũng không nhìn xem hôm nay là ngày gì, nhất định phải chọc tức anh đây mới ăn được cơm đúng không!”
Chú ba cũng không chịu thua: “Anh hai! Ăn cơm cũng không phải nhờ anh nữa rồi! Tễ Đan đã lớn như vậy, nó có chủ kiến của mình, không cần anh ở đây lải nhải!”
Nghĩa trêи mặt chữ là: Anh con mẹ nó đừng tìm đường chết!
Mắt thấy hai ông chú giương cung bạt kiếm, Lý Mính Hưu đành hoà giải: “Chú hai, chú ba, hai chú tuy rằng ý kiến bất đồng, nhưng xuất phát đều là vì muốn tốt cho Tễ Đan——cùng với tâm niệm của con thật không mưu mà hợp, cho nên, kiến nghị của chú hai con và Tễ Đan về nhà sẽ nghiêm túc suy nghĩ lại.”
Lý Mính Hưu tự mình ra mặt, chú ba khẳng định sẽ không nói cái gì nữa.
Chú ba ngưng chiến, chú hai cũng tự nhiên tắt lửa.
***
Một hồi tiệc gặp mặt trưởng bối, chỉnh thể mà nói vẫn tính là vui vẻ.
Lý Mính Hưu từ nhỏ đến lớn đều sống trong xã hội thượng lưu, sau khi lớn lên cũng đều sống trong các tiệc tùng lớn nhỏ, trêи bàn đàm phán, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện quỷ, năng lực có thể nói không thể nói rõ trình độ nữa rồi.
Chỉ cần anh có ý định, anh có thể đem mọi người trong nhà Dư Tễ Đan làm cho vui tươi hớn hở —— việc này đối với anh mà nói chỉ là chuyện nho nhỏ không đáng nói đến.
Sau khi tiệc tan, Dư Tễ Đan trước tiễn gia đình chú hai ra ngoài, chú ba cố ý về sau một chút.
Ông đứng trong đại sảnh chờ Lý Mính Hưu đi mua đơn đài thọ.
Giải quyết tốt hậu quả, Lý Mính Hưu đi rửa tay, chờ đến khi anh đi ra, chú ba lập tức đi lên đón.
Câu đầu tiên chính là: “Lý đại thiếu gia, cậu ra khi nào vậy?”
Lý Mính Hưu ba phải mà trả lời: “Năm nay.”
“Ai……” Chú ba thở dài, “Tôi cũng không biết nói cái gì mới tốt, cậu không cần để bụng lời nói của anh hai ở trong lòng, anh ấy cũng là vì Tễ Đan, hơn nữa ——”
Ông dừng một chút, mới nói:
“Anh hai…… Không biết người năm đó chính là cậu, tin tức phong tỏa quá lợi hại, anh ấy không thể nào biết…… sự tình, ngay lúc đó tập trung bùng nổ một lúc, lung tung rối loạn, hơn nữa Tễ Đan lại không nhớ được, tôi và anh ấy thương lượng, định liên thủ lừa nó, đây cũng là nói dối có thiện ý đi…… lúc sau, anh hai cũng hỏi qua tôi, tôi không dám nói cho anh ấy người nọ là cậu, ba cậu đã cảnh cáo tôi, kỳ thật cho dù Lý tổng lúc ấy không có cảnh cáo tôi, tôi cũng không dám nói…… Lý đại thiếu gia, thực xin lỗi, tôi thực xin lỗi cậu, thay mặt cả nhà họ Dư thực xin lỗi cậu……”
Lý Mính Hưu vỗ nhẹ bả vai ông, cười cười: “Chuyện quá khứ, nói thêm nữa cũng vô ích.”
“Lúc ấy anh hai gọi điện thoại cho tôi, khi nói Tễ Đan muốn đính hôn, đầu tôi đều trống rỗng, tôi thật sự rất sợ hãi, nếu Tễ Đan thật sự yêu người khác, cùng người khác đính hôn…… tôi đây liền trở thành đại nghiệt, bởi vì tôi lúc ấy không nói cho nó biết chân tướng…… Không phải nó có lỗi với cậu, là tôi, tôi sẽ thực có lỗi với cậu, tôi có tự sát cũng không đủ tạ tội với cậu! Tự sát cũng không trả hết những gì cậu đã hi sinh……”
Khóe môi Lý Mính Hưu mỉm cười, cười như không mà nói: “Chú ba, được rồi, tôi hiểu được ý chú…… chú cho rằng tôi sẽ trả thù chú sao? Có lẽ đi…… Nếu đặt tôi ở thời điểm trước kia, cơ bản, chỉ cần tôi muốn, nhất định sẽ khiến chú sống và chết cũng không thể nào phân biệt được ——”mấy chữ cuối cùng anh ngắt từng chữ một, làm chú ba cả người giật mình.
“Trước kia tôi là bởi vì không chiếm được Tễ Đan, cho nên nổi điên, nhưng hiện tại tôi đã có được cô ấy, tôi cũng đã sớm bị Tễ Đan ôn nhu hương mài mòn bớt nhiều góc cạnh rồi, tôi sẽ không ghi nhớ chú đã từng thế nào, ngược lại muốn cảm tạ chú, chuyện trước kia Tễ Đan quên mất ít nhiều, là nhờ chú không nói cho cô ấy chân tướng, làm cô ấy rời xa thống khổ …… Tiếp nhận tôi một lần nữa.”
Chú ba thật cẩn thận: “Lý đại thiếu gia……”
“Chú ba.” Lý Mính Hưu quay lưng nhìn về phía ông, “Chú là chú ba của Tễ Đan, cũng xem như là trưởng bối của tôi, cho nên chú về sau không cần nơm nớp lo sợ như vậy, cũng không cần gọi tôi là cái gì đó đại thiếu, gọi Mính Hưu là được.”
Chú ba: “…………”
Xin lỗi, gọi không được……
Lúc này, Dư Tễ Đan tiễn gia đình chú hai đã trở về tiệm cơm, cô đứng ở cổng lớn phất tay:
“Chú ba, Mính Hưu. Hai người ở phía sau nói cái gì đó?! Chú hai đều đi rồi!”
Chỉ cần Tễ Đan vừa xuất hiện, trong mắt Lý Mính Hưu rốt cuộc dung không được ai khác, lập tức đem chú ba ném qua một bên, lập tức đi qua, ôm chặt cô: “Bên ngoài gió lớn không? Em không lạnh à?”
Dư Tễ Đan đẩy Lý Mính Hưu một chút, trộm nhìn khách chung quanh: “Trước mắt nhiều người như vây, không nên hơi một tí liền ấp ấp ôm ôm, chú ý hình tượng!”
Chú ba bước tới: “Hai đưa mau về nhà đi, chú muốn trực tiếp qua chỗ ông bà Tễ Đan bên kia nhìn xem.”
***
Sau khi cùng chú ba chia tay ở nhà hàng, Dư Tễ Đan cùng Lý Mính Hưu hai người tay trong tay ở trêи phố bước chậm.
Đi qua một chỗ rừng cây nhỏ.
Đoạn đường có rừng cây nhỏ, trong có mấy thiết bị tập thể hình, nghiễm nhiên là loại thiết bị tập thể hình dành cho quảng trường.
Bên trong hàng xóm ngồi không ít, họ đang tán gẫu điều gì đó.
Đi ngang qua một máy tập thể hình, Dư Tễ Đan còn đang ríu rít nói với Mính Hưu về chú thím.
“…… Đan Đan.”
Lý Mính Hưu Vẫn luôn nghe đột nhiên lên tiếng ngắt lời.
Dư Tễ Đan nhướng mày nhìn về phía Lý Mính Hưu: “Làm sao vậy?”
Lý Mính Hưu một tay đem Dư Tễ Đan kéo vào trong lòng, đôi tay xuyên qua dưới cánh tay cô, dùng sức, dùng tư thế “Nâng lên cao” đem Dư Tễ Đan bế lên một máy tập thể hình.
Dư Tễ Đan nhìn nhìn xung quanh, những người tán gẫu không chú ý bọn họ, cô nhỏ giọng hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Lý Mính Hưu hai tay chống bên sườn Tễ Đan, đầu ngón tay nhẹ nhàng mà gõ máy tập thể hình cô đang ngồi.
Một trận gió đêm thổi tới, lá cây xôn xao.
Cùng lúc đó, anh nhẹ nhàng nói:
“Đan Đan, chúng ta kết hôn đi, chúng ta đi lãnh chứng, được không?”