Người Điện Tử Mười Vạn Vôn

Chương 40: vạn lôi trung trữ lập

Biết được trong rừng có chôn mìn, tâm tình của hai người không còn ung dung như vừa nãy.

"Chúng ta bây giờ, trên đầu có máy bay không người lái loại nhỏ, dưới chân không biết chôn bao nhiêu mìn, phía sau còn có một đám khủng bố có súng, không biết lúc nào sẽ đột nhiên bị nã một băng đạn." Diệp Văn Hiên than thở: "Càng ngày tình thế lại càng khó, Hình tổng, bán mạng cho anh thật sự không có lợi lắm."

Hình Uyên mím môi, khóe miệng bị gió thổi có chút khô nứt, thái dương túa mồ hôi, chỉ trầm mặc cầm cành cây dò đường.

Anh nắm chặt cổ tay Diệp Văn Hiên, một hồi lâu sau mới trầm giọng nói: "Không cần phải sợ, chúng ta có thể đi ra ngoài."

Diệp Văn Hiên nghẹn lời, muốn nói rằng tôi không sợ, thế nhưng lời tới bên miệng lại không thể nào phun ra.

Bàn tay nắm chặt tay cậu nóng hừng hực, tựa hồ vĩnh viễn sẽ không buông ra, Hình Uyên cũng luôn đi ở trước mặt cậu, vững vàng che chắn cậu ở phía sau.

Thoạt nhìn như vậy cũng không biết là ai đang bảo vệ ai.

Diệp Văn Hiên tựa hồ có chút mất tự nhiên: "Này."

Hình Uyên: "Hả?"

"Nếu lấy được USB rồi, kế tiếp chúng ta có thể về nước rồi à?"

"Cậu có thể về." Hình Uyên vừa dò đường vừa nói: "Tôi còn phải đợi thêm vài ngày nữa."

Diệp Văn Hiên: "...anh còn muốn làm gì?"

Hình Uyên không đáp, một lúc sau Diệp Văn Hiên tự mình suy đoán ra: "Anh vẫn luôn không ra mặt đính chính chuyện mình vẫn còn sống, lẽ nào muốn mọi người nghĩ rằng mình đã chết, để đám người ở quốc nội có dị tâm lộ nguyên hình?"

Hình Uyên không đáp.

Diệp Văn Hiên khoanh tay đi theo ở phía sau, nhỏ giọng ngâm nga: "Này, ông chủ Hình bị đoán trúng tim đen rồi, bây giờ đang thẹn quá hóa giận đây mà."

Hình Uyên: "Này, đủ rồi đấy."

Diệp Văn Hiên móc móc lỗ tai: "Gió lớn quá, anh nói gì vậy?"

Hình Uyên: "Cậu ỷ mình có chút siêu năng lực liền không biết sợ là gì nữa đúng không?"

Diệp Văn Hiên: "Aiz, còn không phải là..."

Cậu còn chưa nói hết, Hình Uyên ở trước mặt khẽ khựng lại một giây, ngay sau đó anh xoay người ôm lấy người phía sau ngã nhào xuống đất, lăn hai vòng rưỡi rồi đập mạnh vào cây đại thụ ở bên cạnh.

Diệp Văn Hiên suýt chút nữa đụng đầu vào thân cây: "Con bà nó, anh làm cái quái gì thế... ui...."

Tiếng kêu đau đớn của cậu bị tiếng nổ mạnh lấn át, chấn động vang trời nổ ở sát bên tai hai người!

Là mìn!

Diệp Văn Hiên bị Hình Uyên đè dưới đất, ngửa đầu bị khói thuốc súng cùng bụi bặm đập thẳng vào mặt, mặt mũi cùng cổ dính đầy bùn đất cùng lá khô.

Trận nổ qua đi, trong rừng một lần nữa chìm vào im lặng.

Không để ý tới bụi bẩn trên mặt, Diệp Văn Hiên vươn người ôm lấy thân thể đổ ập xuống, qua nửa ngày mới tìm lại được âm thanh: "Hình... Hình Uyên... anh.... anh không sao chứ..."

Trận nổ ở khoảng cách quá gần làm cậu xuất hiện tình trạng ù tai, choáng váng cùng buồn nôn trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Văn Hiên thở hổn hển chậm rãi ngồi dậy, đưa tay kiểm tra hơi thở của người nằm trên người mình.

Hơi thở rất yếu, nhưng vẫn còn sống.

"Hình Uyên, này.... mau tỉnh lại, đừng nhắm mắt..."

Diệp Văn Hiên cố gắng đỡ đầu mình, thị lực dần dần khôi phục, sau đó lập tức đỡ lấy người nam trong lòng, cúi đầu nhanh chóng kiểm tra tình huống bị thương.

Mặt Hình Uyên gục xuống người cậu, hai mắt nhắm nghiền, thái dương bị mảnh vỡ rạch một đường, máu chảy ra mặt, thoạt nhìn có chút dọa người.

Thế nhưng nghiêm trọng nhất là phần lưng máu thịt be bét cùng cánh tay trái.

Diệp Văn Hiên sững sờ một chốc, sau đó run run đưa tay sờ phần lưng Hình Uyên.

Hình Uyên vẫn không nhúc nhích, lúc cậu chạm vào vết thương mới phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Hình Uyên bị sóng xung kích chấn động làm hôn mê ngắn, Diệp Văn Hiên cúi người kiểm tra thương thế của anh, đồng thời nhỏ giọng không ngừng nói: "Hình Uyên, bảo trì tỉnh táo, không được ngất. Ông chủ hình, Hình tổng, coi như tôi xin anh đấy..."

Ngón tay đặt bên chân cậu khẽ giật giật, Hình Uyên chợt mở mắt ra, bắp thịt cả người căng cứng.

Ngay lập tức anh vung một tay công kích người dưới thân, tay kia chống đất muốn bật dậy, Diệp Văn Hiên né tránh công kích, nhanh chóng nói: "Hình Uyên, anh xem kỹ xem tôi là ai, tôi là Diệp Văn Hiên!"

Động tác của Hình Uyên bị khựng lại.

Trong ánh mắt xanh lơ tràn đầy cảnh giác lạnh như băng, tư thế nửa ngồi chồm hổm ở dưới đất từ công kích chuyển thành phòng ngự, cuối cùng rốt cuộc nhịn không được ngã nhào xuống đất.

Diệp Văn Hiên lập tức tiến qua đỡ lấy anh: "Anh choáng đầu à, có nhận ra tôi là ai không?"

Hình Uyên há miệng, một tay nắm chặt tay cậu.

"Là mìn trí năng có thể khống chế từ xa, đụng tới dây dẫn đối phương sẽ biết." Dùng cánh tay bị thương chống đỡ đứng dậy, Hình Uyên dựa vào Diệp Văn Hiên đứng thẳng, cố gắng chớp chớp mắt: "Đi mau, Huynh Đệ Minh nhất định đã phát hiện chúng ta."

"Anh như vậy có thể đi được à, đừng lộn xộn, đưa tay cho tôi." Diệp Văn Hiên không cho phép anh cự tuyệt túm lấy tay anh, tiện đà để cả người anh dựa vào đầu vai mình.

Hình Uyên: "Tôi có thể tự mình..."

Diệp Văn Hiên: "Anh câm miệng, đứng im đừng nhúc nhích."

Hình Uyên: "Mìn..."

Diệp Văn Hiên đột nhiên nghiêng đầu, tay phải nâng lên, năm ngón tay xòe ra hư không, miệng nói: "Hình Uyên, bịt tai lại."

Bàn tay khoát trên vai Diệp Văn Hiên siết chặt: "Không được, như vậy quá điên cuồng!"

Diệp Văn Hiên: "Bịt, tai, lại."

Năm ngón tay cậu nắm chặt thành quyền, ngay khoảnh khắc đó vô số điện ly từ kẽ tay cậu vùn vụt bay ra bốn phương tám hướng, đụng trúng vật thể thì nhanh chóng lặn xuống, dọc theo mặt đất ngày càng mở rộng, hội tụ rồi lại chia ra, từng chút từng chút bện thành một chiếc lưới điện dày đặc.

Chỉ trong vòng hai phút, chiếc lưới điện ở dưới đất đã thành hình, nó trải khắp khu rừng rộng hai cây số này.

"Tôi phải làm như vậy từ sớm mới đúng." Trong mắt Diệp Văn Hiên lộ ra ý lạnh, nắm tay mở ra, Hình Uyên rõ ràng nhìn thấy điện lưu màu tím từ lòng bàn tay Diệp Văn Hiên lóe lên rồi biến mất, ngay sau đó nó phóng xuống đất, không còn thấy nữa.

Diệp Văn Hiên quát khẽ một tiếng: "Bạo!"

Ngoại trừ một mét vuông dưới chân hai người, lưới điện bao trùm cả khu rừng nhất thời xèn xẹt rung động, vô số kíp nổ bị điện lưu xoắn đứt hoặc nổ tung, số mìn mà Phi Lang chôn quang trang viên bị tập thể bạo nổ!

Ầm---- ầm ầm ầm----!

Cái này so với động đất còn đáng sợ hơn, khắp bầu trời đều là khói thuốc súng cùng nhánh cây bị gãy lìa, Hình Uyên bị ngộp ho khan một trận, đồng thời đưa tay che tai Diệp Văn Hiên lại.

Mắt Diệp Văn Hiên giật giật, quay đầu qua nhìn anh.

"Cậu quá dễ bị chọc giận." Trán đối phương vẫn còn đang chảy máu, thế nhưng biểu tình thì đã lãnh tĩnh trở lại.

Ở xa xa vẫn còn tiếng nổ tung rung trời truyền tới, Hình Uyên cúi đầu, đối diện với đôi mắt lóe tia điện.

"Siêu năng lực là lá bài tẩy của cậu, không tới lúc bất đắc dĩ, vĩnh viễn không nên lật lá bài tẩy." Hình Uyên thấp giọng nói: "Lưu con bài tẩy lại tới cuối cùng chắc chắn sẽ có chỗ hữu dụng, đó là đạo lý giành chiến thắng."

Tay phải Diệp Văn Hiên vẫn còn giơ trên không trung, cậu mím môi: "Nếu tôi không làm vậy, chúng ta rất nhanh sẽ rơi vào đường cùng."

Hình Uyên: "Bị Phi Lang cùng Huynh Đệ Minh biết năng lực của cậu mới là thật sự rơi vào đường cùng."

Diệp Văn Hiên thu tay lại, yên lặng nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng kiềm chế."

Lúc hai người nói chuyện, tiếng nổ ở xung quanh đã dần dần dừng lại.

"Số mìn kia hẳn đều đã bị thanh trừ, vừa nãy tôi nghe thấy ở hướng tây bắc có tiếng người, có thể là tên Phi Lang nào đó bị dính mìn." Diệp Văn Hiên vừa đỡ Hình Uyên đi tới trước vừa nói: "Anh sao rồi, chống đỡ nổi không?"

Hình Uyên dựa vào lực đạo của Diệp Văn Hiên bước nhanh trong rừng: "Vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại."

Nếu như không kiểm tra vết thương trên lưng đối phương, Diệp Văn Hiên rất có thể cũng bị dáng vẻ bước đi như bay của vị tổng tài tiên sinh này lừa dối.

Thế nhưng bây giờ không phải thời điểm thích hợp để tính toán, vì vậy mặc dù biết rõ anh đang nói dối nhưng Diệp Văn Hiên cũng không vạch trần, chỉ vừa đỡ người vừa phân biệt phương hướng, sau đó bắt đầu một vòng chạy trốn mới.

Phía sau bị cậu cài hai lằn cảnh giới, mỗi lằn bắt ngang qua khu rừng, cách nhau trăm mét, một khi có người truy đuổi phía sau vượt qua cảnh giới này, điện áp cường độ cao sẽ nháy mắt nướng bọn chúng thành than.

Vừa mới trải qua một trận oanh tạc của hơn trăm miếng mìn, khu rừng này hẳn không còn động vật nào sống sót, vì vậy Diệp Văn Hiên cũng không lo lắng cảnh giới của mình sẽ bị động vật phá hủy.

Quả nhiên lúc cậu khó khăn nhìn thấy đường cao tốc ở phía trước thì ở phía sau mấy trăm mét truyền tới tiếng kêu la thảm thiết, lúc âm thanh vọt lên cao ngất thì dừng lại.

Hình Uyên thở hổn hển nói: "Không cần hỏi, chỉ nhìn biểu tình đã biết rồi, tên nhóc nhà cậu lại thả cái gì ở phía sau vậy?"

Diệp văn Hiên đưa ngón cái lên quẹt quẹt mũi: "Là bọn chúng quá đáng mà, tôi cũng không có cách nào, đến giờ tôi vẫn còn rất tức giận đây này."

"Xe ở đằng kia." Hình Uyên cố sức chỉ về phía trước: "Chìa khóa trong túi tôi, cậu lái xe, tay trái tôi... bị mất máu hơi nhiều."

Sau khi lên xe, Diệp Văn Hiên xoay vô lăng 270 độ điều khiển xe chạy lên đường, lúc đang điều chỉnh phương hướng thì trong rừng một lần nữa truyền tới đợt kêu thảm thiết thứ hai.

Hình Uyên bị thương sau lưng, anh chỉ có thể lựa chọn ngồi úp sấp trên ghế sau, vừa túm hộp cấp cứu vừa nghiêng đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: "Cậu rốt cuộc đã thả bao nhiêu?"

Diệp Văn Hiên: "Chỉ hai thôi. Cái thứ nhất là đánh úp bất ngờ, cái thứ hai là tỏ vẻ huyền bí, tiếp đó bọn chúng khẳng định không dám nghênh ngang đuổi tới, chúng ta có thể tranh thủ nhiều thời gian hơn." Vừa nói cậu vừa đạp chân ga: "Nắm tay vịn đi, tôi bắt đầu đua xe đây."

"Đi mau." Hình Uyên cắn một đầu băng vải, nhanh chóng tự băng bó bả vai mình: "Tôi nhìn thấy có máy bay không người lái loại nhỏ đang bay tới hướng này."

Chiếc việt dã phóng như tên rời cung, cấp phóng phóng tới trước.

Quay trở lại bên kia, trong trang viên Wilson Bick, phòng khách lầu một của biệt thự. ngôn tình hoàn

Vài tên lính đánh thuê vác súng đứng thành hàng, mặt hướng về phía sô pha giữa phòng, một người do dự muốn mở miệng nhưng bị người bên cạnh bí mật thụi một phát, lập tức nghẹn lời.

Lại qua vài phút, bộ đàm của vài tiểu đội trưởng cùng vang lên, bọn họ nhìn nhau rồi nhấn kết nối.

"Thủ lĩnh, bên rừng cây phía tây.... vụ nổ làm mặt đất bị đào sâu cả năm sáu mét, toàn bộ mìn đều bạo nổ, các anh em bố trí mìn... đều bị nổ chết."

"Lão đại! Trong rừng này có quỷ! Toàn bộ tiểu đội 3.... chết hết rồi... trên người còn đang bốc khói... em con mẹ nó không dám đụng vào luôn...."

"Báo cáo đội trưởng, máy bay không người lái loại nhỏ số A157, A158, B265 đã đuổi kịp mục tiêu tiến về phía tây tây nam, sơ bộ xác nhận mục tiêu lái một chiếc việt dã màu đen, trên xe có ít nhất hai người nam, không rõ có phải là người chúng ta muốn tìm hay không."

"Hướng đông bắc cùng đông nam thì các anh em vẫn còn đang truy đuổi, nhất định có thể bắt được đám khỉ Hoa quốc kia!"

"Tiểu đội hai cùng tiểu đội bốn bị thương vong thảm trọng, chúng ta bị công kích không rõ nguyên nhân!"

Nhóm người trong đại sảnh nhíu chặt mày, rốt cuộc có người không nhịn được tiến tới nói với người ngồi trên ghế sô pha: "Miles tiên sinh, việc này không đúng lắm, tôi nghĩ ngài khẳng định cũng đã phát hiện."

Ngồi trên ghế sô pha là một người da trắng có thân hình cao lớn cùng mái tóc ngắn màu nâu đỏ, hốc mắt hãm sâu, sống mũi thẳng, thoạt nhìn cả người tràn đầy sức bật.

Nghe vậy, Miles Luke mở mắt ra, hướng người kia hỏi: "Wilson Bick đâu?"

"Bị trúng một phát đạn trên đùi, đã hôn mê."

"Cứu tỉnh hắn, cho người thẩm tra."

"Vâng."

"Bốn người, làm ra động tĩnh lớn như vậy mà năm tiểu đội lính đánh thuê Phi Lang cư nhiên không bắt được." Miles tựa đầu vào sô pha lẩm bẩm: "Là đối phương thật sự lợi hại, hay đám phế vật bọn mày quá vô năng?"

Còn không phải vì ông tới quá đúng lúc, tinh anh trong đội toàn bộ chạy ra đón máy bay hết sao? Một tiểu đội trưởng đứng nghiêm nghe phê bình, trong lòng tức giận bất bình.

"Miles tiên sinh, camera trên máy bay không người lái không chụp được gì hữu dụng, thế nhưng người của tôi truyền về vài tấm hình, tôi nghĩ ngài xem xong sẽ có chút ý tưởng mới."

"Ồ?" Miles ngoắc ngoắc tay: "Đưa tôi xem một chút."

Cấp dưới đưa máy tính qua, tiểu đội trưởng kết nối với điện thoại của mình, gửi vài tấm hình qua.

Miles thuận tay nhận lấy, mở ra nhìn một chút.

Trong hình là vài lính đánh thuê Phi Lang đã chết.

Người chết bị da tróc thịt bong, toàn thân cháy đen, trong đó có vài người thậm chí còn đang bị cháy, hình ảnh cực kỳ máu me, thế nhưng người đang xem lại rất lơ đểnh, thậm chí trong biểu tình còn lộ ra chút thích thú.

"Ồ... là gì đây, những tên này bị điện giật chết?"

Biểu tình tiểu đội trưởng quái dị: "Giống như bị điện cao thế nháy mắt bắn trúng, hai mươi mấy người cùng lúc bị điện giật chết, đây là đợt thứ nhất." Sau đó hắn chuyển sang tấm khác: "Đây là đi thêm 120 mét về phía tây, là đợt thứ hai."

Trong tấm thứ hai, người chết lại càng nhiều hơn, tử trạng không quá sai biệt với tấm trước.

Lưng của Miles rốt cuộc không còn dựa vào sô pha nữa, hắn hơi nghiêng người về trước, hai mắt nhìn chằm chằm bức ảnh: "Trong rừng cây của trang viên này có chôn dây điện cao thế à?"

"Trước đó chúng tôi chôn mìn ở nơi này, không thấy có sợi dây điện nào cả." Tiểu đội trưởng tiếp tục chuyển ảnh chụp, do dự nói: "Ngày hôm qua... ở đại học Wales, người của chúng tôi bị tập kích trên tần thượng, đã chết hai. Tử trạng... rất giống với bọn họ."

XxxX

[tác giả] nếu nói công xui xẻo thì đại khái là vì... công là người đầu tiên dám dũng cảm thăm dò cúc hoa điện hạt nhân. Tinh thần hiến dâng đáng quý biết bao a! Đúng không? Đúng không?

X x X

[TKT] bạn trai bạo lực Diệp tiểu thụ

Diệp Văn Hiên: "Công của tôi... thực mềm mại ah~"

Hình Uyên: "Đó là vì cứu em, em lại còn nói ân nhân cứu mạng của mình như vậy à?"

Diệp Văn Hiên: "Không không, tôi còn muốn dùng hành động thực tế để chứng minh điểm này."

Sau đó cậu ôm ngang Hình Uyên lên.

Hình Uyên (đang bị trọng thương): "..."

Diệp Văn Hiên (hai chân run lên) cố tỏ ra vẻ tự nhiên: "Bảo bối, mọi thứ đều giao cho tôi."

Hình Uyên: "..."

Hình tổng thật sự không muốn nói chuyện với tiểu thụ nhà mình nữa rồi.