Người Định Hình Tâm Lý

Chương 3: Người chết kể chuyện (3)

Editor: An Dung Ni

Beta: Queenie_Sk

Hoang đường không phải là lý do để bác bỏ một câu chuyện. Ngược lại, nó chính là điều kiện cơ bản làm nên mọi chuyện – Nietzsche

Năm người đều tập trung nhìn vào màn hình máy tính, Tưởng Vân Kiệt gõ bàn phím, phát lại đoạn video giám sát hành lang phòng bệnh: “Đây, mọi người xem, tôi đã kiểm tra đoạn video giám sát trong khoảng thời gian khả nghi, tổng cộng có năm người đã ra vào phòng bệnh, trừ vị bác sĩ nam tên Lưu Húc Phong ra thì những người khác đều rất bình thường. Vào lúc 9 giờ ngày 14, anh ta đã đẩy xe thuốc vào phòng bệnh, nhưng tôi kiểm tra danh sách trực của bệnh viện thì thấy hôm đấy anh ta không phải đi làm.”

Hề Thiên Tường đẩy mắt kính: “Anh ta vào phòng bệnh bao lâu?”

“Không lâu lắm, tầm khoảng năm phút.” Tưởng Vân Kiệt tua đoạn video đến khoảng thời gian 5 phút sau, bác sĩ nam kia đi ra ngoài, Tưởng Vân Kiệt ấn tạm dừng rồi phóng to hình lên, qua vài bước xử lý thì có thể nhìn rõ được bảng tên của vị bác sĩ kia ghi Lưu Húc Phong.

Cao Đình: “Hôm nay anh ta có lịch làm việc ở bệnh viện không?”

“Không, hôm nay anh ta tham gia một buổi hội thảo nghiên cứu khoa học.” Tưởng Vân Kiệt nhìn đồng hồ: “Bây giờ chắc vẫn còn ở hội trường.”

Cao Đình đứng dậy phân công: “Vân Kiệt gửi cho tôi địa chỉ, còn Thiên Tường, Tôn Đống đến hội trường với tôi.”

Đúng lúc đến cửa, mọi người lại gặp Cố Mi đi ra từ phòng pháp y, trên tay vẫn còn đang đeo găng tay chuyên dụng. Trên khuôn mặt trẻ con của cô ấy đầy vẻ bất mãn: “Sao mấy người lại mang về cho tôi một cái xác nam không ra nam, nữ không ra nữ, lại còn không trọn vẹn thế hả?”

Hề Thiên Tường ỷ vào chiều cao của mình, xách cổ cô ấy đặt sang một bên: “Tránh đường.”

Sắp ba mươi tuổi mà vẫn còn bị người khác nhấc tới nhấc lui như vậy, Cố Mi cực kì khó chịu! Cảm giác lòng tự trọng của mình đã bị tổn thương rất sâu sắc!

“Nam không ra nam, nữ không ra nữ?” Thế nhưng sự “tổn thương sâu sắc” ấy của Cố Mi nhanh chóng bị câu hỏi của Tưởng Vân Kiệt dời đi.

Cố Mi trở lại phòng pháp y, tố cáo: “Đội tóc giả, mặc váy, đi giày cao gót, lại còn đánh son, nhưng khung xương rất kì lạ. Tôi cắt quần áo ra thì mới phát hiện, hóa ra là một gã đàn ông! Hơn nữa còn là một gã đàn ông đã bị móc mắt! Mà móc không chuyên nghiệp chút nào hết, chắc chắn con ngươi đã không còn nguyên vẹn rồi, ai móc thế?”

Mộc Thất thuận miệng đáp lại: “Hắn tự móc ra đấy.”

“…” Cố Mị nghẹn lời, sao mọi chuyện không giống như lẽ thường vậy?

Tưởng Vân Kiệt nhớ đến khuôn mặt thanh tú mà mình từng nhìn qua, sờ cằm một cái, “Mắc chứng cuồng mặc đồ nữ giới à?”

Đáng tiếc không ai có ý định trả lời vấn đề này của Tưởng Vân Kiệt. Mộc Thất đứng lên, đến bên cạnh Lục Diệp, “Tôi cần phải đến nhà Kim Mẫn.”

Lục đại gia chắp hai tay sau đầu, tỏ vẻ mình không muốn đi đâu hết, “Cô cứ đi đi.”

“Đi cùng tôi.”

Lục Diệp nhìn cô: “Tôi không biết lái xe.”

“Tôi cần người chỉ đường.”

“Cô có thể dùng điện thoại mà.”

“Anh tin điện thoại hơn là bản thân mình sao?”

“…” Lục đại gia luôn tự cao tự đại về bản thân nên không thể phản bác lại lời Mộc Thất, đành đứng dậy đi theo cô.

Tưởng Vân Kiệt nhìn hai người rồi thở dài: “Cả cục cảnh sát trừ đội trưởng ra chắc chỉ có Mặt Than mới có thể khiến Lục đại gia đứng dậy làm việc.”

Cố Mi đứng bên cạnh bổ sung: “Còn cả kem nữa.”

“Cũng đúng.” Tưởng Vân Kiệt gật đầu đồng ý.

Thế nhưng khi nhìn về phía Cố Mi, Tưởng Vân Kiệt mới nhận ra cô ấy đang cầm một cốc nước, nhìn kĩ một chút, anh ta trợn tròn mắt, “Cố… chị đại, chị đang cầm gì thế?”

Cố Mi uống một hớp, thoải mái nheo mắt lại, “Nước!”

“Thế cái gì nổi lềnh phềnh trong đó thế?”

“Tròng mắt.” Cố Mi lắc lắc chiếc cốc, ‘tròng mắt’ bên trong cũng đong đưa theo.

(⊙ o ⊙) Làm ơn, ai đó hãy đưa tôi đi đi

***

Một chiếc taxi dừng lại ở dưới nhà Kim Mẫn, Mộc Thất và Lục Diệp xuống xe, bò hết sáu tầng để lên đến căn hộ của Kim Mẫn.

Tại sao lại phải ở trên tầng sáu trong khi không có thang máy chứ? Hai người chửi thầm trong bụng.

Mộc Thất dùng chìa khóa mở cửa, sau đó đi vào, Lục Diệp cũng khập khiễng đi sau cô.

Vào nhà vài bước là đến phòng khách. Hôm trước, khi cảnh sát đến đây, Kim Mẫn ngồi trên ghế bành ở phòng khách, đội tóc giả, mặc một chiếc váy đỏ, chân đi giày cao gót. Trong tay hắn ta còn ôm lấy một chiếc bình thủy tinh, trong đó có hai đôi mắt, một đôi là của em rể hắn – Hàng Phong, đôi còn lại là của chính hắn.

Kim Mẫn là một người đàn ông, nhưng khi thấy hắn mặc đồ nữ, mọi người thường có phản ứng giống Tưởng Vân Kiệt, nghĩ hắn mắc chứng cuồng mặc đồ nữ. Tuy nhiên, Mộc Thất lại không nghĩ vậy, nhất là sau khi kiểm tra nhà của người bị hại. Do vậy cô muốn đến đây tìm thêm đầu mối.

Mộc Thất vào phòng ngủ của Kim Mẫn, tìm ra quyển nhật kí của hắn, khi đi ra đã thấy Lục Diệp đang ngồi ở ghế bành, ngửa đầu về sau, mái tóc nâu của anh ta hơi vểnh lên.

Mộc Thất đi qua người anh ta, đưa một ngón tay chọc chọc: “Đi thôi.”

Đột nhiên Lục Diệp mở miệng nói: “Chỗ này có một người ngồi.”

“Ừ!” Mộc Thất nhìn anh ta… Anh không phải là người à?

Thấy Mộc Thất không hiểu ý mình, Lục Diệp đành phải nói hết cả câu với tốc độ cực nhanh, “Ý tôi là trước lúc cảnh sát tìm thấy Kim Mẫn, chỗ này còn có một người ngồi, mặt đối mặt với Kim Mẫn.”

Nghe xong lời của Lục Diệp, Mộc Thất quay hẳn người lại nhìn anh ta, nhướng mày.

"Ý anh là trước khi cảnh sát đến còn có một ai khác đến tìm Kim Mẫn?"

Lục Diệp nhún vai, “Kiểm tra camera giám sát dưới tầng thì biết.”

Mộc Thất lật quyển nhật kí và một quyển sổ nhỏ mình vừa tìm được ra, sau khi đọc xong, cô nhìn lên, lẩm bẩm: “Tôi biết người đó là ai rồi.”

***

“Vậy đó là ai?”

Tôn Đống lắc đầu, “Dù sao thì cũng không phải là Lưu Húc Phong, đêm hôm đó từ lúc 7 giờ 30 đến tận 10 giờ, anh ta đang tụ tập với bạn bè.”

Tưởng Vân Kiệt không tin vào chuyện này cho lắm, “Tức là có nhân chứng? Nhỡ anh ta nói dối thì sao? Dù sao mấy người kia cũng là bạn anh ta mà.”

Cao Đình vỗ vỗ vai anh ta, “Không chỉ có nhân chứng, cùng khoảng thời gian anh ta xuất hiện trong camera giám sát của bệnh viện, anh ta cũng xuất hiện ở một nhà hàng nữa, hơn nữa còn quay được chính diện. Từ 9 giờ đến 9 giờ 5 phút anh ta đều ngồi yên một chỗ.”

Tưởng Vân Kiệt định nói là sinh đôi, nhưng lại nhanh chóng nhớ ra, Lưu Húc Phong là con một, lấy đâu ra anh em sinh đôi, lại gãi đầu nhăn nhó, “Hầy, vậy rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế?”

Hề Thiên Tường khoanh tay dựa vào cạnh bàn làm việc, “Cách giải thích duy nhất đó chính là chúng ta tìm nhầm người. Người vào phòng bệnh lúc 9 giờ kia không phải là Lưu Húc Phong, anh ta chỉ lấy áo của Lưu Húc Phong mặc vào, nên trên ngực mới có bảng tên của anh ta.”

Tưởng Vân Kiệt vỗ vỗ đầu, tỏ vẻ vụ án này rất khó để giải quyết, “Vậy thì độ khó lại tăng lên rồi. Người này đeo khẩu trang, đội mũ phẫu thuật, căn bản là che kín mặt rồi, giờ chúng ta chỉ biết chắc chắn rằng hắn cao khoảng 1m80 – 1m84, đi giày cỡ 42- 43, chỉ vậy thôi.”

Tôn Đống bổ sung thêm: “Còn nữa, đó là nam.”

Tưởng Vân Kiệt lại phản bác: “Không, điểm này tôi không xác định được. Kim Mẫn là nam kìa, nhưng nhìn qua hắn có khác gì nữ đâu.”

Tôn Đống cũng đã nghe Cố Mi kể lại chuyện lúc nãy, “Kim Mẫn có chứng cuồng mặc đồ nữ, đây là vấn đề khác rồi.”

“Không phải là cuồng mặc đồ nữ giới.” Giọng Mộc Thất vọng lại từ cửa.

Mọi người nhìn ra cửa, Tưởng Vân Kiệt reo lên: “A, Mặt Than và Lục đại gia về rồi.”

Cao Đình bắt được trọng tâm câu nói của Mộc Thất, “Mộc Thất, cô nói Kim Mẫn không có chứng cuồng mặc đồ nữ giới?”

Mộc Thất đi vào, giải thích mọi chuyện với mọi người: “Không hề, nói đúng hơn là hắn bị rối loạn giới tính có chủ đích. Tức là mặc dù cơ thể hắn có đầy đủ các bộ phận sinh lý của nam giới, nhưng trong tiềm thức của hắn, hắn lại cho rằng mình là nữ.”

“Hả? Có kiểu là đàn ông nhưng lại tự cho rằng mình là nữ sao??” Tưởng Vân Kiệt cảm thấy sự hiểu biết của mình lại được mở rộng thêm một chút.

Mộc Thất cầm trong tay quyển nhật kí cô tìm được trong phòng ngủ của Kim Mẫn, lúc nãy trên đường về cô đã đọc qua một lần, rốt cuộc cũng hiểu ra mọi chuyện: “Tôi tìm được quyển nhật kí này trong nhà hắn. Trong thời gian hắn trưởng thành, mẹ hắn đã biết được chuyện này, cũng nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề nên đã từng đưa hắn đến bệnh viện. Hắn cũng nhận thức được việc mình là nam giới, nhưng lại không chịu chấp nhận sự thật này. Để mẹ không đưa mình đi bệnh viện nữa hắn đã che giấu chuyện này, khiến mẹ hắn nghĩ hắn đã nhận thức được giới tính của mình rồi. Thế nhưng càng lớn, hắn lại càng cho rằng mình chính là phụ nữ.”

“Sau đó hắn trở thành biến thái?”

Mộc Thất sửa lại: “Không, đúng hơn là sau khi gặp em rể của hắn, Hàng Phong, chuyện này mới trở nên nghiêm trọng hơn.”

Đột nhiên Tôn Đống nghĩ đến một loại khả năng, chẳng lẽ…

Mộc Thất nói tiếp: “Kim Mẫn thích em rể mình, nhưng đó là trước lúc Hàng Phong trở thành em rể hắn. Lúc ấy Kim Mẫn coi mình là nữ, trong quyển nhật kí của mình, hắn có ghi là cảm thấy Hàng Phong thích mình, thường xuyên hẹn mình ra ngoài, còn tặng hắn một chiếc vòng tay.”

Tưởng Vân Kiệt bối rối, “Ấy, tên Hàng Phong này cũng thật lạ, chẳng lẽ hắn cũng thích Kim Mẫn vì nghĩ Kim Mẫn là nữ?”

Mộc Thất lại lắc đầu, “Không phải, từ đầu đến cuối, Hàng Phong vẫn chỉ thích em gái Kim Mẫn mà thôi.”

“Vậy là sao?”

Cao Đình đã hiểu ra vấn đề qua lời giải thích của Mộc Thất, “Tôi biết rồi, thật ra Hàng Phong hay hẹn hắn ra ngoài là để làm quen trước, lót đường để có thể theo đuổi em gái hắn dễ dàng hơn. Chiếc vòng tay kia thực ra cũng là để tặng em gái Kim Mẫn, nhưng Kim Mẫn lại cố tình hiểu lầm chuyện này.”

Mộc Thất tiếp lời: “Đúng rồi, trong mắt Hàng Phong, Kim Mẫn là đàn ông, là anh trai Kim Lâm. Nhưng Kim Mẫn lại đứng ở góc độ một người phụ nữ để lý giải hành động của Hàng Phong, chuyện này là do tiềm thức của Kim Mẫn nhận định sai giới tính của mình nên đã nhận định sai lầm.” Chính phán đoán sai này lại khiến Kim Mẫn hiểu lầm Hàng Phong đang theo đuổi hắn.

Mặt Tưởng Vân Kiệt nhăn tít lại, y như tâm trạng rối rắm của anh ta lúc này vậy.

Hề Thiên Tường vuốt cằm: “Vậy là có thể giải thích vì sao Kim Mẫn lại chặt đứt tay em gái mình, lại còn móc mắt mình và Hàng Phong ra rồi.”

Tôn Đống chủ động giơ tay lên: “Hả, tôi vẫn chưa hiểu chi tiết này cho lắm.”

Mộc Thất từ từ giải thích cho anh ta: “Người vốn theo đuổi mình, lại biến thành em rể, khi đó hiện thực bắt đầu có mâu thuẫn với ảo tưởng cá nhân của hắn, chính mâu thuẫn này khiến tâm lý hắn trở nên vặn vẹo, cho rằng mình đã bị phản bội. Vì thế, hắn muốn đòi lại mọi thứ, vòng tay và cả người đàn ông của mình, còn đôi mắt…”

Lục Diệp vốn đang im lặng lại lên tiếng nói hết câu: “Đôi mắt á, chúng được xâu thành một chuỗi, chắc là đồ dùng để thay thế chiếc vòng tay.

Tưởng Vân Kiệt nôn khan một trận, cảm thấy quá ghê tởm: “Tôi không hiểu nổi, mà cũng không muốn hiểu tâm lý của mấy tên biến thái này.”

Mộc Thất đưa đoạn băng gốc của video giám sát dưới tầng nhà Kim Mẫn, “Anh kiểm tra đoạn video này xem, khoảng 11 giờ trưa ngày 14 có người nào tên là Lương Siêu xuất hiện ở quanh khu nhà Kim Mẫn không?”

Tưởng Vân Kiệt lấy lại tinh thần, “Dễ ợt, cho tôi mười phút.”

Năm phút sau, “Tra được rồi, đúng vào 10 giờ 58 phút, có một người tên là Lương Siêu xuất hiện.”

Cao Đình: “Có hồ sơ cá nhân không?”

Tưởng Vân Kiệt nhanh chóng tìm ra những thông tin cơ bản: “27 tuổi, là người bản địa, không có tiền án tiền sự, đang làm việc ở…. ở một công ty lên là Linh Nguyện, công ty quái gì thế?”

Tưởng Vân Kiệt gửi địa chỉ nhà riêng của Lương Siêu cho Cao Đình, sau đó Cao Đình nhanh chóng dẫn người rời đi.

Cố Mi vừa làm xong việc, rảnh rỗi cầm cá mực đi đến phòng làm việc, chỉ thấy mỗi Tưởng Vân Kiệt đang ngồi trước máy tính, ngạc nhiên hỏi: “Sao lại còn mỗi mình anh ở đây thế?”

“Tôi ở nhà trông nhà.” Dù sao thì anh ta cũng không muốn làm việc ngoài hiện trường.

Cố Mi vui vẻ, “Bọn họ đi nhặt thi thể mới về cho tôi à?”

Tưởng Vân Kiệt lườm cô ấy một cái: “Lấy đâu ra nhiều thi thể như vậy chứ, họ đi gặp người sống.”

Cố Mi cho một sợi mực vào miệng, nhún vai: “Biết đâu lại có.”