Người Du Hành Giấc Mơ

Chương 16: Chương 16

Sáng hôm sau, đội hình sự.“Đội trưởng Cố, đã tìm được gã em họ của Trương Huy, gã là Quách Quảng Tài, một tay nghiện bài bạc, gã nợ một đống tiền ở quê, vì trốn nợ nên mới chạy đến Hạ Ninh.

Theo lời Quách Quảng Tài thì khoảng ba tuần trước gã kiếm được một khoản tiền thông qua người trung gian, đối phương nói muốn thuê nhà Trương Huy.”Căn phòng kia chính là nơi cất giấu thi thể Lục Khải.“Quách Quảng Tài và người trung gian đều chưa từng gặp được người kia, đối phương rất cẩn thận, số điện thoại liên lạc đã ngừng hoạt động, không tra được manh mối,” Úc Nam đưa tay ấn huyệt thái dương, tiếp tục nói, “Đêm trước ngày cưới và buổi sáng hôm sau Quách Quảng Tài và người trung gian đều có bằng chứng ngoại phạm, không có điểm gì đáng ngờ cả.”Nói xong cậu lại day day vùng giữa hai lông mày, trong mắt hằn tơ máu, hình như đêm qua ngủ không ngon giấc.Cố Tĩnh Dương gật đầu không nói gì.Quách Quảng Tài là mắt xích cuối cùng trong vụ án nhưng không phải điểm mấu chốt.“Tôi và đội trưởng Cố đến tập đoạn Thịnh Xương gặp Diệp Tín Huy.” Nguyễn Hạ nhìn Cố Tĩnh Dương im lặng, đành chủ động mở lời, “Thời gian chúng tôi hẹn gặp nhau là hai giờ chiều nhưng có vẻ Diệp Tín Huy đã đoán được chúng tôi sẽ đến sớm, mới một rưỡi đã tới rồi.”Trên thực tế, Nguyễn Hạ và Cố Tĩnh Dương đến tập đoàn Thịnh Xương lúc một giờ hai mươi phút, ngoài ra còn đi gặp cả thư ký trưởng của Diệp Tín Huy, cách nhau vừa đúng mười phút.“Diệp Tín Huy thừa nhận mình đã kết hôn.” Nguyễn Hạ nhíu mày, nhớ lại tình hình lúc đó, “Hai năm trước, anh ta và Vương Duyệt, con gái chủ tịch tập đoàn Thịnh Xương – Vương Khánh Tông đã làm thủ tục kết hôn, nhưng trước hôn lễ bệnh trầm cảm của Vương Duyệt tái phát, cô ấy cắt cổ tay tự sát.”“Cho nên không ai biết hắn đã kết hôn.” Vừa dứt lời, Nguyễn Hạ lại bổ sung thêm, “Đây là theo cách nói của Diệp Tín Huy, còn về nhẫn cưới, Diệp Tính Huy bảo mình hoài niệm Vương Duyệt nên trước mặt bố vợ Vương Khánh Tông vẫn thường xuyên đeo nó.”“Diệp Tín Huy cũng ghê gớm quá nhỉ.” Lương Thành khịt mũi khinh thường, ra chiều nghi ngờ, “Lục Khải và Vương Duyệt đều thiệt mạng sau khi làm thủ tục kết hôn và trước khi hôn lễ diễn ra, hơn nữa bạn đời của cả hai còn lén lút tằng tịu với nhau, chẳng lẽ đây chỉ là trùng hợp ư?”“Mọi người nghĩ lại xem, sau khi hoàn tất thủ tục kết hôn, nếu một người mất thì người kia có quyền thừa kế tài sản đúng không.

Nhìn gia sản của tập đoàn Thịnh Xương lẫn nhà họ Lục đi? Chẳng ai hay biết Diệp Tín Huy đã kết hôn cả, sau một đêm chuyển mình thành giám đốc Thịnh Xương.

Chu Tử Uyển thì càng khỏi phải nói, cô ấy đang mang thai, cho dù mẹ chồng cô ấy có không thích cô ấy thì tình hình trước mắt cũng đã được sắp xếp ổn thỏa rồi.

Tương lai miếng bánh nhà họ Lục này sớm muộn gì cũng bị Diệp Tín Huy nuốt chửng.”“Tôi nói này, cho dù là cái chết của Vương Duyệt hai năm trước hay là chuyện Lục Khải bị sát hại bây giờ thì Diệp Tín Huy chắc chắn có liên quan.” Lương Thành kết luận chắc như đinh đóng cột.Diệp Tín Huy giết Lục Khải vì tình vì tiền.Kết luận này kéo mọi thứ trở về điểm xuất phát – đây là giả thiết ban đầu của đội hình sự, đáng tiếc là không có bằng chứng, còn bây giờ tình hình vẫn không mấy khả quan.Bầu không khí xung quanh bị đẩy lên đến đỉnh điểm.

Đoạn cao trào của bản giao hưởng đột ngột gián đoạn khiến người ta không kịp đề phòng.“À đúng rồi, Tiểu Cửu nói với tôi bốn năm trước nhóm phù rể đã quen biết nhau rồi, nhưng sau hai năm thì cắt đứt liên lạc, mãi cho đến hai năm trước vì vụ kiện tụng của anh hai Đặng Trọng Minh nên bốn người này bắt đầu qua lại lần nữa.” Hôm qua Nguyễn Hạ biết được tin này thông qua Cố Cửu còn cảm thấy kỳ quái, tại sao Cố Cửu lại đi điều tra chuyện của bốn người phù rể chứ.Nhưng Nguyễn Hạ quá hiểu tính cách của Cố Cửu, chuyện cô ấy đã không muốn nói thì có cố cạy miệng cũng chẳng được nên dứt khoát gạt sang một bên.Nghe thấy cái tên Cố Cửu, Úc Nam bỗng nhiên ngước mắt lên nhưng không nói gì cả.“Ngoài ra, Tiểu Cửu bảo tôi để ý tới Ngô Trí,” Nguyễn Hạ vỗ trán, muốn sắp xếp rõ ràng lại dòng suy nghĩ, “Có thể do trước đó tôi từng đề cập về Ngô Trí trước mặt cô ấy khiến cô ấy nhớ ra điều gì đó.

Mà tôi cứ cảm thấy Ngô Trí vừa giấu giếm vừa ám chỉ hắn không hoà hợp với ba người phù rể còn lại.

Đặng Trọng Minh khinh thường hắn, cả Diệp Tín Huy lẫn Chu Nhạc cũng ít nhắc đến hắn.

Tính cách và xuất thân của Ngô Trí vốn không phải cùng một loại người với đám Lục Khải, trùng hợp thế nào mà lại trở thành phù rể của Lục Khải, mọi người không thấy lạ à?”Trong lúc Nguyễn Hạ phân tích, Cố Tĩnh Dương cũng đồng thời viết vài từ khóa lên bảng trắng.Chữ anh rất đẹp, cứng cáp mạnh mẽ, ít nét nhưng không hề nhàm chán.Cuối cùng, cổ tay trái anh khẽ cử động, khoanh tròn hai từ trọng tâm trên bảng trắng.Bốn năm trước, Ngô Trí.“Ngô Trí không hoà nhập được với những người khác nhưng lại là thành viên của nhóm phù rể; còn nhóm phù rể, họ cắt đứt liên lạc với nhau trong hai năm, Lục Khải chính là điểm giao tiếp theo, điều này chỉ rõ một chuyện…” Cố Tĩnh Dương nói xong, mạnh mẽ chỉ vào hai vòng tròn vừa khoanh.“Địa vị của Ngô Trí trong nhóm phù rể dễ gặp bất lợi nhất, cho nên đây chính là điểm đột phá nhất dành cho chúng ta.” Úc Nam vốn đang im lặng cuối cùng cũng dần phấn chấn lên.*Tuy vụ án của Lục Khải có tiến triển mới nhưng ngay khi Cố Tĩnh Dương cho Úc Nam và Nguyễn Hạ bắt tay vào điều tra tình hình mấy năm nay của nhóm phù rể thì một chuyện nhỏ bất ngờ xảy ra.Hai giờ chiều.Nguyễn Hạ và cố Tĩnh Dương đến quán cà phê sớm hơn so với dự định, sau khi gọi một tách cà phê, Nguyễn Hạ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trình Duật Chu là luật sư bào chữa hình sự, tôi nhớ mấy người trong nhóm phù rể chưa từng dính dáng gì đến án hình sự, chắc là không qua lại gì với anh ta chứ? Anh ta sẽ cung cấp manh mối gì cho đoàn phù rể? Nếu anh ta biết được gì đó thì tại sao lúc trước chưa từng thấy anh ta đề cập đến?”Chưa dứt lời, Nguyễn Hạ đã thoáng thấy một bóng dáng đang đi tới cách đó không xa.Từ khi ngồi xuống đến lúc gật đầu chào hỏi chỉ kéo dài hai đến ba giây.“Bốn năm trước đối diện cửa câu lạc bộ, tôi từng gặp được nhóm phù rể,” Trình Duật Chu đi thẳng vào vấn đề, vẫn là giọng nói trầm khàn như cũ, tầm mắt anh nhìn sang câu lạc bộ tư nhân phía đối diện – câu lạc bộ Hoài Nhạc.“Tổng cộng hai lần, cả hai lần đều là Đặng Trọng Minh, Chu Nhạc và Diệp Tín Huy đi trước, Ngô Trí theo sau.”Trong đó có một lần anh và bạn vừa ra khỏi câu lạc bộ thì gặp nhóm phù rể; lần khác là khi anh đang nói chuyện điện thoại thì chạm mặt họ, thời gian cách nhau không lâu.“Anh thấy họ vào buổi tối hay ban sáng?” Nguyễn Hạ hỏi.“Buổi tối.”“Cách đây lâu rồi, hơn nữa còn là buổi tối nữa, anh chắc chắn hai lần mình đều nhìn thấy bốn người họ mà không phải ai khác chứ?” Nguyễn Hạ nghi ngờ.Không loại trừ khả năng Trình Duật Chu có trí nhớ xuất sắc, nhưng đầu tiên, thời gian cách đây quá lâu, tiếp theo, buổi tối ánh sáng kém, chỉ chạm mặt trong thời gian ngắn thì liệu Trình Duật Chu có thể nhớ rõ dáng dấp bốn người phù rể không?“Vả lại sao anh biết bốn người họ quen biết nhau chứ không phải vô tình cùng đi ra từ một nơi? Vừa rồi anh cũng nói đấy, Ngô Trí đi sau cùng, biết đâu được chỉ là trùng hợp?”Bầu không khí dần trở nên căng thẳng vì hàng loạt câu hỏi như súng liên thanh của Nguyễn Hạ.“Lần đầu tiên là vào tháng bốn năm 2013, đêm đó Chu Nhạc nói với ba người khác rằng mấy cô em hôm nay tới đây là sinh viên khoa âm nhạc của Đại học Sư phạm.

Đặng Trọng Minh bảo anh ta thích mấy cô em dịu dàng, mấy cô trước kia chơi chán rồi.

Lúc ấy Diệp Tín Huy dùng tay trái đẩy kính không nói gì, Ngô Trí vẫn nhìn Đặng Trọng Minh và Ngô Nhạc cười, nhưng từ đầu tới cuối không nhìn Diệp Tín Huy lấy một cái; lần thứ hai là tháng sáu năm 2013…”Trình Duật Chu từ tốn kể lại toàn bộ quá trình đụng độ với nhóm phù rể vào bốn năm trước.Ngay cả hành động nhỏ theo thói quen từng người anh cũng không bỏ sót.“Sao anh nhớ rõ được từng chi tiết thế….” Nguyễn Hạ nghe suốt từ đầu đến cuối buổi mà há hốc miệng, ngạc nhiên đến mức không thể thốt nên lời.Cố Tĩnh Dương thì hoàn toàn trái ngược, rất bình tĩnh, dường như đã sớm quen với mấy chuyện thế này ..