Người Là Sao Sáng Giữa Nhân Gian

Chương 35

Editor: PH | Beta: Nghinh

Ninh Tinh Hà bước vào trung tâm giải trí ở tầng hai, lúc này cũng không có quá nhiều người, khác hoàn toàn so với sự náo nhiệt của buổi tối hay những ngày cuối tuần.

Cậu không ôm hy vọng nhưng mới bước được vài bước đã bắt gặp một bóng dáng quen thuộc đứng trước máy gắp thú bông.

Ninh Tinh Hà không vội tiến đến mà cứ thế đứng lặng lẽ ở đó nhìn cô, trước đó cô đã gắp được vài bé thú nhỏ nào là thỏ con, nào là mèo con… Tất cả đều được cô ôm gọn trong lồng ngực.

Quen biết cô lâu như vậy nhưng đây hẳn là lần đầu cậu nhìn ra được vẻ cô đơn trên khuôn mặt kia, tựa như cả thế giới đang dần quay lưng lại với cô vậy.

Lúc này Ninh Tinh Hà cảm thấy vô cùng đau lòng, đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ muốn lao tới ôm cô thật chặt.

An Nghi ôm đống gấu bông đứng đây đã gần một giờ đồng hồ.

Sau khi rời khỏi nhà, cô vốn muốn quay trở lại trường học, nhưng đến khi ngồi trên xe buýt thì tất cả những ấm ức kia lại trỗi dậy. Bao năm nay, cô đều lớn lên theo sự sắp xếp của gia đình và hầu hết đều không phản đối, nhưng ngày hôm nay khi thấy mẹ tỏ ra nghi ngờ rồi uy hiếp mình, mọi thứ dường như đã chạm tới điểm cực hạn của cô.

Cô có thể từ bỏ mọi thứ khác nhưng nếu là Ninh Tinh Hà thì không thể. Cô rất sợ mối quan hệ của hai người ngày một trở nên tách biệt bởi vì cậu là người mà cô chỉ nhìn thoáng qua liền thích. Thậm chí cô còn không thể tưởng tượng nổi nếu bỗng một ngày không còn sự xuất hiện của cậu trong cuộc sống thì cô sẽ ra sao.

Vì vậy nên An Nghi cứ thế tùy hứng một lần, chống đối lại mẹ và nói cho mẹ hiểu rằng cô giờ đã lớn và không còn là đứa trẻ ngây thơ bé bỏng ngày nào nữa.

Nhìn bé Pikachu trong máy gắp thú bông, An Nghi thật lòng rất muốn gắp được nó, nhưng cô thử rất nhiều lần đều thất bại, cô không khỏi thở dài ngao ngán và cuối cùng quyết định từ bỏ.

Nhưng ngay sau khi cô quay đầu lại liền nhìn thấy một bóng dáng mà đáng lẽ không thể xuất hiện tại nơi này.

An Nghi thật sự đã cho rằng mình bị ảo giác, cô khẽ dụi mắt và quả nhiên đúng là Ninh Tinh Hà đang đứng ở đó, trong mắt cô tràn ngập sự kinh ngạc.

Ninh Tinh Hà đã ngắm nhìn cô được một hồi lâu và biết rằng cô muốn gắp bé Pikachu đó nhưng lại không thể.

Vì vậy nên cậu bước tới, tiến gần tới chiếc máy gắp thú bông, nhẹ nhàng xòe bàn tay ra rồi nói với An Nghi: “Cậu còn tiền xu chứ? Tớ muốn thử một lần.”

Nghĩ lại những lần gắp hụt trước đó của mình, An Nghi vừa đưa xu vào trong lòng bàn tay cậu vừa không khỏi cảm thấy nghi hoặc: “Cậu… Cậu sẽ gắp được sao?”

Sau khi nghe cô hỏi như vậy, Ninh Tinh Hà thật sự cảm thấy lòng tự trọng của mình bị đả kích.

“Cậu đừng nghĩ rằng đàn ông sẽ không thể gắp thú bông.”

Nói xong Ninh Tinh Hà liền nhét ngay một đồng tiền xu vào máy.

Cầu trời khấn phật, làm ơn hãy cho con chút thể diện trước mặt cô ấy.

Cậu thầm cầu nguyện trong lòng, sau đó điều khiển cần câu một cách lo lắng.

An Nghi chăm chú ngắm nhìn sườn mặt anh tuấn kia liền phát hiện dáng vẻ của cậu lúc này vô cùng nghiêm túc.

Quả thực Ninh Tinh Hà không thể tin rằng mình sẽ gắp được bé gấu trong lần đầu thử, ấy vậy mà bé Pikachu kia lại thành công rơi ra, lúc này cậu cảm thấy vô cùng bất ngờ.

“Ôi! Cậu thật là giỏi, tớ đã thử gắp rất nhiều lần mà không được!” An Nghi không khỏi cảm thán.

Cuối cùng Ninh Tinh Hà cũng lấy lại được sự tự tin sau khi thành công gắp được bé gấu. Sau đó cậu lấy đống gấu bông trong ngực An Nghi lại và nói: “Tớ nghĩ cậu chỉ cần bé gấu bông này là đủ.”

An Nghi gật đầu rồi mỉm cười ôm lấy bé Pikachu.

Cô thật sự không ngờ sức mạnh của tình yêu lại diệu kì tới như vậy, nếu ban nãy tâm trạng của cô tựa như mây giông giăng lối thì bây lại giống như sương mù ngay sau khi Ninh Tĩnh Hà bước tới.

Hai người họ tiến tới quầy lễ tân để lấy túi đựng hết số gấu bông mà họ đã gắp được, sau đó Ninh Tinh Hà nói với An Nghi: “Giờ chúng ta qua quầy KFC dưới tầng một ngồi một chút, thuận tiện thì ăn sáng luôn.”

“Sao cậu biết là tớ chưa ăn sáng?”

“Nhìn qua thấy sắc mặt cậu rất tệ.” Khi Ninh Tinh Hà vừa trông thấy cô liền phát hiện mặt của cô tái nhợt, đây là biểu hiện cơ bản nhất của hạ huyết áp.

An Nghi khẽ lè lười, thật không ngờ cậu lại chu đáo như vậy.

“Này, sao cậu lại đến đây vậy?”

An Nghi đoán rằng cậu tới đây là để tìm cô nhưng hiện tại không phải vẫn là thời gian ở trên lớp hay sao, rốt cuộc cậu đến đây có việc gì?

Chỉ là cô sợ nếu hỏi quá trực tiếp sẽ có cảm giác bản thân đa tình vậy nên cô đã chọn cách hỏi lòng vòng.

“Cậu ngồi xuống đi đã.”

Ninh Tinh Hà cố tình úp úp mở mở.

Hai người cùng nhau vào quán KFC, Ninh Tinh Hà gọi hai phần ăn sáng, một phần còn lại cậu dặn phục vụ bỏ thêm nhiều đường hơn một chút.

An Nghi đứng phía sau Ninh Tinh Hà lúc cậu gọi món, ngắm nhìn bóng lưng của cậu khiến lòng cô trở nên yên ổn.

Dẫu tấm lưng ấy không quá lớn, vẫn còn đôi chút nét yếu đuối của một thiếu niên nhưng cô lại luôn cảm thấy nơi đó có thể che chở cho mình.

Gọi món xong, Ninh Tinh Hà bưng khay đồ ăn đi tìm chỗ ngồi rồi cùng An Nghi ngồi xuống.

“Bây giờ cậu có thể nói cho tớ biết chuyện gì đang xảy ra không?”

An Nghi dùng thìa khuấy nhẹ bát cháo, không tự chủ được mà hỏi.

“Được.” Ninh Tinh Hà gật đầu rồi mở bọc bánh hamburger đưa tới cho cô, “Thật ra là anh họ cậu đã gửi tin nhắn cho tớ, nói rằng cậu đã bỏ nhà rời đi.”

“Khụ… Bỏ nhà rời đi sao?” An Nghi bị dọa tới mức ho khan một tiếng, “Nào nghiêm trọng tới mức đó đâu.”

“Cậu có thể nói cho tớ biết trong nhà cậu đã xảy ra chuyện gì không?”

Đối với câu hỏi này, An Nghi thật sự không biết nên trả lời như thế nào bởi lẽ nó có liên quan tới cậu.

“Không có gì đâu, chỉ là có chút mâu thuẫn với mẹ về chuyện học hành thôi.”

Ninh Tinh Hà nhìn thấy ánh mắt né tránh của An Nghi liền đoán, “Có phải là vì mối quan hệ của chúng ta không?”

An Nghi không nghĩ rằng cậu sẽ đoán được, cơ thể cô ngay lập tức trở nên cứng đờ.

Thấy vậy Ninh Tinh Hà khẳng định mình đã đoán trúng.

“Có phải tin đồn trong trường đã đến tai mẹ cậu?” Ninh Tinh Hà rũ mi, biểu cảm hối lỗi.

“Hả, không có chuyện gì đâu! Tớ đã giải thích rất rõ với mẹ rồi.”

An Nghi khuấy nhẹ bát cháo, có chút ngại ngùng.

Ninh Tinh Hà cụp mắt, im lặng một hồi lâu, mãi một lúc sau bỗng nhiên nói lời xin lỗi.

An Nghi dường như bị bất động, cô không rõ tại sao cậu lại nói lời xin lỗi với mình.

Chẳng lẽ là vì cậu cảm thấy do cậu nên cô mới bị liên lụy? Nhưng nếu xét đến cùng thì phần lớn lỗi lầm đều là do cô!

“Thật ra tớ vẫn luôn biết việc cậu thân thiết với tôi sẽ mang lại nhiều rắc rối như khiến gia đình cậu hiểu nhầm. Nhưng tớ vẫn không nhịn được mà tiến tới, tất cả đều là bởi tớ không thể khống chế nổi chính bản thân mình.”

Nghe xong câu cuối, An Nghi hoàn toàn bất động.

Cậu nói cậu không thể khống chế bản thân là có ý gì?

“Nếu cậu chưa giải thích rõ ràng với dì vậy thì tớ sẽ đi nói cho dì biết.”

Ninh Tinh Hà nhìn về phía đôi mắt của cô, một ánh mắt nhấp nháy long lanh trong suốt đầy vẻ chân thành.

Cánh môi An Nghi khẽ dịch chuyển, rốt cuộc cũng không thể nhịn nổi mà hỏi: “Ninh Tinh Hà, cậu…Cậu thích tớ sao?”

Câu hỏi này vẫn luôn canh cánh trong lòng cô, vốn dĩ đã muốn hỏi nhưng ngại ngùng lại thôi.

Ninh Tinh Hà thường rất kiên nhẫn mà quan tâm tới cô và cô có thể cảm nhận được tấm chân tình đó. Nhưng cô lại luôn không hiểu hay nhìn thấu cậu, tựa như cậu lúc nào cũng ở thật xa nơi cô đứng.

Nghe An Nghi hỏi thẳng như vậy, Ninh Tinh Hà có phần do dự.

Tuy trong lòng cậu đã có đáp án chắc chắn “Có, tớ rất thích cậu” nhưng cậu lại không có đủ dũng khí để nói ra những lời này, bởi vì hiện giờ thứ cậu có chỉ là hai bàn tay trắng.

“An Nghi, tớ biết cậu sẽ không xem thường tớ nhưng bản thân tớ lại rất khinh thường chính mình.”

Nghe được câu trả lời của cậu, An Nghi không khỏi lắc đầu, “Cậu chỉ cần nói cho tớ biết liệu cậu có thích tớ hay không, còn những chuyện khác tớ đều không muốn nghe.”

Cô không muốn phải lo được lo mất như này nữa, nếu cậu nói cậu thích cô thì cô nhất định sẽ không do dự mà tiến về phía cậu mặc kệ mọi người ngăn cản.

Nhưng An Nghi lại không hề biết đây lại chính là điều mà Ninh Tinh Hà sợ nhất.

Lúc này cậu không thể tự tin khi cùng cô sánh bước rồi trở thành bạn trai cô, mà bản thân cậu cũng nào dám đóng chiếm vị trí kia.

Cậu có thể đối xử thật tốt với cô, bảo vệ cô và yêu thương cô sâu đậm nhưng cậu nên để cho cô được tự do. Rồi bỗng dưng một ngày cô gặp được người tốt hơn cậu thì sẽ thế nào?

Đối với cậu mà nói, An Nghi tựa như một bông hồng trong lồng kính, còn cậu thì chỉ là ngọn cỏ dại ven đường.

Cậu chỉ dám đứng từ xa bảo vệ cô, đem tình yêu thầm kín này kết thành một lâu đài cổ.

Thấy Ninh Tinh Hà hồi lâu không đáp lại, An Nghi khẽ nhếch môi: “Được rồi, tớ đã biết được đáp án của cậu.”

Nói xong cô cúi đầu ăn nốt bát cháo, cô phải cố gắng kìm nén lắm thì nước mắt mới không tuôn trào.

Tay Ninh Tinh Hà nắm thật chặt trên đùi, khó khăn kìm nén ý muốn xoa nhẹ đầu cô mà an ủi.

Nếu như có thể cậu cũng muốn được quang minh chính đại mà ở bên cạnh cô, ai mà lại không muốn trở thành nửa còn lại của người con gái mà mình thích cơ chứ?

Dùng bữa sáng xong, An Nghi được Ninh Tinh Hà đưa về nhà.

Hạ Vân Thất trông thấy An Nghi trở lại, thở phào nhẹ nhõm, nhìn túi lớn trong tay cô, hoài nghi hỏi: “Con mua cái gì vậy?”

An Nghi lắc đầu, không nói gì.

Hiện tại côrất mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng lên phòng nghỉ ngơi.

Hạ Vân Thất có phần sợ hãi khi nhìn thấy trạng thái bất ổn của An Nghi, chờ đến khi cô lên phòng, bà gọi điện thoại tới cho Chu Khải Nhiên, nói với anh rằng An Nghi đã trở lại.

Chu Khải Nhiên nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là anh thật sự không biết rốt cuộc hai mẹ con họ đã xảy ra chuyện gì nên hỏi khéo Hạ Vân Thất.

Vì nghĩ Chu Khải Nhiên là người nhà nên Hạ Vân Thất nhanh chóng kể lại đầu đuôi sự việc cho anh.

Chu Khải Nhiên sau khi nghe xong chủ động khuyên nhủ Hạ Vân Thất, “Mợ à, An Nghi đã lớn rồi, mợ không nên đối xử với em ấy như một đứa trẻ nữa. Giờ em ấy cũng có những suy nghĩ riêng, cháu nghĩ mợ nên thường xuyên tâm sự với con bé hơn là kiểm soát em ấy.”

Hạ Vân Thất sững sờ nhìn về phía trước sau đó nhỏ giọng phản bác: “Mợ không kiểm soát con bé, tất cả những điều mợ làm đều là vì muốn tốt cho nó, mợ không muốn con bé đi nhầm đường lạc hướng.”

“Mợ xem điều con bé làm là sai xót, vậy mợ đã từng thử thấu hiểu cảm xúc của An Nghi chưa? Huống chi mọi chuyện chỉ cần không ảnh hướng tới việc học hành là ổn rồi mà, yêu sớm có gì xấu đâu ạ? Chúng ta hiện tại vẫn còn trẻ, ngay cả thời phong kiến ngày xưa vẫn có những đôi trẻ yêu sớm. Hơn nữa xã hội ngày một phát triển, nếu con bé muốn làm gì thì chúng ta hãy cứ để con bé tự quyết định, An Nghi là một đứa bé biết điều nên tất nhiên em ấy cũng biết rõ em ấy muốn gì.”

Lời nói kia cũng Chu Khải Nhiên đã thành công chọc giận Hạ Vân Thất, anh thế mà lại ủng hộ hai đứa trẻ yêu đương.

“Đợi đến khi cháu có con gái cháu sẽ hiểu, con gái sẽ đau khổ tới mức nào sau khi chia tay?” Hạ Vân Thất tức giận mà nói thêm, “Hơn nữa chàng trai mà đang cùng con bé mập mờ lại là con trai của tài xế cũ nhà mợ, nhà thằng bé rất nghèo. Không ai có thể biết liệu thằng bé có thật sự yêu mến An Nghi hay chỉ đơn giản là muốn chiếm lấy tài sản của gia đình này?”

Chu Khải Nhiên bật cười trước lời nói của Hạ Vân Thất.

“Mợ à, mợ nghĩ quá nhiều rồi, mợ không nên phán xét một người khi chưa biết rõ về người đó, có lẽ mợ nên tìm hiểu thật kĩ đối phương xem cậu ấy có những ưu điểm gì. Điều đó người ta gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, biết đâu sau khi tìm hiểu xong mợ còn thích cậu ấy hơn cả An Nghi nữa đấy.”

Chu Khải Nhiên rất giỏi trong việc thuyết phục người khác, anh dùng giọng điệu hài hước nhưng không phải không có lý để trấn an, chỉ bằng vài câu nói đã giúp Hạ Vân Thất hiểu đại khái vấn đề.

“Nãy giờ toàn là cháu nói chuyện, mợ đã nói được cái gì đâu?”

Hạ Vân Thất không tiếp tục nói chuyện với anh nữa nên tắt máy.

Sau khi tắt máy, bà thật sự đã rất nghiêm túc mà cân nhắc lại lời khuyên của Chu Khải Nhiên.

Trước đây khi Ninh Tư Hải vẫn còn làm việc tại nơi này, bà không rõ cậu bé kia là người như thế nào, ấn tượng lớn nhất của bà có lẽ là sự tuấn tú và lễ phép của cậu, hình như nói đến tật xấu thì bà vẫn chưa nghĩ được gì.

Sắp tới là sinh nhật của An Nghi, chắc hẳn con bé sẽ mời rất nhiều bạn học tới nhà, có thể là mời cả Ninh Tinh Hà nữa. Đợi đến lúc đó bà sẽ tìm hiểu kĩ hơn về cậu bé này.

Hạ Vân Thất chỉ có một đứa con, bởi vậy nên mọi kì vọng của bà đều đặt hết lên người con bé. Bà thật lòng không muốn mối quan hệ của mình với An Nghi trở nên căng thẳng tới mức không còn cách khắc phục.

Hơn nữa, tại sao cha mẹ và con cái lại phải thù hận lẫn nhau?

Vậy nên ngay sau khi Hạ Vân Thất sắp xếp xong những suy nghĩ của mình liền đến trước cửa phòng An Nghi gõ nhẹ.

An Nghi cảm thấy rất sợ hãi sau khi tiếng gõ cửa vang lên, cô sợ mẹ lại tới dạy bảo mình.

Từ lúc bị Ninh Tinh Hà từ chối tới giờ, cô đều rất đau khổ, bây giờ cô chỉ muốn ở yên trong phòng mà lặng lẽ khóc.

“An Nghi, mau mở cửa, mẹ có chuyện muốn nói với con.”

Giọng nói của Hạ Vân Thất từ bên ngoài truyền vào, An Nghi khịt khịt mũi rồi miễn cưỡng đứng dậy mở cửa cho bà.

“Con có ổn không?”

“Sao mắt con đỏ vậy, con đang khóc ư?” Hạ Vân Thất dường như bị sốc khi thấy cô như vậy, giờ đây trông cô giống y như một chú thỏ nhỏ.

“Không phải đâu ạ.”

An Nghi phủ nhận theo bản năng, sau đó đưa tay lên lau mắt mình.

Hạ Vân Thất thở dài rồi nắm lấy tay cô dắt vào phòng.

“Mẹ thừa nhận rằng thái độ lúc trước của mẹ có phần cực đoan, cho nên hiện tại mẹ mới muốn cùng con nói chuyện.”

Hai mẹ con cùng ngồi xuống tâm sự, thật hiếm khi An Nghi nghe được sự dịu dàng trong giọng nói của mẹ, khiến cô có cảm giác như là đang mơ.

“Dù vậy thì con cũng vẫn không yêu sớm.”

An Nghi ủy khuất mà mở miệng nói một câu nhấn mạnh gần như mười phần

Cô yêu sớm sao? Rõ ràng đối phương không hề thừa nhận là có tình cảm với cô.

“Được rồi, mẹ tin con.” Hạ Vân Thất nắm lấy tay cô rồi nghiêm túc nói: “Thật ra mẹ cũng từng trải qua những năm tháng bằng tuổi của con, nên mẹ biết con đang nghĩ gì. Mẹ cũng trải qua tuổi thanh xuân, từng thầm thương trộm nhớ một nam sinh, từng có lúc nhịp tim đập thật nhanh khi tình đầu hé mở. Đã qua thật lâu nhưng giờ nhìn lại vẫn rất hoài niệm.”

Lần đầu nghe thấy mẹ nhắc tới chuyện này, An Nghi cảm thấy rất kinh ngạc.

“Mẹ…Trước đây mẹ chưa từng kể con nghe những chuyện như này? Bố có biết không ạ?”

“Nếu bố con biết thì sao? Mối tình đầu của bố con cũng đâu phải mẹ!” Hạ Vân Thất thở dài nói, “Thật ra nếu để bình tĩnh mà nghĩ lại thì chuyện này rất rất bình thường, nhưng nếu con nhìn nhận nó từ góc độ của một người mẹ con sẽ hiểu được tại sao mẹ lại kích động đến như thế.”

An Nghi không hề nghĩ tới việc mẹ cô sẽ giải thích cho cô hiểu, những đám mây đen trong lòng kia cứ thế dần dần tan biến.

- -----oOo------