Người Ở Nơi Ngực Trái

Chương 2: Hàn Giáo Quan

"Cái lũ mất nết này." 

Nhìn cả mảnh đất tuy rộng lớn nhưng lại không có lấy một bóng người, Chung Thế Châu thiếu chút nữa đã ở giữa thao trường hóa điên.

Hàn Tuyết nâng tay nhìn đồng hồ, sau đó nghiêng đầu nói: "Hiện tại đã là 5 giờ rồi, tôi nhớ không lầm nửa giờ nữa sẽ đến bữa tối. Vậy thôi, để ngày mai tôi tới giới thiệu sau."

"Ơ Hàn giáo quan, cô đi luôn sao?" Thượng hiệu Chung ngơ ngác trông theo bóng lưng nàng. "Tôi tưởng hiệu trưởng sẽ sắp xếp phòng riêng cho cô? Cô không sống cùng tập thể hả?" 

Đối với những lời lải nhải liên tiếp vang lên sau lưng mình, Hàn Tuyết cước bộ thoáng ngừng lại. Cuối cùng lên tiếng chất vấn.

"Đồng chí Thượng hiệu, anh không cảm thấy bản thân đang thắc mắc về cuộc sống cá nhân của tôi quá nhiều ư?" 

Đại mỹ nữ toàn thân tỏa ra nồng đậm lãnh khí khiến Chung Thế Châu ngượng ngùng tránh xa: "Thực xin lỗi vì đã khiến Thượng úy Hàn cảm thấy bất tiện. Tôi chỉ là đang sợ cô mới về nước, chưa quen với nếp sinh hoạt mà thôi." 

Nghe hắn giải thích xong, đôi môi nàng khẽ cong lên, như xa như gần mấp máy: "Cảm ơn đồng chí đã quan tâm. Vậy tôi xin phép."

Đứng cạnh gốc cây chờ nàng khuất xa. Bấy giờ hắn mới nổi giận đùng đùng tiến thẳng về phía ký túc xá mà tiểu đội 111 đang sống.

"Quạ đen đầy trời, quạ đen đầy trời." 

Qua ống nhòm đang áp lên cửa sổ, lão Tam bỗng thét lên với bốn đồng chí cùng phòng. Mà hiện tại trong căn phòng ấy, kẻ thì đang mặc qυầи ɭóŧ nằm hớ hênh trên giường, kẻ thì cởi trần cùng một kẻ khác sờ nắn những rãnh bụng hoàn mỹ do vận động mà có. Tóm lại cả phòng tràn ngập khung cảnh vô cùng đáng xấu hổ. Nhưng đáng xấu hổ hơn nữa, nếu như để lão Chung Thế Châu tóm được, lão nhất định sẽ bắt bọn họ mặc nguyên như vậy chạy năm vòng quanh sân.

Do đó sau tiếng hô Quạ đen đầy trời của Lão Tam, một đám người lập tức hiểu ý nháo nhào đứng dậy tìm đồ mặc.

Đang mặc được một nửa thì tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên.

"Ông đây còn bận thay đồ, thằng nào chơi ác vậy chứ?" Lão Đại thò đầu ra quát.

"Cậu quát mắng cái gì?" Trương Hàm Vận mắt như gắn laser quét qua hắn từ trên xuống dưới, xong xuôi mới hỏi. "Tôi ở bên phòng trông thấy Quạ Đen xuất hiện. Mọi người đều trang bị đầu đủ cả chưa?"

Nói thẳng là cô đã quá quen với những cảnh hớ hênh mát mẻ của đám người này. Dẫu sao bọn họ cũng là nam nhân, đời sống dù phóng khoáng tự do cũng chẳng ai ngăn cản. Chỉ là năm kẻ làm thì một người chịu cùng, cô vừa mới tắm rửa không lâu, cô thực sự không muốn cùng đám Nhất, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ này ra ngoài chịu phạt nữa.

"TIỂU ĐỘI 111 TẬP HỢP."

Thanh âm như sấm dậy bên tai vọng khắp hành lang. To đến mức các phòng xung quanh đều hết hồn mở cửa chạy ra xem.

Chung Thế Châu đứng cách phòng đầu không xa, mái tóc có chút dựng lên như muốn bốc khói.

"Hỏng rồi..." Trương Hàm Vận nuốt khan. Lúc nãy sáu người các cô chờ hắn quay lại quá lâu nên đã tự ý giải tán.

Tối nay chắc chắn sẽ phải nhịn cơm.

Ước chừng hai phút sau, năm nam nhân tiểu đội 111 lục tục xuất hiện. Người nào người nấy đều đã thay thường phục gọn gàng sạch sẽ.

Nhanh chóng xếp thành một hàng, Lão Tứ vừa di chuyển vừa lầm bầm.

"Đúng là Quạ Đen mà."

"Theo tôi ra sân trước." Thượng hiệu Chung chỉ hận không thể cho mỗi kẻ vài quả đấm. Đúng là khiến người khác tức chết mất thôi.

Sáu người nối đuôi nhau lầm lũi bước sau lưng vị giáo quan có sở thích phạt học viên đi cọ bồn cầu, chớm nghĩ tới những giây phút tiếp theo là bản thân đã toát mồ hôi lạnh rồi.

Thời điểm tiểu đội trưởng - Lão Đại hô nghiêm, Chung Thế Châu lập tức hé môi chỉ trích như bắn rap.

"Trách nhiệm đơn giản nhất của một người quân nhân là cố gắng hết mình để cống hiến phục vụ cho đất nước. Các người lát nữa đừng ăn cơm tối nữa mà dùng thời gian đó để học lại bộ môn tư tưởng đi. Hai mươi lần huấn luyện trong sáu tháng đầu năm lần nào cũng đội sổ, ý thức thì tồi tàn, báo hại kẻ chủ nhiệm các người là tôi bị liên lụy theo. Nhưng điều đó chưa phải tất cả, quan trọng là chẳng lẽ các người không suy nghĩ cho tương lai của bản thân ư? Về sau tốt nghiệp rồi, bằng năng lực hạn chế như hiện tại, các người định làm gì? Làm chạy vặt phỏng?" 

Mắng hoài mắng mãi mắng đến mệt cả người, hắn dứt lời liền hít sâu để ổn định nhịp thở của bản thân. 

Quả nhiên không ngoài dự đoán, chưa đến vài giây sau hắn đã lên tiếng ban tử: "Năm cậu qua khu vực vệ sinh nam. Còn Trương Hàm Vận nhà vệ sinh nữ, cứ như lẽ thường mà chủ động làm."

Người đến và người khuất xa nhanh như cơn gió...

Chờ Thượng hiệu Chung đi khuất, bấy giờ Lão Nhị mới oán hận hô lớn: "Công bằng ở đâu? Cả một ngày rèn luyện đã mệt muốn chết rồi, hiện tại còn cắt phần cơm để dọn nhà xí ư? Lưu Bách ta không cam lòng."

"Không cam lòng cậu còn có thể làm gì? Chạy qua tìm hắn tính sổ?" Lão Tứ bĩu môi xem thường.

Vì thế cho nên kết quả, một nhóm người như thường lệ hai tay lại cầm xô chậu, mặt bịt kín khẩu trang lù lù xuất hiện tại nhà vệ sinh công cộng trong sự cười cợt của các tiểu đội khác. 

Trương Hàm Vận vừa đói vừa mệt, thực muốn chửi vài câu cho thỏa lòng ghét bỏ lão ma đầu Chung Thế Châu. Tuy nhiên do ở bên ngoài đang có người, cho nên cô đành nhịn xuống tiếp tục công việc.

Hai người vừa bước vào phỏng chừng là học viên của trường khác sang kiến tập. Họ vừa rửa mặt vừa trao đổi với nhau:

"Mình nghe nói trường Lục Quân vừa có nữ giáo quan mới về."

"Thật sao?" 

"Ừ, họ Hàn."

Hệt như đặc công nằm vùng chuyên nghiệp. Trương Hàm Vận núp sau cánh cửa, thời điểm nghe xong câu chuyện liền tặc lưỡi lầm bầm: "Đám nam nhân kia thế nào cũng vui như trẩy hội." 

Bảy rưỡi tối, sau khi dốc sức lau chùi sạch sẽ toàn bộ. Bấy giờ cô mới ôm cái bụng rỗng tuếch đi tìm các huynh đệ báo tin vui.

"Đại hỷ đại hỷ." 

"Lão Lục, cô có thể đi tắm hoặc cách xa lão tử được không? Người cô ám mùi nồng nặc lắm." Lão Ngũ bịt mũi nhăn mày.

"Người các cậu thì không?" Trương Hàm Vận đấm vào ngực hắn một cái. "Nói cho các người chuyện này, đảm bảo đêm nay các người mất ngủ." 

"Đêm nay chỉ có mất ngủ vì đói thôi." Lão Tam toàn thân mệt lả dựa vào tường. "Tay họ Chung kia đúng là càng lúc càng độc ác. Tới mẹ ghẻ cũng không tàn nhẫn như vậy."

"Im miệng và nghe đây này." Cô khoanh tay trước ngực. "Trường chúng ta mới có nữ giáo quan."

Lời vừa dứt, năm kẻ mặt mày đang ủ rũ chớp mắt liền trở nên sáng rực.

"Thật? Cô nghe ở đâu?" Lão Tứ nắm lấy vai cô lắc lắc. "Cô chắc chứ? Tụi này sắp hóa điên vì lâu lắm chưa được ngắm mỹ nữ rồi."

"Mỹ nữ mà như Phượng tỷ*..." Lão Nhị lầm bầm.

*Phượng tỷ: tên thật là La Ngọc Phượng. Một người phụ nữ tuy dung mạo không ưa nhìn nhưng đổi lại sở hữu vô vàn tự tin. Trong công cuộc tìm chồng của mình, cô từng tuyên bố không thèm Lưu Đức Hoa vì già =)))))) 

Trương Hàm Vận liếc xéo hắn: "Chuyện này là niềm vui của mấy người đấy, cho nên hãy cầu mong điều gì đó tốt đẹp hơn đi." 

Quần quật cả một ngày trời rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi. Tuy nhiên tránh vỏ dưa lại va phải vỏ dừa, bởi cái đói đã hành cô không tài nào ngủ nổi. Kết quả mãi tới gần bốn giờ sáng cô mới có thể chìm vào giấc ngủ. Ngủ say tới mức bỏ qua cả hiệu lệnh tập trung lúc năm giờ.

"Trời ơi cô xong đời rồi. Dậy mau Trương Hàm Vận, TRƯƠNG HÀM VẬN..." 

Bên tai bỗng vang lên tiếng thét đầy bất an của Lão Đại. Mà Trương Hàm Vận còn tưởng bản thân mơ ngủ, thuận miệng lèm bèm nói mớ: "Muỗi ở đâu kêu vui tai ghê."

"Muỗi? Muỗi cái em gái cô." Hắn nhảy lên giường dùng chân đạp cả người cô xuống đất.

"Aiyo..." Bị đau đến tỉnh, cô mơ màng ngẩng đầu nhìn hắn. "Cái gì thế?" 

"Hiện tại đã sáu rưỡi rồi, giáo quan đều đã có mặt đầy đủ. Vậy mà cô còn tâm trí để quấn chăn tìm Chu Công đánh cờ thế này ư?" 

"Sáu... sáu rưỡi...?" Linh cảm không tốt nhanh chóng phủ đầy đầu. Trương Hàm Vận cuống cuồng ngồi dậy, dùng hết sức bình sinh gấp chăn gối gọn gàng, sau đó cầm dụng cụ vệ sinh cá nhân hướng phòng tắm chạy như điên.

Bảy giờ sáng...

Nhìn đồng đội ai nấy đều đang cúi đầu, rồi lại nhìn nữ nhân một thân quân phục chỉnh tề đang trầm mặc chờ mình tự thú. Cô phỏng đoán người này chính là nữ giáo quan mới về, đành âm thầm hít sâu một hơi mong bản thân tai qua nạn khỏi, sau đó dõng dạc thưa:

"Hàn giáo quan, thực xin lỗi vì đã đến trễ."

Hàn Tuyết không trả lời ngay mà giơ đồng hồ bấm giờ lên ngang tầm mắt cô: "2 tiếng 3 phút 45 giây. Học viên Trương, cô giải thích thế nào về lỗi lầm này của mình?" 

"Tôi..."

"Cô biết nguyên tắc là gì rồi chứ?"

Trong cơn hoảng hốt mê tỉnh chẳng rõ ràng, Trương Hàm Vận ngốc lăng đáp: "Tiểu đội chúng tôi không có nguyên tắc."

Bầu không khí xung quanh nhất thời chìm vào tĩnh lặng, thậm chí còn mơ hồ xuất hiện cả tiếng quạ kêu...

Đám nam nhân phía sau nín cười.

Mà Trương Hàm Vận lời ra khỏi cổ mới nhận rõ bản thân sai quá sai. Cô lập tức cuống cuồng giải thích: "Giáo quan ý tôi không phải vậy. Tôi... tôi vẫn chưa tỉnh ngủ, lúc nãy là tôi nói mớ."

Nàng vẫn chẳng nói tiếng nào, chỉ có tầm mắt vẫn thủy chung dừng trên khuôn mặt bầu bĩnh của người nào đó. Cuối cùng mới lên tiếng đáp: "Trở về hàng đi, lát nữa theo tôi tới văn phòng."