"Lão Ngũ à, cậu đừng tìm nữa, đã hai ngày một đêm rồi..."
Lão Tam nước mắt chảy dài giữ chặt eo Lão Ngũ kéo về phía sau. Trịnh Kính Hâm tên điên này thậm chí còn chẳng hề ăn uống gì kể từ lúc tòa nhà sập xuống."Nếu như chết nhất định cũng phải chết thấy xác. Lão Tam, tôi xin cậu đấy. Hàm Vận chắc chắn vẫn còn kẹt ở đâu đó." Lão Ngũ điên cuồng vùng vẫy, hắn túm lấy cảnh sát đi ngang qua, sắc mặt tái nhợt hỏi: "Đồng chí cảnh sát, từ nãy tới giờ anh có cứu được hay tìm được thi thể của nạn nhân nữ nào không?" "Có hai người phụ nữ, một người thuộc độ tuổi trung niên, người còn lại là nữ sinh trung học." Vị cảnh sát cứu hộ đáp. "Ước chừng chỉ có khoảng mười người tử vong, đó là chưa kể những người bị thương.""Lão Ngũ, cậu bình tĩnh đã. Chi bằng chúng ta tới bệnh viện thử xem." Lão Nhị ngập ngừng. "Ai biết đâu trong khi chúng ta mải tìm kiếm, cô ấy cũng giống như Hàn giáo quan, được ai đó đưa tới bệnh viện cấp cứu rồi thì sao?"Thời điểm Lão Ngũ còn đang chuẩn bị thỏa hiệp, thì Mã Sơn đứng cách đó không xa đã nghiêm túc hô: "Học viên của trường sĩ quan lục quân tập hợp."Bởi vì đây là lệnh của phó hiệu trưởng, cho nên mọi người cũng không dám làm trái mà nhanh chóng di chuyển tới.Trong số các tiểu đội được cử đi, có vài người đã bị thương, còn lại đều chỉ quá mệt mỏi do gặp áp lực dồn dập."Hiệu trưởng vừa hạ lệnh khẩn buộc chúng ta lập tức trở về."Lời vừa dứt, ai nấy đều trở nên kinh ngạc. Tiếng xì xầm bàn tán rất nhanh liền vang lên."Không. Chúng tôi không đi. Hiện tại tiểu Lục sống chết còn chưa rõ, chúng tôi không thể bỏ mặc cô ấy để trở về." Người vừa cất lời là Lão Tứ. Hắn xuất thân là người Quảng Đông, cho nên ngay cả khi dùng tiếng phổ thông, thì khẩu âm vẫn tương đối nặng."Phải đấy, Trương Hàm Vận là học viên duy nhất mất tích dưới đống đổ nát..." Mọi người đều đồng tình. "Bây giờ chúng ta mà trở về, thực đúng là không xứng với danh hiệu tốt nghiệp trường sĩ quan lục quân.""Im lặng." Mã Sơn quát lên một tiếng. "Hiệu trưởng để các cậu trở về là muốn bảo vệ các cậu. Ở đây người bị thương không ít, chẳng lẽ các cậu không có gia đình ư? Cha mẹ các cậu sẽ ra sao nếu thấy các cậu bị thương?""Vậy Lão Lục thì sao? Gia đình của cô ấy là chúng tôi." Lão Đại mặc kệ máu đã nhuốm đầy cánh tay. Hắn cũng mặc kệ thương thế trên cơ thể. "Lão Lục... cô ấy chỉ có chúng tôi, phó hiệu trưởng Mã, chẳng lẽ ngay cả việc để gia đình tự tay tìm kiếm cô ấy cũng không được ư?""Tóm lại tôi sẽ ở đây tiếp tục tìm kiếm. Còn học viên các cậu buộc phải trở về. Đây là mệnh lệnh."Sự việc ngoài ý muốn này chẳng khác nào chiếc búa gõ mạnh vào trái tim của bạn bè, của đồng đội, của những ai đã từng tiếp xúc với Trương Hàm Vận. Vì thế mọi người hiển nhiên đều bất mãn trước thái độ giải quyết đầy tính trốn tránh của hiệu trưởng Giản."Vài hôm trước cô ấy còn nói với tôi rằng cô ấy muốn trở về Tứ Xuyên..." Lão Ngũ xoay lưng lại, dáng vẻ bất lực nhìn đống hoang tàn trước mắt, kế tiếp bất ngờ hét lớn. "Trương Hàm Vận, cô nhất định phải sống. Cô phải sống để Trịnh Kính Hâm tôi còn có thể cùng cô về chung một chuyến."***Đưa toàn bộ học viên lên xe, sau đó Mã Sơn đã âm thầm ở lại rồi tiếp tục tìm kiếm suốt cả đêm hôm ấy."Thiếu tướng Mã, hồ sơ tại bệnh viện và hồ sơ của chúng tôi đều đã hoàn thiện cả rồi. Đội ngũ làm việc cũng đã rà soát rất kĩ, thực sự không còn thi thể nào nữa đâu."Trầm mặc đứng tại hướng đông, Mã Sơn không buồn để lời giải thích của đội cứu hộ vào tai. Hắn chỉ cúi đầu nhìn đôi tay bởi vì bới gạch đất mà rướm máu của mình, lòng thầm nghĩ chẳng lẽ cô thực sự cứ mất tích một cách bí ẩn như thế sao?Từ sáng tới giờ hắn đã nhìn qua những thi thể bất hạnh bị đè bẹp và dám khẳng định đó chắc chắn không phải tiểu Vận. Hơn nữa làm việc trong quân đội nhiều năm như vậy, nếu ngay cả đặc điểm nhận dạng của người thân hắn còn không thể ghi nhớ, chi bằng cứ bảo hắn nghỉ việc rồi nhảy sông chết luôn đi cho rồi."Tiểu Vận à, con đừng chơi trò mất tích như vậy chứ? Có rất nhiều người sẽ vì con mà mất ăn mất ngủ đấy."Ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, Mã Sơn thở dài thành tiếng.Vài ngày sau sự mất tích của Trương Hàm Vận, cảnh sát phối hợp cùng bộ đội rốt cuộc cũng bắt được kẻ chủ mưu của việc làm nổ các bình ga tại phòng bếp. Hơn nữa còn bắt được cả trùm buôn ma túy hiện đang lẩn trốn tại một quận cách xa trung tâm thành phố Tân Cương.Các tiểu đội tham gia nhiệm vụ nguy hiểm lần này hiển nhiên lập được liệt vào danh sách học viên đóng góp chiến công vô cùng hiển hách. Thậm chí hiệu trưởng Giản còn tuyên bố sẽ đặc cách tốt nghiệp và khắc tên mỗi người vào bảng vàng của trường.Tuy nhiên mọi người đều tự hiểu rõ đây chỉ là cái cớ để hắn an ủi cùng bù đắp trước sự hy sinh của Trương Hàm Vận mà thôi."Giá như cô ấy ở đây." Lão Tam siết tay thành quyền. "Cô ấy sẽ cùng tôi chửi chết lão già đầu hói ưa nịnh quan trên thích vỗ mông ngựa ấy."Thường nói thói quen luôn là một điều gì đó vô cùng khó bỏ...Những ngày khó khăn sau khi cô mất tích, cụm từ "giá như cô ấy ở đây" dần được sử dụng nhiều hơn. Thậm chí còn khiến người trong tiểu đội 111 âm thầm gạt nước mắt."Giá như cô ấy ở đây, Hàn giáo quan có lẽ sẽ không trở về Thượng Hải dưỡng bệnh rồi cũng biệt tích như vậy.""Giá như cô ấy ở đây, cô ấy chắc chắn sẽ cười vào mặt cậu.""Giá như cô ấy ở đây, cô ấy nhất định sẽ dùng nó kèm với nước chấm. Tiểu Lục thích nhất món này mà."Tiểu Lục...Một ngày cuối tháng 7, gần một năm sau ngày Trương Hàm Vận mất tích, các học viên rốt cuộc cũng được cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp. Điều đặc biệt nhất là ngay cả cô cũng có.Lão Ngũ trên giữ chặt hai tấm bằng của bản thân và của cô, ngón tay nhẹ nhàng miết dòng tên được in vô cùng rõ ràng."Giá như cô ấy ở đây..." Lão Tứ theo thói quen buột miệng nói."Im đi. Cô ấy chắc chắn sẽ trở về." Lão Ngũ gằn giọng đáp. "Kể từ nay về sau cho dù chúng ta có bị điều đi bất cứ đâu, cũng không được nhắc lại câu nói này nữa. Tôi tin rằng tiểu Lục vẫn sống, chẳng qua cô ấy chưa chịu trở về, hoặc là chưa thể trở về mà thôi.""Nhưng... nhưng ngay cả Hàn giáo quan cũng đã nghỉ việc. Tôi nghĩ cô ấy đang đi tìm tiểu Lục, song dù chỉ một tin tức cũng không có.""Lão Tứ nói phải đấy. Kể từ lúc tiểu Lục mất tích đến giờ, Hàn giáo quan cũng ngừng việc công tác. Thậm chí hai con mèo đều đã được bác sĩ Trầm mang về nhà nuôi dưỡng. Lẽ nào cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi không?""Sẽ không đâu. Cậu đã nghe về gia thế của Hàn giáo quan chưa? Tôi tình cờ biết từ chỗ chú tôi." Lão Nhị thì thầm với đồng đội, không lâu sau mắt ai nấy cũng ánh lên tia kinh ngạc. "Vì thế tôi tin cô ấy nhất định sẽ ổn. Thật đấy, người ta dù sao cũng là đại tiểu thư cành vàng lá ngọc mà."Đại tiểu thư cành vàng lá ngọc trong lời của Lão Nhị quả thực vẫn còn ở Thượng Hải. Nhưng không còn bị giam cầm ở bệnh viện, bởi vì nàng đã được người cha đáng kính mang về nhà."Gần một năm rồi, người bình thường cũng không thể đi lâu như vậy được." Hàn phu nhân cố gắng đưa miếng hoa quả lên miệng con gái. "Tiểu Tuyết ngoan, con biết rõ đây là sự cố phát sinh, không phải lỗi của cha con..."Ngồi trên giường hiện tại sớm đã chẳng còn là Hàn giáo quan từ dung mạo đến khí chất đều cao ngạo lạnh lùng. Đổi lại chỉ là nữ nhân vừa gầy vừa trắng, màu da trắng xanh đến mức nhìn rõ cả mạch máu dưới da. Toàn bộ những điều ấy đều chính là hậu quả của việc đã lâu không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.Hàn Tuyết bất động hệt như pho tượng gỗ. Ánh mắt vô hồn nhìn vào không trung, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng là hành động như thể sẽ gϊếŧ chết nàng."Tiểu Tuyết, cha con đã sắp xếp ngày tổ chức hôn lễ cho con và Đông Đông. Con cũng nên... tươi tỉnh hơn một chút..."Hàn Tuyết vẫn lặng im không đáp."Tiểu Tuyết...""Giá như cô ấy ở đây, tôi thề tôi sẽ bỏ lại mọi thứ để theo cô ấy ngay lập tức."Cổ họng bởi vì đã lâu không hoạt động, cho nên thanh âm nói ra trở nên vô cùng khó nghe.Nàng không khóc cũng không cười, càng không vì những điều do chính thân sinh của mình mang đến mà nổi giận.Bọn họ muốn điều khiển con rối là nàng như thế nào, nàng cũng sẽ nguyện ý nghe theo.Dù sao tâm nàng cũng đã chết rồi. Nàng chỉ còn lại người ở nơi ngực trái.Tác giả: Hello, còn ai ở đây không? Nốt mấy chương nữa là hết truyện rồi (σ≧▽≦)σ