Chương 1
Đêm đen vô tận, cuồng phong rít gào ngoài cửa sổ, thê lương tột cùng.
Trong căn nhà cũ nát một nam nhân dùng lực xé rách chiếc yếm cuối cùng che chắn cơ thể thiếu nữ, thoạt nhìn nàng ta chưa đến tuổi thành niên.
Nữ tử ấy sợ hãi lui đến một góc, hắn tà mị vươn tay kéo nàng về, cúi xuống để lại vô số hồng ngần, dừng lại ở cặp tuyết lê căng tròn, mặc dù chưa trưởng thành nhưng vẫn hết sức mê hồn.
Hắn mút lấy nhũ hoa đỏ hồng như nụ hoa e ấp nở, bàn tay tà ác xoa nắn bên còn lại.
"Không được... Cầu xin huynh buông ta ra..."
Nữ tử thống khổ van xin, mặc nàng giãy giụa, dùng toàn bộ sức lực đẩy hắn ra đều vô dụng.
Trong thoáng chốc hắn khựng lại, như có thứ gì đó phát tán trong người hắn, hắn không thể khống chế bản thân, giống như con thú hoang dã chưa được thuần hoá sắp thoát khỏi dây cương, hung hãn lao về phía trước, rất nhanh thứ độc dược đó nuốt chửng toàn bộ ý thức của hắn, lấp đầy dục niệm...
"Y Loan..."
Hắn điên cuồng cắn mạnh vào nhũ hoa của nàng, nàng đau đớn hét lên, cơ thể non nớt bị hắn dày vò, làn da như bạch ngọc thoáng chốc đã xuất hiện vô số vết xanh tím ghê người.
"Mới đó đã không chịu được rồi?" Hắn vuốt ve cơ thể nàng, lần đến đùi chậm rãi tiến vào nơi hoa huyệt sớm đã ẩm ướt.
"Y Loan, đây là cơ thể thiếu nữ mới mười sáu sao..."
Ngón tay từ từ đưa vào, huyệt nộn chặt chẽ hút lấy. Nàng ưỡn mình đau không tả nổi. Hắn cố tình càn quấy bên trong.
"Đừng mà..."
Thanh âm ám muội chính nàng cũng không nhận ra, giờ khắc này gần như rên rỉ...
Nghiệt Thần rút ra đưa chất dịch màu trắng ấy lên miệng liếm, hương vị này, thật ngọt!
Hắn không chần chờ nữa đưa vật nóng bỏng của mình tiến quân thần tốc vào người nàng, huyệt nộn chật hẹp không thể dung nổi hắn, cộng thêm tấm màng che chắn kia khiến hắn như bị bóp nghẹn.
Hắn tăng thêm lực vô cùng mạnh như muốn xé rách nơi ấy ra tiến sâu vào bên trong, nàng bấu chặt tay xuống đất thất thanh la lên, hắn càng muốn tiến vào nàng lại cố tình không phối hợp.
Hắn nửa quỳ trên đất nắm lấy hai chân nàng kéo về, dạng hai chân nàng ra, có thể thấy rõ hoa nộn đỏ hồng, kèm theo bạch dịch pha lẫn huyết tinh chảy ra. Hắn cười càng thêm tà ác, đẩy dị vật đâm sâu vào trong, không ngừng luận động.
Cơ thể chưa thành niên lần đầu tiên trải qua hoan ái nhất thời không thích ứng được, hắn còn không hề cho nàng khúc dạo đầu ngọt ngào, chỉ có cường bạo chiếm đoạt, nàng sao chịu nổi đau đớn như xé da xé thịt kia, nhiều lần đau đến ngất đi hắn lại mạnh mẽ làm nàng tỉnh lại.
Nghiệt Thần liếc nhìn nữ tử mới ban nãy còn thanh lệ thoát tục, nay lại tóc tai rối loạn, mồ hôi đầm đìa, còn có máu đọng nơi đôi môi, lại nhìn đến cơ thể dưới thân...
Hắn muốn cơ thể này phải hoàn toàn khuất phục hắn!
"Tiểu muội ngoan, rên rỉ cho huynh nghe nào!"
Mộng Y Loan cắn chặt môi đến bật máu cương quyết lắc đầu, loại nhục nhã này nàng thà chết cũng không làm.
"Huynh... Thật vô liêm sỉ!"
"Mộng Y Loan, vậy để ta cho nàng xem vô liêm sỉ là như thế nào!"
Hắn rút ra, xoay người nàng lại, từ sau đâm mạnh vào.
"Aaaaaa...."
Nàng thất thanh la lên, hắn càng hưng trí đâm sâu vào hơn nữa.
Đè lên người nàng, hôn lên tấm lưng trắng mịn, hai tay luồn ra đằng trước bóp mạnh lấy nhũ hoa, ngón tay trêu chọc đỉnh hoa vươn cao...
Sau khi đạt được cực hạn khoái cảm hắn phóng thích vào sâu trong cơ thể nàng, để lại mầm mống của riêng hắn.
Mộng Y Loan không còn sức lực nào, lẳng lặng rơi lệ...
Người huynh trưởng nàng một lòng tin tưởng, lại cư nhiên làm ra loại chuyện này với nàng...
Nghiệt Thần, vì sao lại đối với ta như vậy!!!
Mộng Y Loan sau lần đó trở về Vu Thiên Sơn Trang thì tâm thần hỗn loạn, nàng thường hay thất thần ngồi một chỗ không cho ai đến gần, nàng cũng dễ sợ hãi hơn không dám tiếp xúc với ai, nửa đêm nàng lại hay gặp ác mộng.
Có lúc nàng ngâm mình trong bồn nước đến hai, ba canh giờ cũng không chịu lên. Những vết xanh tím đã biến thành màu đỏ sậm hằn rõ trên da thịt nõn nà của nàng, nàng muốn tẩy đi lại không sao tẩy được. Nàng mỗi ngày đều phải mặc rất nhiều xiêm y, che kín cả cổ để không ai phát hiện ra loại chuyện nhục nhã đêm đó...
Nhưng hắn lại không chịu buông tha nàng.
Vào một đêm đầu đông của hai tháng sau, nàng gặp lại hắn trong lần yến tiệc của sơn trang. Ngày y thi đỗ trạng nguyên trở về...
Nàng nhìn y đầu đội mũ ô sa, bổ phục màu đỏ chói mắt, như có vạn tiễn xuyên tâm, càng nhìn lại càng đau đớn...
Y cuối cùng cũng trở về... Nhưng nàng đã không còn xứng với y nữa!
Vũ Văn Diệp nhìn thấy nàng liền vui mừng, luôn miệng hỏi thăm nàng có khoẻ không. Có lẽ quá đỗi nhớ nhung mà y nắm lấy tay nàng, trong khoảnh khắc đó lòng nàng vừa hổ thẹn lại vừa lưu luyến hơi ấm của y, nàng rất muốn bổ nhào vào lòng y, nhưng rốt cục nàng làm không được, lặng lẽ rút tay về, cười thật ảm đạm.
"Diệp ca... Yến tiệc này là do đích thân phụ thân muội chủ trì để chúc mừng huynh thi đỗ trạng nguyên, huynh qua với các vị trưởng bối đi... Muội hơi mệt muốn về sương phòng nghỉ ngơi"
Vũ Văn Diệp nhìn thấy thân thể suy nhược của nàng không khỏi xót xa, nên cũng không để ý đến cử chỉ xa cách kia. Y gật đầu, nói: "Vậy muội nghỉ sớm đi, ngày mai ta sẽ đến tìm muội"
Yến tiệc linh đình, đàn sáo réo rắt, ai nấy đều say sưa chìm đắm trong mỹ tửu...
Không để ý đến nam nhân trong góc tối nãy giờ vẫn luôn nhìn đôi nam nữ thâm tình kia, môi nhếch lên nụ cười tàn ác, nàng rời đi hắn cũng lẳng lặng theo nàng.