Người Tình Trí Mạng

Chương 45: Chưa biết chừng lại là một đôi vợ chồng

Chắc là đôi thỏ này có mối quan hệ cũng giống chúng ta, một đôi oan gia, cả hai cùng bỏ mạng.

“Sao anh đi lại không hề phát ra tiếng động vậy?” Tưởng Ly cũng cảm thấy thật quái đản, trước sau hai lần chửi bậy đều bị anh bắt ngay tại trận.

Lục Đông Thâm dựng đống lửa lên, ngọn lửa nhỏ bén vào đống gỗ tùng hương lập tức bốc lên cao vút. Anh ném thêm một cây gỗ vào rồi nói: “Không phải tại tôi đi nhẹ nói khẽ, mà tại cô mắng chửi hăng say quá”.

Tưởng Ly nhìn thấy nụ cười thấp thoáng bên khóe môi anh, thật sự nhìn không nổi dáng vẻ thản nhiên này của anh. Cô co chân, chống cánh tay lên má: “Này, Lục gian thương, tôi hỏi anh một chuyện nhé”.

Lục Đông Thâm ngước mắt lên, liếc nhìn cô.

Tưởng Ly hắng giọng: “Lúc anh và Trần Du của anh ở bên nhau cũng như vậy sao?”.

“Như vậy là như thế nào?” Lục Đông Thâm hờ hững hỏi.

“Thì giống như bây giờ vậy.” Tưởng Ly đánh giá anh một lượt từ trên xuống dưới: “Cao ngạo, trịch thượng, ngữ khí nói chuyện thi thoảng lại giống như ra lệnh ấy”.

Lục Đông Thâm dừng việc trong tay lại, nhìn cô một lúc rồi mới nói: “Cô qua đây”.

“Anh xem, anh xem, chính là điệu bộ này. Trần Du nhà anh có chịu nổi anh không?” Tuy rằng ngoài miệng Tưởng Ly nói như vậy nhưng cô vẫn đứng dậy, đi tới, ngồi phịch xuống bên cạnh anh, ra chiều hứng thú: “Lục gian thương, kể chuyện giữa anh và Trần Du cho tôi nghe đi. Ví dụ như hai người quen nhau khi nào, rồi làm sao mà yêu nhau? Hai người yêu nhau được bao lâu rồi? Có phải sắp cưới rồi không?”.

Lục Đông Thâm đặt một chiếc sọt trước mặt cô: “Làm cá đi”.

Tưởng Ly giật mình, sau đó xách chiếc sọt lên, ngó vào bên trong, rồi ngẩng đầu nhìn anh với vẻ đầy kinh ngạc: “Khá đấy”.

Chiếc sọt đan chẳng đẹp đẽ lắm, cùng lắm chỉ là lấy mấy dây leo cột đơn giản thành một dụng cụ để đựng đồ, nhưng các món đồ trong sọt thì thật sự khiến người ta vui vẻ. Bốn con cá vẫn còn đang nhảy nhót loạn xạ, xách đại một con ra cân cũng phải tới cân rưỡi, khiến cho cô đang trong tâm trạng chắc mẩm sẽ không có đồ ăn, chỉ hít khói trời bỗng nhiên được nhìn thấy đồ mặn, còn vui hơn trúng xổ số.

Cô nhớ lại miếng bánh mỳ ăn tạm buổi sáng, đó cò là chút bánh mỳ cuối cùng đám sói để lại cho cô. Trong ba lô của Lục Đông Thâm quả nhiên đơn giản như lời anh nói, chỉ đựng một ít lương khô và nước uống. Có lẽ vẫn còn chưa đến mức đói gục, Tưởng Ly nuốt không trôi chỗ lương khô ấy.

“Bắt ở đâu vậy?” Cô xách một con cá ra, nhưng thân cá quá trơn, mới đó nó đã nhảy vọt ra khỏi tay cô. Cô lao ngay ra vồ đất, đè chặt con cá định thừa cơ lẩn mất.

“Cách đây một cây số có một đầm nước sâu. Tôi thấy cá tươi ngon chắc thịt chắc là ăn được, thế nên câu mấy con.” Lục Đông Thâm cố nhịn cười, kéo cô ngồi dậy. Trước khi con cá kịp bật đi, bàn tay lớn của anh liền ấn chặt, bắt nó về sọt: “Hôm qua ăn cá của cô, hôm nay coi như trả”.

“Cá anh câu?” Tưởng Ly sửng sốt, nghĩ tới chuyện lúc đi anh hai tay trống trơn, khi về cũng không thấy có dụng cụ câu cá nào: “Anh câu kiểu gì vậy?”.

“Bên đầm có xác của mấy loài động vật nhỏ, muốn làm một dụng cụ câu cá đơn giản không khó.” Lục Đông Thâm nói.

Tưởng Ly nghe xong, phản ứng đầu tiên là dạ dày trào ngược, phản ứng thứ hai là: “Xương cốt? Còn mới?”.

“Xác động vật còn mới là mồi câu cá tuyệt nhất đấy.” Lục Đông Thâm hiểu ý cô: “Xác động vật còn mới, chứng tỏ dưới đầm rất nguy hiểm. Lúc tôi câu cá, đích thực nhìn thấy dưới đầm có vài con trông giống như cá sấu trôi nổi ở đó”.

“Thứ gì trông giống cá sấu á? Đó là thứ gì?”

“Có biết cá sấu nước mặn không?”

Tưởng Ly gật đầu, đó là loài cá sấu có chiều dài có thể xếp hàng đầu thế giới, trước đây cô từng nhìn thấy một lần.

“Thứ dưới đầm còn dài hơn cả cá sấu nước mặt, ước chừng phải hơn chục mét, hình thể khổng lồ, đầu có sừng.”

Tưởng Ly nghe xong lời miêu tả của anh, sống lưng cô lạnh toát, giống cá sấu mà lại có sừng, đó là thứ gì vậy?

“Trong núi này có một vài loại sinh vật kỳ lạ là chuyện rất bình thường, chúng ta cẩn thận một chút là được.” Lục Đông Thâm nhẹ nhàng an ủi.

Tưởng Ly nhìn anh, trong đầu tự động hiện lên một hình ảnh: Vài con quái thú khổng lồ trông khá giống cá sấu nổi lên trên mặt nước, còn anh thì vẫn đang điềm đạm ngồi bên cạnh câu cá.

Cấu tạo tâm lý của người đàn ông này phát triển kiểu gì vậy?

Cô khẽ thở dài: “Mấy con cá đó mà đến thật thì cũng một phen khiếp vía đấy”.

“Không muốn bị chúng tập kích về đêm thì trước tiên phải lo xong vết thương của cô đi đã. Nghe nói đám dưới nước sẽ ngửi mùi máu mà tìm đến đấy.” Lục Đông Thâm lấy từ trong ba lô ra rất nhiều cỏ.

Tưởng Ly nhìn kỹ lại, hóa ra chính là loại cỏ mà suốt dọc đường cô tìm kiếm, lại được một lần kinh ngạc.

“Cô đang tìm loại cây này phải không? Tôi nhìn thấy bên đầm có loài cỏ khá giống với thứ cô hái dọc đường, nên đã hái về cho cô.” Lục Đông Thâm hỏi.

Tưởng Ly gật đầu: “Cỏ gỗ nổi, thứ tôi cần tìm chính là nó”.

Sao cô không nghĩ ra nhỉ, phía đầm nước nguy hiểm, nhưng rất nhiều loài động vật nhỏ đều phải tới đó uống nước. Một khi chúng bị tập kích, nặng thì sẽ mất mạng, giống như những xác động vật bên đầm vậy, còn nếu nhẹ thì chúng sẽ tìm loại cỏ cứu mạng gần đó để ăn. Cỏ gỗ nổi không những sinh trưởng ở vùng núi hoang dã mà chỉ cần nơi nào có nước sẽ có nó.

Lá cây có thể làm thuốc, phơi khô có thể lấy hương, tốt nhất là hun lên, có thể thông máu khắp cơ thể.

Lục Đông Thâm không nói gì cả, đứng dậy cầm lấy ba lô của cô, rồi bỏ hết cỏ gỗ nổi vào trong. Tưởng Ly nhìn theo bóng anh, biết rằng lúc này nên nói lời cảm ơn với anh, nhưng lại không biết làm sao để cất lời, vì vậy, nhất thời cũng chìm vào im lặng.

“Muốn ăn thế nào?” Sau khi cất cỏ gỗ nổi đi, anh lại ngồi xuống bên cạnh cô.

Tưởng Ly không phản ứng lại.

Lục Đông Thâm xách bốn con cá trong sọt ra: “Cá ấy, muốn ăn thế nào?”.

Bấy giờ Tưởng Ly mới hiểu ra, dứt khoát đưa ra quyết định: “Hai con làm canh, hai con nướng lên ăn”.

“Được.”

“Ấy, có nên giữ hai con lại để tối ăn không nhỉ?” Tưởng Ly chưa gì đã lo cho bữa tối.

“Không cần đâu.” Lục Đông Thâm quả quyết, chỉ vài nhát đã đánh ngất đám cá, rồi rút con dao Thụy Sỹ ra xử lý chúng một cách gọn gàng: “Tối nay tôi đảm bảo cô sẽ được ăn thịt thỏ”.

Tưởng Ly vừa nghe xong, trong lòng lập tức thấy ấm áp, cũng giống như đống lửa trước mặt, từ từ nóng dần lên. Bình thường ở cổ thành cô đã gặp quá nhiều những người đàn ông miệng ngọt như đường, chân thoa mỡ, rượu vào thì thao thao bất tuyệt, việc hứa hão lại càng dễ dãi. Kiểu người lời hứa đáng giá nghìn vàng như Lục Đông Thâm lại rất hiếm. Xem ra anh cũng không phải là người ăn nói bừa bãi, đích thực là người có thể lên rừng săn bắt, xuống biển đánh cá.

Về đêm, cũng là lúc chuột xạ hương hoạt động.

Tưởng Ly ngụy trang bản thân mình, ngắt một nhánh cây với những phiến lá rộng dài quấn thành một chiếc mũ đội lên đầu, che đi quá nửa khuôn mặt. Khuôn mặt trắng trẻo cũng được cô bôi thêm một ít bùn đất bẩn thỉu, cô đứng ở chỗ cách cửa hang của chúng khoảng vài mét, ôm cây đợi thỏ.

Lục Đông Thâm đúng là nói được làm được. Trời vừa nhá nhem tối, anh đã bắt về được hai con thỏ rừng, một đực một cái. Tưởng Ly nhìn thấy anh dùng cành cây thô và dây leo làm thành kiểu cung tên như thời tiền sử thì chỉ còn nước quỳ rạp xuống đầu hàng anh. Cô hỏi anh: Có phải anh xuyên không từ thời kỳ đồ đá về đây không?

Sau đó cô lại nói tiếp: Chắc là đôi thỏ này có mối quan hệ cũng giống chúng ta, một đôi oan gia, cả hai cùng bỏ mạng.

Kết quả, cô bị Lục Đông Thâm giơ tay búng một cái lên mũi, nói: Không chừng lại là một đôi vợ chồng ấy chứ.

Tưởng Ly nghe xong, lòng chợt mềm nhũn ra. Cô nói với anh: Vậy lúc anh giết chúng, tuyệt đối đừng để tôi nhìn thấy, nếu không tôi không nuốt trôi được đâu.

Lục Đông Thâm bật cười: Tôi còn tưởng cô bắt tôi thả chúng đi.

Thả chúng đi?

Vậy thì họ sẽ chết đói.

Núi Kỳ Thần nguy hiểm trùng trùng, một khi thể lực không theo kịp thì tính mạng sẽ gặp nguy hiểm.

Khi đối mặt với sinh mạng, việc đầu tiên mà ai cũng phải làm là dốc hết sức mình, là không từ thủ đoạn…                        

~Hết chương 45~