Người Trước Mắt

Chương 37

Bởi vì phải đi bệnh viện tái khám, cho nên hôm nay chỉ quay xong một cảnh đạo diễn đã bảo Phương Sùng Viễn rời đi trước, Lan Tranh lái xe đến đón hắn, Phương Sùng Viễn cười hỏi y, "Hôm nay chắc không phải là anh cố ý đến đón tôi đi tái khám đâu nhỉ?"

 

Lan Tranh hiếm thấy trả lời hắn, "Nếu tôi nói phải, vậy cậu có phải sẽ ở chỗ này ôm tôi cảm động đến lệ rơi đầy mặt luôn không?"

 

Phương Sùng Viễn nở nụ cười, "Không không không, tôi sẽ lập tức mang anh tới căn phòng nhỏ bên trong kia bắt nạt đến lệ rơi đầy mặt."

 

Cái loại bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể phát dục thế này, Lan Tranh dĩ nhiên không còn gì để nói.

 

Lan Tranh đẩy Phương Sùng Viễn đi từ cửa sau vào, lúc đó còn gặp phải mấy người lạ mặt, tuy hai người bọn họ đều mang khẩu trang, nhưng vẫn bị mấy người đó nhận ra, may là đối phương cũng không phải thích quấy nhiễu, chỉ thân thiết hỏi Phương Sùng Viễn bị thương làm sao, sau đó còn tỉ mỉ giúp hai người nhấn thang máy, mặt khác còn có người chạy tới xin chụp ảnh chung, bị Tiểu Ngải cản lại, lễ phép trả lời, "Thật ngại quá, không tiện đâu ạ."

 

Kiểm tra một giờ, Phương Sùng Viễn mới được Tiểu Ngải đẩy đi ra, Lan Tranh đứng lên hỏi hắn như thế nào, Phương Sùng Viễn nói, "Không có chuyện gì, hồi phục rất tốt."

 

Tiểu Ngải ngẩng đầu nhìn ngó trần nhà, nghĩ thầm, mới vừa nãy là ai bị bác sĩ nhắc nhở nếu còn vận động dữ dội như vậy nữa thì cả đời cũng đừng mong tốt lên đây hả?

 

Bất quá Tiểu Ngải cũng không nhịn được nhìn lén Lan Tranh vài lần, sau đó nhìn xuống Phương Sùng Viễn, cô thực sự không nghĩ ra được, cuối cùng lúc hai người này ở trên giường ai mới là kèo dưới nhỉ?

 

Tiểu Ngải một bên che mặt tự nói mình quá lưu manh quá lưu manh rồi, nhưng trong đầu thì vẫn say sưa ngon lành mà bổ não hình ảnh hai người ở trên giường, Phương đại thiếu gia thủ đoạn ác độc mấy năm qua đã hủy diệt biết bao nhiêu hoa lá cỏ cây, nếu như đổi thành Lan ảnh đế đặt hắn ở dưới thân làm này làm kia, Phương đại thiếu gia lại kêu to mấy lời như “không muốn mà”, “thật là lợi hại”, Tiểu Ngải không nhịn được lén lút cười ra tiếng, mình là ma quỷ hả?, nếu không sao lại cảm thấy loại hình ảnh này mỹ vị như vậy.

 

"Tiểu Ngải, một mình cô cười cái quỷ gì thế hả?, " Phương Sùng Viễn ngồi xe lăn, vốn là muốn để Tiểu Ngải đi mua cho mình chai nước, kết quả vừa quay đầu nhìn liền thấy đối phương đứng ở đó cười ngây ngô, hắn tức giận trừng mắt nhìn cô một cái, ngữ khí không kiên nhẫn, "Lanh lẹ chút đi bà cô ơi, đừng có cười giống như tên ngốc nữa, nhìn xung quanh xem có paparazi chụp trộm không."

 

Tiểu Ngải giận mà không dám nói gì, cúi đầu ồ một tiếng, hậm hực nghĩ, Phương Sùng Viễn, anh nhất định là thụ.

***********

 

Trên đường về, Phương Sùng Viễn hỏi Lan Tranh, "Anh muốn đi hẹn hò không?"

 

Cái này là hắn đột nhiên có hứng thú, cũng không thèm quản mình mỗi bước đi đều cần người đỡ, Lan Tranh cười liếc mắt nhìn hắn, hỏi, "Cậu thế này, muốn tôi đẩy đi dạo một vòng công viên không?"

 

Phương Sùng Viễn chậc một tiếng, "Sau đó tôi ngồi xe lăn nhìn anh cùng mấy ông cụ kia đánh thái cực (aka Thái cực quyền)?"

 

Tiểu Ngải ngồi phía trước sắp xếp bị đoạn đối thoại này chọc cho bật cười hì hì.

 

Phương Sùng Viễn liền liếc mắt nhìn cô.

 

"Chúng ta còn có thể đi xem phim hay ăn một bữa cơm gì đó." Phương Sùng Viễn đề nghị.

 

Lan Tranh ừ một tiếng, phụ họa, "Tôi thấy cậu không phải là muốn hẹn hò, mà là muốn lên hot search, lần trước cậu lên hot search bao lâu? Ba ngày, có hay không có?"

 

Phương Sùng Viễn thở dài, "Ayyy, không đi thì không đi, vậy hay là về khách sạn ngủ dưỡng sức đi."

 

Cuối cùng hai người vẫn chọn ở trong phòng xem phim.

 

Hết cách rồi, Lan Tranh luôn cảm thấy dáng vẻ giả bộ đáng thương của Phương Sùng Viễn thật sự có chút đáng thương.

 

"Hiếm thấy được một ngày nghỉ ngơi, anh cũng không có công việc, vậy mà nằm ì trên giường thế này thật quá lãng phí." Phương Sùng Viễn thoải mái nằm trên ghế salon*, một mặt nhấm nháp coca một mặt nhìn Lan Tranh chọn phim.

*Gốc nó cũng tréo ngoe vậy luôn á, mà thôi chỗ nào thì cũng là nằm =))))

 

Lan Tranh hỏi hắn, "Muốn xem cái gì?"

 

"Xem bộ phim Mỹ mới phát hành đi, hồi hộp lắm, lúc trước không có cơ hội đến rạp xem."

 

"Được." Lan Tranh nhướng mày.

 

Hai người ngồi trên ghế salon, vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem phim, đồng thời còn bàn luận về diễn xuất của từng người trong đó.

 

Phương Sùng Viễn phát hiện, trong phương diện công việc, hắn có rất nhiều quan điểm đều không hẹn mà gặp với Lan Tranh.

 

"Sao anh muốn làm diễn viên?" Phim chiếu được một nửa, hai người đều không sai mà đoán được kết cục, Phương Sùng Viễn thẳng thắn cùng y tán gẫu.

 

"Tôi, " Lan Tranh nở nụ cười rồi nhớ lại, "Có khả năng là vì thật sự yêu thích đi, lúc còn nhỏ ba mẹ dẫn tôi đến sân khấu kịch Paris xem ca kịch, đó là lần đầu tiên tôi được tiếp xúc gần gũi với biểu diễn, thật ra lúc đó nghe không hiểu những cái được gọi là nghệ thuật, nhưng tôi lại quan tâm đến những người ở trên sân khấu hơn."

 

"Sau đó anh liền thích đóng phim?"

 

"Cũng không kém hơn bao nhiêu đâu, lúc ấy mới năm, sáu tuổi, lại cảm nhận được biểu diễn thật là thú vị, sau đó cha mẹ biết tôi yêu thích, liền tìm Tần sư phụ dẫn dắt tôi, cùng ông học kịch nói biểu diễn, rồi sau đó nữa, là tiến vào cái vòng này."

 

Tần sư phụ trong miệng Lan Tranh, đương nhiên Phương Sùng Viễn biết là ai. Tần Quan Sinh tiếng tăm lừng lẫy, đem cuộc đời mình diễn dịch thành một đoạn truyền kỳ, địa vị đến nay khó ai có thể vượt qua.

 

Lão gia tử ấy cả đời chỉ nhận duy nhất hai người đồ đệ, Lan Tranh là một trong số đó, còn sau này, bao nhiêu người muốn bái ông làm sư, đều bị cự tuyệt.

 

Từ nhỏ Lan Tranh đã cùng ông học biểu diễn, 20 tuổi y được phong ảnh đế, cũng không phải là không có nguyên nhân.

 

"Cậu thì sao, " Lan Tranh hỏi hắn, sau đó lập tức nở nụ cười nói, "Sao lại tiến vào vòng giải trí, đừng nói với tôi là bởi vì cậu lớn lên đẹp trai nha."

 

Phương Sùng Viễn cho y một cái ánh mắt anh đã nhìn thấu tôi, cười một lát mới nói, "Đẹp trai đương nhiên là nguyên nhân chủ yếu nhất."

 

Lan Tranh cười lắc đầu, cơn nghiện thuốc lá bỗng nhiên phát tác, y liền sờ soạng tìm một điếu thuốc.

 

Phương Sùng Viễn nhìn y để thuốc lên trên môi, cúi đầu châm lửa, dáng vẻ kia, ngược lại có mấy phần phong lưu bạc tình.

 

Dừng một chút, hắn mới tiếp tục nói, "Anh đóng phim là bởi vì yêu thích, còn tôi đóng phim, nguyên nhân còn là vì kiếm tiền."

 

Lan Tranh hút một hơi thuốc, nhìn hắn.

 

"Ba tôi qua đời rất lâu rồi, mẹ tôi một mình nuôi lớn ba anh em chúng tôi, mà không biết làm sao tôi lại là anh cả, đương nhiên phải nghĩ biện pháp kiếm tiền nuôi gia đình."

 

Lời Phương Sùng Viễn nói nhẹ như mây gió, nhưng Lan Tranh có thể tưởng tượng ra phía sau nó thật không dễ dàng.

 

Y nhớ lúc trước trong lúc vô tình từng đọc một cái tin tức, bên trong viết quan hệ của Phương Sùng Viễn cùng người nhà không phải quá tốt, dù cho phim trường ở gần nhà hắn cũng chưa từng quay về một lần, mỗi cuối năm cũng đều là ở nước ngoài nghỉ phép.

 

Phóng viên tờ báo lá cải kia đoán chừng là do những công ty khác hoặc là mấy diễn viên khác thuê tới hắc Phương Sùng Viễn, Lan Tranh biết Phương Sùng Viễn sẽ không lừa y, nhưng e rằng chuyện quan hệ giữa hắn và gia đình  không tốt là thật, dù sao hắn bị tai nạn phải nằm viện, Lan Tranh cũng chưa từng thấy người nhà của hắn đến thăm.

 

 

Lan Tranh còn đang do dự có nên hỏi không, không nghĩ tới một giây sau Phương Sùng Viễn liền nhận được điện thoại trong nhà gọi tới.

 

Phương Sùng Viễn nhìn tên hiển thị, nháy mắt mặt mày liền ảm đạm, nhưng vẫn ngước mắt nói với Lan Tranh, "Là mẹ tôi."

 

Lan Tranh ấn nút tạm dừng, nhìn hắn nói, "Tôi đi rửa tay."

 

Đợi Lan Tranh đi rồi, Phương Sùng Viễn mới nhận điện thoại.

 

Không nghĩ tới câu đầu tiên mẹ nói với hắn chính là, em trai hắn xảy ra chuyện rồi.

 

Mẹ hắn vừa khóc vừa nói chuyện Phương Sùng Lễ, Phương Sùng Viễn cau mày nghe nửa ngày, mới nghe rõ ràng, Phương Sùng Lễ vì bị người ta lừa gạt vào tổ chức bán hàng đa cấp, cho nên hiện tại mới bị cảnh sát bắt đến cục công an thẩm vấn.

 

Phương Sùng Viễn nghe tiếng Trần Lệ Quyên khóc liền cảm thấy có chút buồn chán, hắn cắt ngang bà, "Con biết rồi, con sẽ để Ngô Vũ qua xử lý, mẹ đừng lo lắng."

 

"Tôi làm sao có thể không lo lắng... Nó bị cục công an bắt đi, không biết bọn họ sẽ làm gì nó, nếu mà, nếu mà bọn họ đánh nó thì làm sao bây giờ..." Trần Lệ Quyên khóc đến độ thở không ra hơi.

 

Phương Sùng Viễn không kiên nhẫn mà nhíu mày lại, nhưng vẫn nói, "Bây giờ con liền để Ngô Vũ qua đó bảo lãnh nó ra, nó bị lừa bán hàng đa cấp thì cũng là nạn nhân đầu tiên, mẹ yên tâm, nó sẽ không sao đâu."

 

"Sao cậu không tự mình quay về? Em trai cậu bị cục công an bắt đi mà cậu còn quay cái gì diễn cái gì hả?" Không biết làm sao Trần Lệ Quyên bỗng nhiên mất bình tĩnh, đối với người bên kia điện thoại lạnh lùng nói, "Cái tên Ngô Vũ kia, nó và Tiểu Lễ nhà chúng ta nửa điểm quan hệ cũng không có, nó có thể thật lòng sao?"

 

"Con..." Phương Sùng Viễn vốn là muốn nói chân con bị gãy rồi nên có muốn về cũng không về được, nhưng lời vừa ra tới miệng lại nuốt trở xuống, hắn đột nhiên cảm thấy không cần thiết, đoán chừng ngay cả việc hắn xảy ra tai nạn bà cũng không biết, bà chưa bao giờ xem tin tức, từ sáng đến tối, chỉ vây quanh hai đứa con trai kia, nào có ở không đi quan tâm tin tức của hắn, cho nên hắn mới đem lời muốn nói nuốt trở vào, bình tĩnh lên tiếng, "Hiện tại con đang ở nước ngoài, không thể về kịp, có điều con sẽ lập tức gọi điện thoại cho Ngô Vũ để cậu ta tới xử lý, mẹ yên tâm, cậu ta sẽ xử lý tốt."

 

Nghe điện thoại truyền đến âm thanh tút tút máy bận, Phương Sùng Viễn không khỏi lộ ra nụ cười khổ, bất quá nhiều năm như vậy, hắn cũng đã quen thuộc từ lâu.

 

Lan Tranh đi vào liền thấy Phương Sùng Viễn ngồi trên ghế salon xuất thần, chẳng biết vì sao, bộ dáng này của Phương Sùng Viễn làm y có chút đau lòng, y đi tới ngồi bên cạnh hắn, quan tâm hỏi, "Làm sao vậy?"

 

"Không sao, " Phương Sùng Viễn nhìn y mỉm cười, "Trong nhà có chút chuyện, tôi để Ngô Vũ qua xử lý rồi."

 

Phương Sùng Viễn không muốn nói, y cũng không hỏi nữa.

 

Tác giả có lời:

 

Ngày mai ngày mốt nghỉ ngơi, thứ hai tiếp tục ~~

Editor có lời:

Việt Nam mình có luật với tiến hành phạt mấy vụ đa cấp rồi nè, tui trích 1 vài chỗ từ báo Tuổi trẻ online cho mn đọc cho biết, mn biết rồi thì xin bỏ qua phần này, (này chỉ là phạt cá nhân thôi, doanh nghiệp là còn nặng nữa), please đừng dính vào đa cấp:

+ Phạt tiền từ 5-10 triệu đồng đối với người tham gia bán hàng đa cấp hoạt động bán hàng đa cấp tại địa phương nơi doanh nghiệp chưa được cấp xác nhận đăng ký hoạt động bán hàng đa cấp tại địa phương.

+ Phạt tiền từ 10-20 triệu đồng đối với người tham gia bán hàng đa cấp thực hiện một trong các hành vi vi phạm: yêu cầu người khác phải đặt cọc hoặc nộp một khoản tiền nhất định hoặc phải mua một số lượng hàng hóa nhất định để được ký hợp đồng tham gia bán hàng đa cấp; cung cấp thông tin gian dối hoặc gây nhầm lẫn về kế hoạch trả thưởng, quy tắc hoạt động, lợi ích của việc tham gia bán hàng đa cấp,...

+ Hành vi tham gia hoạt động tổ chức, cá nhân kinh doanh theo phương thức đa cấp chưa được cấp giấy chứng nhận đăng ký hoạt động bán hàng đa cấp sẽ bị phạt tiền từ 20-30 triệu đồng.

512120