"Tranh ca, tối nay mấy giờ tới đón anh?" Nhận cuộc điện thoại, âm thanh của Liễu Cầm từ bên kia truyền đến.
Lan Tranh sửng sốt một chút, nhất thời không phản ứng kịp ý của Liễu Cầm. Cảm nhận được Lan Tranh chần chừ, Liễu Cầm kinh ngạc nói, "Không phải là anh đã quên chuyện hôm nay Lan Đình ca về đó chứ?" Được nhắc nhở như thế, Lan Tranh mới phản ứng được ngày hôm nay Lan Đình sẽ về nước, y dĩ nhiên lại quên mất một chuyện quan trọng như vậy. Y có chút ảo não mở miệng nói, "Chúng ta đến sân bay sớm đi, tới đó chờ nó." "Được, " Liễu Cầm nói, "Vậy một lát nữa tôi tới đón anh." Cúp điện thoại, ánh mắt Lan Tranh tràn ngập sự mệt mỏi, bất tri bất giác lại ấn vào dãy số quen thuộc kia, kể từ sau cái ngày hai người tan rã trong không vui đó, Phương Sùng Viễn không còn liên lạc với y nữa, y gửi WeChat cho hắn cũng hết thảy đá chìm biển lớn, không nhận được một câu hồi âm. Trong lòng Lan Tranh có một loại thất vọng không nói ra được, bận rộn với cảm xúc của mình, đến chuyện Lan Đình muốn về nước y cũng quên mất. Gần đến giờ hẹn, Lan Tranh mặc áo khoác vào đi xuống dưới lầu, Liễu Cầm đã chờ sẵn ở đây, hai người cùng nhau ra ngoài ăn cơm rồi mới chậm rãi lái xe đến sân bay. Trên đường đi, Liễu Cầm không nhịn được mà quan tâm nói, "Tranh ca, gần đây sắc mặt của anh vẫn luôn không tốt, có phải là bên Phương Sùng Viễn..." Cô vẫn chưa nói hết, Lan Tranh liền lạnh giọng cắt ngang, "Không phải." Liễu Cầm biến sắc, không ngờ chỉ cần nhắc tới ba chữ Phương Sùng Viễn này thôi cũng có thể khiến cho tâm tình Lan Tranh gợn sóng mãnh liệt như vậy, cô không tiếp tục nói nữa, chỉ cẩn thận quan sát Lan Tranh. Lúc đến sân bay vẫn còn sớm, Liễu Cầm liền liên lạc với phòng nghỉ VIP để Lan Tranh vào nghỉ ngơi, hai người tùy ý trò chuyện đi vào, điện thoại Lan Tranh bỗng nhiên rung lên. Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, chỉ trong chốc lát Lan Tranh bỗng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Chính y cũng chưa bao giờ ý thức được, thì ra mình lại mong chờ điện thoại của Phương Sùng Viễn đến như vậy. Lan Tranh đi qua bên cạnh ấn nút nhận cuộc gọi, y nghe thấy thanh âm của mình mang theo vẻ run rẩy vang lên, "Sùng Viễn, là tôi." Phương Sùng Viễn ở bên kia dường như sửng sờ một giây, sau đó mới mở miệng hỏi, "Ở đâu?" Giọng nói của hắn lộ ra rất rõ ràng sự không kiên nhẫn, Lan Tranh nhịn xuống mất mát trong lòng, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, y nói, "Tôi ở sân bay." Phương Sùng Viễn ồ một tiếng, thanh âm nghe không rõ là vui hay buồn, "Vậy quên đi." Hắn ra vẻ muốn cúp máy. Lan Tranh lập tức bật thốt lên, "Cậu chờ một chút, " y quay đầu lại nhìn Liễu Cầm, do dự một giây rồi mới nói với đối phương, "Cho tôi nửa tiếng, tôi lập tức đến, cậu ở nhà có đúng không?" Y nghe được ở bên kia rất yên tĩnh, hẳn là đang ở nhà. Phương Sùng Viễn ừ một tiếng, "Tôi muốn đi ngủ, anh nghĩ sao thì làm vậy đi." Nói xong không đợi Lan Tranh trả lời liền quyết đoán mà cúp điện thoại. Lan Tranh cầm điện thoại đi tới trước mặt Liễu Cầm, nói với cô, "Tôi đột nhiên có chút việc, cô ở đây chờ Tiểu Hải, nó đến rồi thì nhắn tin cho tôi." Liễu Cầm nghi hoặc hỏi y, "Anh muốn đi đâu Tranh ca?" Lan Tranh lại không có trả lời, chỉ trực tiếp đi thẳng đến lối ra, Liễu Cầm liền đuổi theo, thở hổn hển chặn y lại hỏi, "Anh không chờ Lan Đình ca sao?" Cô không biết còn chuyện gì có thể quan trọng hơn Lan Đình. Lan Tranh hơi nhíu mày, dường như là do dự, nhưng sau đó vài giây y vẫn nói, "Không chờ nữa, tôi bắt taxi sân bay về, các cô ngồi xe đi." Liễu Cầm còn muốn gọi y lại, nhưng nhìn thấy Lan Tranh đã nhanh chân rời đi, chỉ chốc lát sau, bóng người của y cũng đã biến mất trong biển người. Liễu Cầm cắn môi, không biết vì sao, bỗng nhiên cảm thấy Lan Tranh đã không còn là người mà cô từng quen biết nữa. Lan Tranh bắt một chiếc taxi lập tức quay về, y không biết mình bị làm sao vậy, chỉ là khi y nhận được cuộc gọi của Phương Sùng Viễn, y mới phát hiện thì ra mình lại rất nhớ hắn, mỗi một lần nhớ nhung so với lần trước cũng phải nồng đậm hơn một chút. Y đội mũ đeo khẩu trang, sư phụ* là một người trung niên ngoài năm mươi tuổi, cho nên cũng không nhìn ngó hàng ghế sau làm gì, ngược lại bớt đi được rất nhiều phiền phức.*Là tài xế, nói để thể hiện mình nể ngta í. Sau đó phải mất đến một tiếng rưỡi, Lan Tranh mới tới nhà Phương Sùng Viễn, y lo lắng nhìn đồng hồ, đưa cho sư phụ ba tờ tiền mặt, nói một câu không cần thối lại rồi vội vàng xuống xe. Bảo an nhìn thấy trong đêm tối có một người đội mũ đi về phía này vốn định ngăn lại, nhưng sau khi tiếp cận nhìn thấy người này tháo khẩu trang ra, hắn lập tức cười khách sáo với đối phương, mở cửa để y vào. Đến dưới lầu, Lan Tranh ngước mắt nhìn lên trên, không có ánh sáng, y không biết có phải là Phương Sùng Viễn đã ngủ rồi không. Trời lạnh như vậy, y tháo găng tay, thở gấp ra hơi lạnh nhấn chuông cửa. Không có ai trả lời. Lan Tranh nuốt vào cái cổ họng đã phát khô của mình, đứng yên đó không ấn nữa. Y biết Phương Sùng Viễn sẽ không chờ mình, cũng không gọi cho hắn tự chuốc lấy nhục nhã, chỉ đứng ở trong màn đêm tĩnh mịch hiu quạnh, y bỗng nhiên ý thức được, mình cũng đã từng giống như vậy, cố tình chà đạp lên một khỏa chân tâm của Phương Sùng Viễn. Vào lúc ấy, Phương Sùng Viễn cảm thấy như thế nào? Bất tri bất giác, mặt mày đã dính đầy gió tuyết, Lan Tranh quay đầu thất vọng rời đi, lại đúng lúc này nghe được một tiếng “cạch”, cửa ở sau lưng mở ra. Phương Sùng Viễn đứng ở cửa nhìn y, ngữ khí băng lãnh, "Vào đi." Đi được mấy bước, hắn quay đầu lại mới phát hiện Lan Tranh vẫn đứng yên ở ngoài cửa, Phương Sùng Viễn cau mày không kiên nhẫn nói, "Còn đứng đó làm gì? Không đi vào thì tôi đóng cửa." Lúc này Lan Tranh mới định thần lại được, y hạ đôi mắt xuống đi vào. Phương Sùng Viễn để cho y đi tắm trước, được một nửa thì hắn chợt đẩy cửa đi vào, hai người yên lặng nhìn nhau vài giây, y liền bị nhấn lên trên tường phòng tắm, mặc cho Phương Sùng Viễn muốn làm gì thì làm. Bên trong chỉ còn lại tiếng nước ào ào, giữa hai người không ai nói chuyện, cũng không có lên tiếng, chỉ có va chạm mãnh liệt. Phương Sùng Viễn im lặng cảm nhận thống khổ của Lan Tranh, cái loại chật chội đau đớn kia làm cho hắn không dừng được muốn bạo ngược y. Chính hắn cũng không biết vì sao bỗng nhiên nhớ tới chuyện lúc còn rất nhỏ, hắn không cẩn thận té từ trên lầu xuống, dọa ba mình đến biến sắc, lo lắng ôm lấy hắn hỏi hắn ngã trúng chỗ nào, có đau hay không, ông nói “Tiểu Viễn con nói chuyện đi, con đừng làm ba sợ”, nhưng mà hắn thật sự quá đau, một chữ cũng không nói được. Thì ra vào những lúc con người đau đớn đến cực điểm, bất luận là cái gì cũng không thể thốt ra. Editor có lời: Nghỉ Tết nha mấy cô, cỡ mùng 6 hoặc 7 tui sẽ đăng lại. Chúc mấy cô ăn Tết vui vẻ, bội thu lì xì, học hành tiến bộ, công việc thuận lợi, gia đình êm ấm!!! Tui cũng rất cảm ơn mọi người thời gian qua đã ủng hộ cho một con bé lười chảy mỡ như tui. Và mặc dù không thể full truyện trong Tết như đã hứa nhưng tui vẫn sẽ cố gắng update thường xuyên cho mọi người, có thể là trong tầm tháng 4 sẽ full đó, trễ nữa là tui đi thực tập rồi nên hong lười nữa đâu. Tui nói dị thôi tin thì tin, hong tin thì cũng phải tin nhe =)))) 112021