"Quả nhiên...", Lan Tranh cười khổ thành tiếng, nhìn Phương Sùng Viễn, lại giống như nhìn đêm đen ở bên ngoài cửa sổ, y nói, "Bất luận tôi có nói cái gì, cậu cũng đều không tin tôi."
Phương Sùng Viễn nhìn thẳng vào y, nửa ngày sau mới cười lạnh một tiếng, gật đầu, "Không sai, chính xác là tôi sẽ không tin tưởng anh lần nào nữa." Lan Tranh che mắt, không muốn để lộ ra quá nhiều yếu đuối ở trước mặt đối phương, thế nhưng thân thể run rẩy không ngừng đã bán đứng chính mình, y nghẹn giọng nói, "Hôm nay tôi đến không phải là để cãi nhau với cậu, tôi cũng không muốn cùng cậu cãi nhau, " khống chế được cảm xúc rồi, Lan Tranh mới thả tay xuống nhìn Phương Sùng Viễn, "Hôm nay chúng ta không nói những chuyện này được không, tôi chỉ muốn ở lại với cậu." "Giữa hai chúng ta đã tới nước này rồi, " Phương Sùng Viễn nhìn y, mỏi mệt đong đầy trong mắt, "Không cần." Hắn đi tới cửa phòng, mở cửa lần nữa rồi nói với Lan Tranh, "Anh đi đi, sau này chuyện của tôi, anh không cần xen vào nữa." Lan Tranh cứ như vậy nhìn hắn, nửa ngày sau, y mới đỏ mắt gật gật đầu, y biết lúc này Phương Sùng Viễn không muốn gặp mình, y ở lại sẽ chỉ làm hắn càng thêm bứt rứt, nên mới nhẹ giọng nói, "Được, vậy cậu đi tắm nước nóng, nghỉ ngơi sớm đi." Y bước từng bước một đến trước cửa phòng, sau đó dừng lại nhìn Phương Sùng Viễn đang cau mày, "Tôi biết cậu không muốn gặp lại tôi, nhưng nếu bây giờ không nói, tôi sợ sau này mình sẽ không còn cơ hội, " nhìn bộ dạng tiều tụy của Phương Sùng Viễn, Lan Tranh cảm thấy rất đau lòng, nếu như có thể, y thật sự rất muốn ôm lấy hắn, thay hắn chia sẻ một chút áp lực, thế nhưng hắn lại không muốn, nghĩ tới chuyện này, Lan Tranh liền cảm thấy đau nhói trong lòng, "Lúc Lan Đình tới nhà tôi, nó mới mười mấy tuổi, ba mẹ tôi bận rộn công việc một năm cũng không gặp mặt được mấy lần, đem nó từ cô nhi viện về cũng chỉ vì muốn tìm một người ở cùng tôi mà thôi, tôi và nó xem như nương nhau mà sống. Sau này lớn rồi, tôi mới phát hiện mình không có một chút hứng thú nào với con gái, lúc đó tôi cho là, là bởi vì Lan Đình thay đổi tôi, phải, tôi thừa nhận là mình có thích nó, nhưng mà Phương Sùng Viễn, tôi chưa bao giờ coi nó thành đối tượng để hoang tưởng tình dục, một lần cũng không có." "Một lần cũng không có?" Phương Sùng Viễn bỗng nhiên bật cười, "Lan Tranh, đến nước này rồi mà anh vẫn còn một miệng dối trá à? Anh dám nói anh không có một chút kích động nào với Lan Đình? Nếu như không có, mẹ nó sao ở trên giường anh lại gọi sai tên tôi?" Cuối cùng cũng nói rồi, Lan Tranh nhìn hắn, biểu cảm trên mặt tựa như đau lại tựa như cười. Nếu như hắn không nói, vậy cái gai này sẽ vĩnh viễn chôn chặt trong tim hắn, Lan Tranh thà rằng hắn nói, như vậy bất luận kết quả hai người có như thế nào, Phương Sùng Viễn cũng có thể từ từ buông bỏ. "Nếu như tôi nói, tôi đã yêu cậu từ rất lâu rồi, nhưng bởi vì cảm thấy làm như thế sẽ phản bội tình cảm của chính mình, phản bội Lan Đình, cho nên mới hết lần này đến lần khác tổn thương cậu, cậu có tin không?" Lan Tranh nhìn hắn, biết Phương Sùng Viễn sẽ không trả lời mình, y nở nụ cười, một nụ cười toát ra quá nhiều bi thương, "Phải rồi, ngay cả bản thân tôi còn không tin thì cậu làm sao mà tin được? Nhưng mà Sùng Viễn, lòng người cũng là thịt dày, lúc chúng ta ở bên nhau mỗi phút cậu đối tốt với tôi tôi đều ghi tạc trong lòng, thời gian dài như vậy, tôi cũng không thể vững chãi mãi như kiềng ba chân(1), nếu như chỉ nghĩ đến việc làm sao coi cậu là thế thân, đó là không thể..." Y chậm rãi dời mắt sang chỗ khác, "Thế nhưng cũng chính tay tôi đã đẩy cậu ra, là tôi nhận ra quá muộn, bây giờ nói thêm gì nữa thì cũng đều vô ích. Có một vài lỗi sai, đã định trước sẽ phải dùng một đời để trả lại, tôi đã rõ ràng." Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng gió thổi ngoài cửa sổ. Một lát sau, Lan Tranh đi, lúc đóng cửa động tác rất nhẹ nhàng, không hề phát ra một chút tiếng động, thế nhưng Phương Sùng Viễn lại cảm nhận được từ trong chuỗi thanh âm nhỏ như ruồi muỗi đó là cả một sự dằn vặt, thống khổ to lớn. Giống như là, Lan Tranh sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt hắn nữa. Sau ngày hôm đó, xác thực là rất lâu rồi Phương Sùng Viễn không có gặp lại Lan Tranh, nhưng mà sữa bò cứ đúng giờ là xuất hiện ở trước cửa kia lại nhắc nhở hắn người này cũng không hề rời khỏi. ******** Phương Sùng Viễn cuối cùng cũng qua được giai đoạn bế tắc, đáp ứng được yêu cầu của đạo diễn, nhưng bởi vì mỗi cảnh quay của phần sau này đều cần tiêu tốn rất nhiều tinh lực và thể lực, cho nên mỗi ngày quay xong, Phương Sùng Viễn đều cảm thấy mình giống như sức cùng lực kiệt. Lại vào đúng lúc này hắn nhận được tin nhắn của Trần Tiêu, cái người kia từ khi bị hắn kéo hắc xong thì biến mất một quãng thời gian rất dài, Phương Sùng Viễn đã sớm quăng cậu ta lên chín tầng mây rồi, không ngờ vào tối hôm nào đó lại nhận được tin nhắn. Phương Sùng Viễn, anh đối với em như thế, anh có từng hối hận không? Khoảnh khắc nhìn thấy dòng tin nhắn này, Phương Sùng Viễn trực tiếp bật cười. Vốn dĩ hắn quay phim cả một ngày đã rất mệt, thực sự không có khí lực để lôi kéo người khác nói chuyện, dù cho hắn cũng đã có một khắc cố gắng nghĩ lại xem mình làm gì Trần Tiêu rồi mới khiến cậu ta đột nhiên hỏi ra một câu làm mình không biết nên khóc hay nên cười này, nhưng mà thực sự nghĩ không ra, cho nên chỉ đành tắt điện thoại đặt xuống bên cạnh, chẳng có thời gian mà để ý. Để điện thoại qua một bên rồi, hắn liền nhìn đến cái cốc giữ nhiệt ở trên tủ đầu giường. Hắn không biết tại sao Lan Tranh lại cố chấp như vậy, mỗi ngày đổi một cái cốc giữ nhiệt, buổi tối mỗi ngày lại vì hắn mà chuẩn bị một cốc sữa bò nóng. Hôm nay là lần đầu tiên, sau khi hắn đi vào rồi liền quay trở ra lấy cốc sữa vào. Phương Sùng Viễn nhìn chằm chằm cái cốc kia một lúc, sau đó mới đưa tay cầm lấy, sữa vẫn còn bốc khói nghi ngút. Đêm đó sau khi uống sữa rồi, hắn mới cảm thấy đây là giấc ngủ an ổn nhất mấy ngày nay. Chỉ là hôm sau lúc mở điện thoại ra, hắn nhận được một cái tin nhắn khiến tâm tình cực kỳ không dễ chịu. Phương Sùng Viễn, anh đối với em như thế, anh sẽ hối hận. (1) Gốc là Vô động vu trung (无动于衷): na ná vế sau câu “Dù ai nói ngả nói nghiêng - Lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân” bên mình ấy. Tác giả có lời: Cảm ơn hải tinh của mọi người, moa moa da (づ  ̄ 3 ̄) づ muộn như vậy rồi mới đăng chương mới, còn có ai không ha ha Editor có lời: Cho cô nào đã quên thì Trần Tiêu là bạn ch!ch của anh Viễn hồi chương 7,8 hay gì đó =))) 723021