Người Vá Xác

Chương 57: Mưu kế ám sát

Nói xong, ông ta lại than thở một tiếng, cúi đầu tự trách lau đi nước mắt.

"Ai! Ông nói ai giết bà Liễu!", giọng của Thất Thất thình lình từ sau lưng tôi truyền đến.

Tôi quay đầu nhìn lại thấy Thất Thất từ trong phòng đi ra, hai mắt phát hỏa.

Sau khi bà Liễu xảy ra chuyện, Thất Thất vô cùng đau buồn. Cô ấy nói bà Liễu giống y như bà nội ruột mình, là người duy nhất đối xử tốt với cô ấy.

Cho nên Thất Thất quyết chí trả thù cho bà Liễu.

Vốn linh hồn bà Liễu đã được rắn đen và người giấy tạm thời bảo vệ, nhưng lại bị rắn trắng tổn thương. Cho nên Thất Thất cho rằng vấn đề ở phía lão quỷ. Ba ngày liên tục đi tìm lão quỷ nhưng vẫn không tìm thấy.

Hai chúng tôi còn tưởng rằng lão quỷ sợ chúng tôi tìm ông ta tính sổ cho nên mới trốn tránh.

Hôm nay lão quỷ chủ động đến cửa, tất nhiên Thất Thất rất kích động. Lão quỷ liếc mắt nhìn cô ấy, từ bức tường làm bình phong đi tới, đặt bình rượu trong lòng xuống đất.

"Con nhóc thối, học trò ngoan, hai đứa tự đến xem đi. Xem xong là biết không phải thầy hại bà Liễu", ông ta nói xong mở nắp bình rượu ra.

Tôi và Thất Thất cùng đi tới bên cạnh bình rượu, lão quỷ nâng cái bình lên dốc con rắn trắng trong bình ra.

Con rắn bị chém đứt thành hai đoạn, nhìn ra được là bị con dao vô cùng sắc chém đứt.

"Hai đứa có nhận ra vết đao này không?", lão quỷ hỏi.

Tôi và Thất Thất đưa mắt nhìn nhau, chẳng biết gì, lắc đầu với ông ta.

Lão quỷ bĩu môi rồi gật đầu, dường như dự đoán trước được phản ứng của chúng tôi.

Ông ta thình lình cởi quần trước mặt tôi và Thất Thất. Thất Thất trợn mắt, vội vã quay lưng lại căm phẫn nói: "Ông làm gì vậy!"

Tôi tưởng rằng lão quỷ lại đùa giỡn chúng tôi nên tức giận không thôi: "Lão lưu manh nhà ông, quậy đủ chưa!"

Lão quỷ đau đầu thở dài: "Ôi chao, học trò ngoan, dù thầy có lưu manh đến đâu thì cũng không lưu manh đến nỗi cởi đồ trước mặt học trò và vợ nó chứ! Thầy chỉ muốn cho hai đứa xem cái này!"

Ông ta cởi cái quần cộc kia đến mắt cá chân, sau đó che vị trí nhạy cảm lại, chỉ thấy trên chân ông ta có một vết thương dài ít nhất hai mươi centimet, máu chảy đầm đìa.

"Hai đứa nhìn thấy miệng vết thương này không?", lão quỷ chỉ vào miệng vết thương hỏi.

Thất Thất quay đầu lại nhìn vết thương của ông ta rồi nhíu mày.

"Đây là lần trước ông cứu tôi nên mới bị thương hả?", Thất Thất hỏi.

Lão quỷ mặc lại quần tử tế, gật đầu than một tiếng: "Lần trước tôi vì cứu con nhóc nhà cô nên mới bị đao của đao phủ chém bị thương. Học trò ngoan, không phải cậu cũng từng thấy vết thương này sao".

Tôi nói thấy thì thấy rồi nhưng mà không có nghiêm trọng như vậy.

Lão quỷ nói ông ta cũng không ngờ miệng vết thương không những không liền lại mà càng ngày càng nghiêm trọng.

Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy đều tại thanh đao kia quá ghê gớm, chém ngàn vạn người, âm khí rất nặng. Cho nên dù chỉ bị đao sượt qua da thôi cũng sẽ tạo thành vết thương rất nặng, rất lâu không khỏi.

Nói xong ông ta lại chỉ con rắn trắng trên mặt đất: "Thầy đã kiểm tra cẩn thận rồi, vết đao trên người con rắn này giống y đúc vết thương trên chân thầy ".

Thất Thất đăm chiêu gật đầu: "Tôi nghe bà bà nói, con rắn trắng không những có linh khí, mà âm khí còn nặng, nếu không cũng không thể hút được thiên hồn của con người. Thứ như vậy, nếu là vũ khí bình thường thì không làm nó bị thương được".

Lão quỷ vỗ tay nói: "Không sai! Nhưng đao của đao phủ có thể làm được".

Tôi hiểu ý của ông ta: "Ý ông là, con rắn trắng bị đao phủ trộm đi, chém chết sau đó tráo con khác lại để hại bà Liễu?"

Lão quỷ gật đầu hỏi Thất Thất: "Trước khi bà Liễu bị con rắn trắng cắn thì đột nhiên bị bệnh phải không?"

Thất Thất nói phải, lão quỷ tiếp tục nói: "Tôi nghi ngờ chuyện đó cũng do đao phủ làm. Bà Liễu hồn phách tiêu tan, chuyện này do bọn chúng đã tính toán hết cả rồi".

Tôi nghĩ mãi vẫn có chút thắc mắc ở chỗ này liền hỏi lão quỷ.

"Hồn phách bà Liễu bị nhốt ở âm trạch thời gian dài như vậy, không tranh với đời, không xảy ra mâu thuẫn trực tiếp với đao phủ, vì sao đao phủ lại giết bà Liễu?"

Lão quỷ nghe xong chậm rãi sờ khóe miệng hừ lạnh một tiếng: "Học trò ngoan, cậu vẫn chưa nhìn ra sao? Đao phủ giết bà Liễu có rất nhiều lý do".

Tôi không hiểu, lão quỷ liền giải thích cho chúng tôi nghe.

Ông ta nói, con rắn trắng hút đi thiên hồn của đao phủ lại bị ông ta vô tình hút mất. Chắc chắn đời sau của đao phủ đã phát hiện ra rồi.

Con rắn trắng là của bà Liễu, gần đây ông ta lại từng có tiếp xúc với bà Liễu. Đương nhiên con cháu của đao phủ cho rằng tất cả do bà Liễu làm, vì thế ghi hận trong lòng quyết định ám sát bà Liễu để báo thù.

Thất Thất nghe vậy phẫn hận chỉ vào lão quỷ: "Đều tại ông! Là ông hại bà bà! Nếu ông không ăn trộm thiên hồn..."

Lão quỷ chép miệng, mặt lộ vẻ áy náy bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng không muốn vậy, chuyện đến nước này, cô có trách tôi cũng đã muộn. Lại nói, nếu hôm đó cô không ăn trộm cái lọ sứ nhỏ đó thì những chuyện này có xảy ra không?"

Thất Thất bặm môi, bị lão quỷ nói đến nghẹn họng không phản bác được.

Lão quỷ tiếng tục nói: "Ngoài ra, vẫn còn một nguyên nhân khác cũng liên quan tới con nhóc cô đấy. Cô có còn nhớ cái đêm cô cưỡi con ngựa đen đến thị trấn không?"

"Nhớ, liên quan gì tới chuyện đó?”, Thất Thất vô cùng đau khổ.

Lão quỷ gật gật đầu: "Đương nhiên rồi. Cô khiến bà Liễu bị bại lộ mà! Trong tứ tiểu âm môn, đao phủ và người làm hàng mã luôn bất hòa. Bọn chúng nhìn thấy ngựa quỷ, cho rằng âm môn làm hàng mã này lại muốn nổi dậy. Thế là..."

Hai tay lão quỷ nắm lại làm ra động tác bóp chết ai đó, tiếp tục nói: "Bọn chúng quyết định diệt trừ bà Liễu! Nói đúng ra thì bề ngoài ra vẻ như báo thù vì chuyện con rắn trắng trộm thiên hồn, thật ra là muốn tuyệt đường âm môn làm hàng mã này!"

Tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không đúng.

"Vẫn còn một điểm nghi vấn, con rắn trắng đã bị giết từ lâu, vì sao xác của nó lại bất ngờ xuất hiện ở mộ phần của ông?"

Tôi vừa dứt lời mặt lão quỷ biến sắc, thình lình chạy vọt vào trong nhà.

Cùng lúc đó, trong ngõ nhỏ bên ngoài ngôi nhà truyền đến một loạt tiếng bước chân khe khẽ.

--------------------