Người Vá Xác

Chương 62: Thay trời hành đạo

Thất Thất gượng dậy, định dùng âm khí của mình để giúp tôi khống chế đao phủ, nào ngờ đao phủ chỉ khẽ vung đao cũng đủ khiến Thất Thất bị thương.

Cô ấy ngã xuống đất, phun ra một búng máu đen.

“Thất Thất!”

Tôi thét lên, chạy lại gần cô ấy nhưng lại mất cảnh giác đưa lưng về phía đao phủ, nhân cơ hội này, đao phủ bèn bổ đao xuống lưng tôi.

Tôi cảm nhận được cơn đau lan khắp toàn thân, cảm thấy mình như vừa rơi vào hố băng, cơ thể lạnh ngắt nằm bất động dưới đất.

Đao phủ giẫm mạnh lên lưng tôi, vết thương lại càng đau đớn, tôi cảm giác như cả thân thể mình đã bị đao phủ chẻ đôi.

Đao phủ dùng đầu gối đè nghiến tôi xuống, một tay tóm lấy tóc tôi, lưỡi đao sáng loáng lạnh lẽo đặt lên cổ tôi.

Phần da trên cổ bị cứa rách, tôi cảm nhận được cơn đau đớn lạnh buốt.

Tôi nằm dưới đất không thể nhúc nhích, tay vẫn đang nắm chiếc kéo cắt xướng, cổ tay mềm nhũn không nhấc lên nổi. Vậy là tôi chìm vào tuyệt vọng.

Thất Thất nằm trước mặt tôi, cô ấy cũng đang thoi thóp, nhìn tôi với vẻ đau khổ.

Lòng tôi chùng xuống, chầm chậm khép mắt lại...

Có lẽ đây chính là số phận của tôi.

“Ha ha ha... Lại có máu tươi để tế đao cho ta rồi!”

Đao phủ thét lên rồi làm động tác cắt cổ với tôi.

Một giây, hai giây, năm giây... Mười giây... Tôi mở mắt, phát hiện mình vẫn còn sống chứ chưa hề bị cắt cổ?!

Mà cây đao nọ vẫn còn kề bên cổ tôi, trong lúc lòng tôi đang đầy ngờ vực, một giọng nói thân thương chợt vọng lại...

Đó vốn là chất giọng khản đặc lạnh băng, nhưng giờ phút này, tôi lại thấy nó ấm áp vững vàng tới lạ.

“Được rồi, sao còn chưa đứng dậy đi? Cháu định nằm đó tới mai sao?”, sư thúc cất giọng.

Ông ấy vừa dứt lời, tôi đã cảm thấy lực ép trên lưng mình nhẹ bớt, tên đao phủ cũng đã bị sư thúc đá lăn xuống đất.

Thanh đao của đao phủ rơi xuống, cuối cùng tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, chống tay bò dậy.

“Đừng nhúc nhích!”, sư thúc đột nhiên cản tôi lại, “ôi... hóa ra cháu bị thương nặng tới vậy...”

Sư thúc vốc một nắm đất rồi vội vã đắp lên vết thương sau lưng tôi. Thấy cánh tay tôi cũng bị thương, ông ấy lại tiếp tục đắp đất cầm máu cho tôi.

Sư thúc dặn tôi nằm dưới đất không được động đậy, tôi nhìn Thất Thất, thấy cô đang vô cùng yếu ớt, tôi bèn hỏi sư thúc có thể cứu Thất Thất không.

Sư thúc đưa mắt nhìn rồi thở dài nặng nề.

“Thất Thất là ác quỷ, đáng ra tôi không nên cứu cô ta, nhưng ban nãy cô ta vừa xả thân giúp cháu, thôi thì tôi đành phải giúp đỡ vậy”.

Nói rồi, sư thúc bèn bước lại. Thất Thất sợ hãi trợn mắt, vùng vẫy đứng dậy định bỏ chạy.

Sư thúc ấn vai cô ấy xuống, lạnh lùng nói: “Cô định chạy đi đâu? Cô bị thanh đao mang nặng âm khí chém phải, đây là vết thương trí mạng đấy”.

Thất Thất cắn môi không nói gì, chỉ trợn mắt nhìn sư thúc như một con thú nhỏ đang sợ hãi.

"Thất Thất, em đừng sợ, sư thúc sẽ không hại em đâu!", tôi vội nói với cô.

Thất Thất nhìn tôi, rồi sau đó cô ấy trông sư thúc bằng ánh mắt dịu dàng hơn nhiều nhưng cũng vẫn tràn đầy cảnh giác.

Sư thúc quỳ một chân dưới đất, mở cuộn châm cuốn trên đùi rồi rút một chiếc châm dài màu vàng ra, ông ấy không hề xỏ chỉ mà cứ thế khâu kín vết thương của Thất Thất lại.

Thất Thất nghiến răng, khẽ rên lên đau đớn, nhưng chẳng mấy chốc vết thương đã được khâu lại.

Cô chầm chậm đứng dậy, khẽ gật đầu với sư thúc, lạnh lùng thốt: “Cảm ơn”.

Thấy Thất Thất không sao tôi cũng đâm vui, lúc này sư thúc nói máu tôi đã ngừng chảy, có thể đứng lên được rồi.

Thấy đao phủ ngã dưới đất, mình mẩy không có vết thương nào nhưng lại đột nhiên bất tỉnh, tôi bèn hỏi sư thúc: “Người này chết rồi ạ?”

Sư thúc lắc đầu: “Chưa chết, tôi vừa lấy châm đâm vào huyệt não hộ của ông ta, ông ta đã ngất xỉu rồi”.

Nói rồi, sư thúc nhặt cây đao lên, đâm thẳng vào cổ họng đao phủ.

Máu tươi phun ra từ cổ họng đao phủ, nhuộm đỏ mặt đất dưới thân ông ta.

“Sư thúc... chú...”

Sư thúc liếc nhìn tôi mà không nói gì, ông ấy đứng dậy, cầm chiếc khăn tay màu đen lau khô máu trên đao.

Tôi nhìn xác đao phủ, rồi lại nhìn sư thúc, sợ hãi không thốt nên lời.

"Sao vậy?", sư thúc nhìn tôi.

"Chú... chú vừa giết người", tôi thì thầm.

Sư thúc hừ lạnh: "Nếu tôi không giết ông ta thì ông ta sẽ giết tôi. Hơn nữa ông ta đã tàn sát vô số người, tôi cũng chỉ thay trời hành đạo thôi".

"Nhưng nếu đợi đao phủ tỉnh dậy rồi hỏi cho rõ người giật dây ông ta thì có thể biết kẻ địch thật sự của chúng ta là ai mà!"

Sư thúc phản đối: "Đặc điểm của đám đao phủ là ra tay nhanh nhẹn, kín mồm kín miệng, lòng dạ ác độc, không tra hỏi được họ đâu".

Nghe sư thúc nói vậy, tôi cũng chỉ có thể lẳng lặng gật đầu.

--------------------