Người Vá Xác

Chương 82: Thi thể bị phong ấn

Minh Thu thì càng không cần phải nói, cậu ấy không mê tiền, lại còn có tài năng thực sự.Nói đến Bạch phái thì tôi lại nhớ đến nhiệm vụ mà sư thúc giao cho tôi."Có phải Bạch phái các anh ba ngày sau có tế..."Tôi còn chưa nói xong thì Đồng Xu đã ra dấu tay, bảo tôi khoan hãy nói."Chết mất thôi, cuối cùng cậu cũng nghe máy rồi anh giai của tôi ơi! Cậu đang ở đâu thế?"Đồng Xu gào lên trong điện thoại, ngay sau đó sắc mặt trở nên rất khó coi: "Hả? Chìa khóa dưới bồn hoa? Được rồi, tôi biết rồi, lát gặp".Anh ta cúp máy xong, tôi liền hỏi Minh Thu thế nào rồi."Cậu ta bảo tôi đưa thi thể trong căn phòng này qua đó cho cậu ta, thi thể ở trong cái tủ lạnh ở giữa".Đồng Xu nói xong thì dịch cái bồn hoa ở cửa ra, lấy một cái chìa khóa ở dưới ra."Quả nhiên là ở đây!", anh ta lẩm bẩm một câu rồi mở cửa ra, bảo tôi đi vào lấy thi thể trong tủ lạnh ra, còn anh ta thì đi lái xe đến đây kéo thi thể.Tôi còn chưa kịp hỏi thêm thì anh ta đã chạy vụt đi đến chỗ đỗ xe rồi.Tôi đi vào căn phòng nhỏ, trong đó tràn đầy những thứ mùi kỳ quái, mùi thối của thi thể, mùi máu tanh, còn có mùi gì đó như mùi nước thuốc, tất cả chúng hòa trộn vào nhau.Giữa căn phòng có một cái giường, trên ga giường lấm tấm đốm máu, nhìn có vẻ từng đặt thi thể.Có ba cái tủ lạnh kê sát tường, đặt dọc nhau.Tôi mở ngăn tủ của cái tủ lạnh ở giữa ra, thi thể để trong túi đựng xác. Tôi hơi tò mò, không kìm được liền mở khóa kéo ra.Một đôi chân đàn ông hiện lên trước mắt tôi, tôi tiếp tục kéo khóa, cẳng chân lộ ra, toàn là vết thương, cứ như là vết bị roi quất vậy.Từ tình trạng da thì có thể thấy đây là một ông già, tôi kéo một mạch ra hết.Nhìn thấy khuôn mặt toàn vết đồi mồi của ông già đó, tôi bất giác nín thở.Đôi mắt ông ta mở trừng trừng, khóe miệng nứt toác hơi nhếch lên lộ ra hàm răng ố vàng, ông ta đang cười với tôi.Nụ cười đó không như đang vui vẻ mà giống như đang vui sướng khi người gặp họa hơn.Tôi nhìn thi thể, tim đập thình thịch."Lạch cạch!"Cửa căn phòng đã khóa.Căn phòng chợt trở nên tối om, một giọng nói xa xăm lọt vào tai tôi."Xin chào, Đầu Kim bé nhỏ"."Ai đó?""Khặc khặc khặc...khặc khặc khặc...", đối phương phát ra tiếng cười u ám."Chú hai của cậu quả thật đã dạy được một học trò tốt! Khặc khặc khặc!"Tôi hoảng loạn nhìn xung quanh, không nhìn thấy một bóng ma nào. Tôi lại từ từ nhìn vào thi thể trong tủ lạnh, nụ cười của ông già giờ đây càng trở nên kỳ dị...Tôi vội vã kéo khóa kéo lại, nhưng khóa lại bị kẹt dừng lại ở chỗ trán ông ta, không tài nào kéo lại được.Mồ hôi chảy từng giọt sau lưng tôi, tôi thầm nghĩ, sao Đồng Xu chưa đến cơ chứ?Lòng bàn tay tôi chảy đầy mồ hôi, tay tôi trượt đi, bỏ cái khóa kéo ra.Tôi lùi về sau một bước, hít sâu hai hơi để mình bình tĩnh lại."Rốt cuộc ông là ai? Sao lại biết chú hai tôi?", tôi hỏi."Ba ngày sau hồn của tôi được thả ra rồi tôi sẽ nói với cậu!", ông ta vui vẻ nói, tóc tôi lại dựng đứng cả lên.Thì ra hồn ông ta đang bị phong ấn trong thi thể.Sư thúc nói ba ngày sau Bạch phái sẽ tổ chức một nghi thức cúng tế bí mật, dùng túi kim chỉ đó để khâu thi thể của một số người có tội ác tày trời.Như thế thì hồn những người gian ác sẽ càng mạnh hơn, tiếp tục làm việc ác.Chẳng lẽ… với tư cách là một thành viên của Bạch phái, Minh Thu lấy thi thể này là để chuẩn bị cho nghi thức?Lúc này cửa hông đột nhiên mở ra, Đồng Xu xuất hiện ở cửa, biểu cảm rất nghiêm trọng, cứ như là một người hoàn toàn khác so với ban nãy."Anh nhìn thấy thi thể rồi sao?", Đồng Xu hỏi."Tất nhiên là nhìn thấy rồi, không phải anh bảo tôi đưa thi thể ra sao?", tôi nhìn anh ta với vẻ khó hiểu.Đồng Xu đi vọt tới trước cửa tủ lạnh, nhìn vào trong đó rồi vỗ mạnh đầu mình một cái."Ôi trời, anh giai của tôi ơi, anh chuyển thi thể thì chuyển thi thể đi, mở túi ra làm cái gì chứ!""Sao thế? Không phải chỉ là một thi thể thôi sao!", tôi không hiểu."Dù sao thì lát nữa nết Minh Thu có hỏi thì anh cứ nói không biết gì, không nhìn thấy gì hết nhé!", nhìn anh ta có vẻ vô cùng phiền muộn.Tôi cảm thấy chắc chắn Đồng Xu biết gì đó, trước đó anh ta không hề nói thật với tôi!Ngay lúc anh ta định lôi thi thể ra ngoài, tôi ấn tay anh ta lại."Đồng Xu, anh nói cho rõ cái đã, thi thể này là thế nào?", tôi mạnh mẽ chắn trước mặt anh ta.--------------------