Người Vá Xác

Chương 86: Tiểu Vũ

Nếu Minh Thu vốn là người thừa kế thì chắc chắn cậu ấy phải biết tới túi kim châm, cũng có nghĩa Minh Thu phải biết trong lúc giỗ tổ, người ta sẽ dùng kim vá xác của một đám người gian ác, tạo thành lũ ác quỷ cực kỳ mạnh mẽ."Đầu Kim?", Minh Thu chợt lên tiếng gọi tôi.Tôi ngẩn ra, sực tỉnh nhìn cậu ấy."Giờ chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ?", cậu ấy nhìn cái xác trên mặt đất.Tôi suy nghĩ, dù sao cũng còn tận hai ngày nữa, tôi vẫn còn thời gian điều tra, thôi thì đừng nên hỏi chuyện Minh Thu.Dù cậu ấy có mất đi sự tin tưởng của bố mình thì cũng vẫn phải ưu tiên suy xét tới lợi ích của Bạch phái.Túi kim châm là vật báu của bọn họ, nếu tôi hỏi thì chắc chắn cậu ấy sẽ nghĩ tôi tơ tưởng đến nó, bắt đầu cảnh giác với tôi.Tôi gật đầu với Minh Thu: "Ừ. Để tôi thử xem".Sau đó, tôi bảo Đồng Xu lên xe lấy túi dụng cụ vá xác cho mình.Trong lúc này, tôi hỏi Minh Thu có nến không.Cậu ấy bèn lấy một cây nến trắng ra, hỏi tôi có đủ không."Đủ rồi, cậu thắp hai cây đi".Rồi tôi nói thêm: "Nói thật thì tôi chưa từng làm chuyện này một cách nghiêm túc nên không đảm bảo sẽ thành công, vì hầu hết mọi lúc linh hồn phải muốn tôi nhìn thấy thì tôi mới thấy họ được..."Minh Thu nhìn tôi với vẻ chân thành, nói chỉ cần tôi đồng ý giúp cậu ấy là cậu ấy đã cảm ơn lắm rồi.Sau khi thắp nến, tôi tắt đèn trong phòng đi rồi vén tấm vải che mặt xác chết lên, điều khiến tôi bất ngờ là mắt của những xác chết này đều trợn trừng!Có những vệt đốm tím trên mình xác chết, nhưng bọn họ đều không hề thối rữa."Tại sao những cái xác này không phân hủy?", tôi hỏi Minh Thu.Cậu ấy nhìn căn phòng phía bên phải, nói trong đó có tủ đông, đủ chứa ba người, ông Ngô là người duy nhất được đưa đến nhà tang lễ.Tôi gật đầu, lấy hương, lư hương cùng một ít tiền giấy ra khỏi túi đồ nghề vá xác.Tôi tiếp tục làm theo các bước cầu siêu thông thường, thắp hương rồi, tôi đốt tiền giấy rồi lẳng lặng ngồi chờ linh hồn hiện lên trong phòng.Minh Thu và Đồng Xu đều rất căng thẳng, bọn họ trợn tròn mắt nhìn ngó xung quanh.Mười phút sau, vẫn chẳng có bóng ma nào xuất hiện.Tôi lắc đầu với Minh Thu, cậu ấy thở dài.Đúng lúc này, mùi hương hoa quế lan tỏa trong căn phòng, mùi hương ấy giống hệt với mùi tôi ngửi thấy dưới hầm để xe.Ngay sau đó đã có tiếng keng keng vang lên từ căn phòng nhỏ phía bên trái.Ba người chúng tôi cùng nhìn sang căn phòng.Tôi tiến lại, căn phòng nhỏ này không có cửa, chỉ có rèm che.Vừa vén rèm lên đã chợt thấy gương mặt một người phụ nữ ghé lại, gần như áp sát vào mặt tôi.Tôi sợ hết hồn, vội vã lùi về phía sau, còn không kịp nhìn cho rõ người này.Nhưng tôi thấy có gì đó là lạ, quay đầu nhìn bốn cái xác trong phòng thì thấy họ đều là đàn ông, vậy ma nữ này từ đâu mà ra?Tôi nhớ lại gương mặt ban nãy, lại thêm cả mùi hương hoa quế quen thuộc, tôi không khỏi thảng thốt hít một hơi thật sâu."Không phải đó chứ...", tôi thì thầm."Không phải cái gì cơ? Anh nhìn thấy gì vậy?", Đồng Xu sốt sắng hỏi, Minh Thu cũng nhìn tôi chăm chú.Tôi không giải thích cho họ mà lại tiếp tục vươn tay vén rèm lên.Lần này tôi đã chuẩn bị trước nên không sợ hãi nữa.Ma nữ nọ vẫn chưa bỏ đi, tóc cô ấy rất dài, người khoác bộ váy trắng, gương mặt được tô son điểm phấn trông rất xinh đẹp.Cô ấy cười với tôi: "Ban nãy tôi làm anh sợ hả?"Tôi gật đầu, rồi lại vội vã lắc đầu, nói với Minh Thu cùng Đồng Xu: "Đó là Tiểu Vũ, con gái của ông chủ béo"."Hả? Không phải cô ấy được anh cầu siêu, sau đó đã đi đầu thai rồi sao?", Đồng Xu thắc mắc hỏi.Tôi nói tôi cũng không hiểu tại sao lại như vậy. Vả lại giờ đang là ban ngày, sao cô ấy có thể bám theo tôi được?"Tiểu Vũ, sao cô vẫn còn ở đây?"Cô ấy nói với vẻ vô cùng nghiêm túc: "Vì tôi không muốn đầu thai nữa, hơn nữa tôi cũng không biết đầu thai thế nào"."Không có hồn ma nào dẫn đường cho cô sao?", tôi lại hỏi.Cô ấy lắc đầu rồi mỉm cười với tôi: "Tôi cảm thấy thế này cũng ổn lắm! Làm người vừa mệt mỏi vừa bi thảm, tôi không muốn làm người nữa".Lời nói của cô ấy làm tôi cảm thấy đau đớn, nhưng cuối cùng tôi cũng vẫn gật đầu với Tiểu Vũ."Nếu không có hồn ma dẫn cô đi, mà cô cũng không muốn đi thì cũng chỉ đành vậy thôi, nhưng tôi nghe nói làm ma không đơn giản đâu, người yếu đuối cùng sẽ bị bắt nạt".Cô ấy cười lắc đầu, bảo rằng mình không quan tâm.Trong lúc chúng tôi trò chuyện, đầu Đồng Xu và Minh Thu cứ như trống bỏi, họ nhìn tôi, rồi lại nhìn căn phòng trống không, chẳng dám thốt một câu.Tôi hỏi Tiểu Vũ có phải ban nãy cô ấy đã ở trong hầm để xe không.Vẻ mặt Tiểu Vũ trở nên nghiêm túc, cô ấy gật đầu với tôi: "Ông già ban nãy định hại mọi người, tôi đã ngăn ông ta lại".--------------------