Người Vá Xác

Chương 94: Người đàn ông trên núi

Tôi quay đầu nhìn, thấy trên mặt đất chỉ còn sót lại thịt vụn và xương. Xương của người chết đó đã nứt toác, hình như chân vẫn đang cử động, nhưng chắc chắn không thể đuổi kịp chúng tôi.Sau khi trải qua chuyện vừa nãy, suốt một lúc lâu ba người chúng tôi không dám lên tiếng.Mãi đến khi có lác đác vài người xuất hiện phía xa xa, còn có cả ánh đèn.Đồng Xu cuối cùng cũng thở phào: "Chết mất, cuối cùng cũng nhìn thấy người sống rồi..."Minh Thu lại lái thêm một đoạn nữa thì xuất hiện một lối rẽ.Minh Thu nhìn căn nhà dân đang sáng đèn rồi tấp xe vào bên đường. Cậu ấy lấy một cái khăn mùi soa màu trắng ra lau mồ hôi, lúc này mới thở phào một hơi.Sắc mặt cậu ấy trắng bệch như một tờ giấy, xem ra cậu ấy rất hoảng sợ.Đừng nói cậu ấy mà ngay cả người đã từng nhìn thấy người chết và cả ác quỷ như tôi mà sau khi trải qua chuyện đó cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ.Đồng Xu nhìn căn nhà dân, nói: "Nếu người nhà cậu từng đến thì có lẽ người dân trong thôn biết đấy, hay là đi hỏi đường đi? Xem xem chúng ta nên đi con đường nào".Minh Thu lắc đầu: "Chỉ sợ cho dù có hỏi thì họ cũng không trả lời tử tế".Tôi nhìn căn nhà đang sáng đèn, thấy trước cửa có treo hai cái đèn lồng đỏ lớn. Trong gió đêm, đèn lồng đung đưa theo gió.Trên cửa có treo một bức hoành lớn in chữ thiếp vàng. Tôi híp mắt nhận nét chữ, trên đó viết: Nhà trọ Âm DươngKhông ngờ còn có nhà trọ có tên như thế này, có người dám trọ ở đây mới là lạ, tôi thầm nghĩ.Tôi nhìn Minh Thu, hỏi cậu ấy có biết gì về nơi này nhưng chưa nói cho chúng tôi biết không.Cậu ấy dựa người lên ghế xe, nói như đã mất hết sức lực:"Thực ra trước khi tôi tới đây không nói rõ với hai người. Có một số truyền thuyết liên quan đến 'Đỉnh Nãi Nãi' này".Tôi hỏi cậu ấy, có phải có liên quan đến thứ mà chúng tôi vừa mới gặp phải trên đường không.Minh Thu gật đầu, cậu ấy nói mình cũng lần đầu tiên gặp phải, trước đó cậu ấy chỉ nghe nói thôi.Đỉnh Nãi Nãi là tên ngọn núi, có một khoảng thời gian trước đây nó là một khu có phong cảnh đẹp đẽ để mọi người đến đây du lịch.Sau này vì khu du lịch này liên tiếp xảy ra chuyện, có người mất tích ở đây một cách ly kỳ, cũng có người rơi xuống vách núi rồi chết, thêm cả việc không ai duy trì quản lý bảo vệ nên sau này đã ngừng việc du lịch ở đây.Kể từ đó trở đi, gần như không còn ai đến nơi này nữa.Minh Thu nghe nói đi trên con đường núi của khu vực này tuyệt đối không thể tùy tiện dừng xe, càng không thể tùy tiện xuống xe.Cậu ấy nói, có lẽ thứ chúng tôi vừa gặp chính là những người đã chết đó. Lúc trước cũng từng có người gặp phải, cho dù có may mắn còn sống sót đi báo cảnh sát thì cũng chưa từng bắt được thứ đó.Không ai biết chúng đến từ đâu, bình thường trốn ở nơi nào.Cảnh sát hỏi người dân sống trên núi vùng xung quanh, mọi người đều không nói gì cả, không phối hợp chút nào.Dần dần, mọi người đều nghe nói những chuyện này, biết đoạn đường này rất nguy hiểm nên không dám lên đây nữa.Cảnh sát điều tra được một khoảng thời gian, thấy không có kết quả thì cũng dần dần từ bỏ, vụ án những người mất tích lúc trước cũng bị bỏ ngỏ."Bạch phái chúng ta vì sao lại tế tổ ở nơi như thế này?", Đồng Xu hỏi với vẻ khó hiểu.Minh Thu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói như có điều suy nghĩ: "Có lẽ chính là vì ở đây quá kỳ quái".Nói xong, cậu ấy hít sâu một nơi rồi bình tĩnh lại, khởi động xe. Cậu ấy rẽ vào lối bên phải không hề do dự.Tôi rất tò mò, hỏi cậu ấy đâu không phải lần đầu tiên cậu đến đúng không, sao lại biết phải đi con đường nào.Cậu ấy cười: "Tôi cũng không biết, chỉ là dựa vào cảm giác thôi, hơn nữa vừa nãy tôi thấy con đường này có hai vệt bánh xe".Nhờ lời giới thiệu của Minh Thu, đoạn đường phía sau ba người chúng tôi đều rất căng thẳng, không ai nói gì.Lái thêm một đoạn thì thấy phía xa xa có một cái xe đỗ bên đường.Đó là một cái xe van, đỗ chắn cả đường.Lúc chúng tôi lái đến thì phát hiện cái xe đó hình như bị nổ lốp. Tài xế đang buồn bực, dường như là vì không có dụng cụ để thay lốp.Thấy xe chúng tôi thì anh ta lập tức chạy ra giữa đường vẫy tay.Tóc tài xế vuốt ngược ra sau, bóng loáng, ăn mặc cũng khá chỉn chu, trông có vẻ hoàn toàn không ăn nhập với cái xe van cũ nát.Tài xế này mặc vest sáng loáng, cổ đeo dây chuyền vàng to oạch, cổ áo bẻ ra từ trong vest, cứ như là cách ăn mặc của thế kỷ trước.Dáng vẻ của anh ta khiến tôi nhớ ngay đến Đầu Vuốt Keo. Tuy ngũ quan khác, dáng người cũng béo hơn nhưng tim tôi vẫn run lên."Tên này chắc là không phải ma đâu nhỉ...", Đồng Xu hỏi với vẻ căng thẳng.Minh Thu mân môi, nói là trông không giống, nhưng vẫn phải cẩn thận vẫn hơn.Chúng tôi dừng xe. Tài xế đó cứ như nhìn thấy Bồ Tát cứu mạng, vừa nôn nóng vừa vui vẻ đi tới chỗ Minh Thu.Minh Thu hạ cửa sổ xe xuống, người đó lập nói với giọng Hà Nam:"Anh bạn à, xe tôi nổ lốp rồi! Xe mấy anh có kích nâng xe không?"Tôi nghe khẩu âm của anh ta thì bao nhiêu nghi ngờ bay biến hết. Đầu Vuốt Keo nói tiếng địa phương chỗ chúng tôi, sau này để trở về thôn lăn lộn liền học nói theo tiếng Đông Hà.Minh Thu quan sát tài xế này, rồi nhìn tôi và Đồng Xu, thấy chúng tôi không có dị nghị gì, cậu ấy gật đầu với tài xế."Tôi mở cốp sau rồi đấy, anh tự lấy đi!"Minh Thu rất thông minh, cậu ấy nhất quyết kiên trì không chịu xuống xe.--------------------