Người Vá Xác

Chương 97: Cô gái váy đỏ

"Để gây chuyện".Nghe lời miêu tả của Nhị Côn Tử thì có vẻ người này rất đáng sợ, ít nhất thì Nhị Côn Tử cũng không dám từ chối người này.Sau đó Nhị Côn Tử bắt đầu tính toán xem làm thế nào để ngăn người này lên núi.Đi được nửa đường, Nhị Côn Tử cố tình tắt động cơ xe, khi xuống xe, anh ta lén lấy tua vít đâm vào bánh xe, nhưng tiếc là không đâm thủng được lốp.Sau đó, anh ta liên tục lái vào chỗ có hố, cuối cùng lốp xe cũng bị thủng.Người đàn ông đó lại bảo Nhị Côn Tử để mình chui vào bao tải, nói khi nào có xe đi ngang qua thì hãy nghĩ cách quá giang về thôn, sau khi đến thôn rồi, anh ta phải chuốc thuốc cho ba người trên xe hôn mê.Nói chung đúng là trong bao tải có người.Sau đó, Nhị Côn Tử bất đắc dĩ phải bỏ thuốc vào nước uống của chúng tôi.Nhưng trong lúc bỏ thuốc, anh ta đã lén giở trò, chỉ bỏ một phần ba lượng thuốc vào nước của tôi, hơn nữa ly trà của tôi cũng nhỏ hơn chén trà nên tôi chỉ thiếp đi, rất dễ được đánh thức.Tôi thấy lạ bèn nói, lúc Nhị Côn Tử bỏ thuốc, người đàn ông kia vẫn đang nằm trong bao tải, không nhìn thấy gì. Dù sao thì khi thuốc chưa phát huy tác dụng Nhị Côn Tử đã mang bao tải đi rồi, nếu vậy thì không bỏ thuốc chúng tôi cũng được mà.Nhị Côn Tử than thở liên tục: "Không đơn giản vậy đâu, người này ghê gớm lắm, tôi mà giở trò là hắn sẽ phát hiện ngay".Tôi lại hỏi tại sao anh ta lại chừa mình tôi lại không bỏ thuốc.Anh ta nói: "Tên đó ghê gớm lắm, tôi không dám đắc tội. Tôi biết kẻ này không phải người tốt, về sau nghe anh bảo bố của anh chàng lái xe chính là người mời thần đưa quỷ lần này nên tôi biết ba người tới đây để giúp đỡ".Anh ta cắn răng nói tiếp: "Tôi nghĩ ít nhất cũng phải cứu anh, để anh lên núi".Tôi nghĩ người trong thôn này có vẻ rất tôn sùng Bạch phái.Nhị Côn Tử còn bảo anh ta chọn tôi vì thấy tôi có khí thế đặc biệt, đó là loại khí thế làm chuyện gì cũng phải kiên quyết làm tới cùng.Đúng vậy, nhất định tôi phải trộm lại được túi kim, không thể để Bạch phái tạo ra những con ác quỷ hãm hại người khác.Còn về kẻ quái dị mà Nhị Côn Tử nói thì tôi không biết là ai, Nhị Côn Tử bảo đó là một người đàn ông có gương mặt phổ thông.Dù có thế nào đi chăng nữa, người ngăn cản Bạch phái thì chắc chắn phải có cùng lập trường với sư thúc tôi.Chẳng phải kẻ quái dị có cùng mục đích với tôi sao? Đó chính là ngăn cản nghi thức và lấy trộm kim châm.Ngoài ra người đó còn biết chúng tôi sẽ lên núi, như vậy chắc chắn kẻ này biết rõ kế hoạch của chúng tôi.Vậy tại sao kẻ quái dị này lại khiến chúng tôi hôn mê bất tỉnh? Tôi vẫn không tài nào hiểu nổi.Lúc này, tôi và Nhị Côn Tử đã tới chân núi rồi, trước mặt chúng tôi là con đường lát đá quanh co dẫn lên núi."Đây là đường tắt, cứ đi theo con đường này là được, nếu có người gọi anh thì anh cứ mặc kệ, tôi phải về đây".Nói rồi, anh ta lại bồi thêm một câu: "Bạn của anh ngủ đến sáng mai là tỉnh, anh cứ yên tâm".Tôi gật đầu, bước lên nấc thang dẫn đến đỉnh núi.Đường núi rất dốc, đi một hồi tôi đã thở hổn hển không bò lên nổi, phải ngồi xuống bậc thang nghỉ ngơi.Vừa ngồi xuống tôi đã chợt có cảm giác đang bị ai nhìn chằm chằm, bèn quay đầu lại ngó.Thấp thoáng có bóng người đứng dưới gốc cây trên triền núi.Tôi không thấy rõ lắm, bèn quyết định mạo hiểm lấy điện thoại ra chiếu sáng.Trước đó tôi sợ không dám mở đèn cũng vì lo ánh sáng làm bứt dây động rừng.Ánh đèn chiếu sáng gốc cây, kẻ nọ vẫn đang đứng đó.Đó là một người phụ nữ mặc váy đỏ, bộ váy này hơi giống váy cưới.Đầu óc tôi tức khắc đã trở nên tỉnh táo, người phụ nữ này không sợ ánh đèn, vậy thì cô ấy là một con ma rất ghê gớm, hoặc chỉ là người bình thường mà thôi.Nếu là người thì tại sao nửa đêm nửa hôm còn đứng đó, còn mặc bộ đồ như vậy nữa!"Cô là ai vậy!", tôi lớn tiếng hỏi cô ấy.Cô ấy chầm chậm bước về phía tôi, cây trâm vàng trên đầu bắt ánh đèn, tỏa sáng lấp lánh.Người phụ nữ nọ thoáng cúi đầu, tôi chỉ có thể nhìn thấy trán và mũi cô ấy, làn da cô ấy vàng như nến, hệt như làn da người chết.Bước chân cô ấy vừa cứng ngắc vừa nặng nề, đến khi cách tôi chừng năm mét cô ấy mới dừng bước.Tôi có thể thấy rõ sau lưng người phụ nữ này có bóng đổ."Người vá xác, hãy đi theo tôi..."Giọng nói ấy xa xăm, u oán, hệt như tiếng kêu của sơn ca.Chắc chắn người phụ nữ này có vấn đề. Hơn nữa Nhị Côn Tử cũng nói rồi, nếu có người gọi thì tôi không được đáp lời.Tôi không lên tiếng, cũng không nhìn người phụ nữ mà chỉ vội vã bước lên nấc thang, chạy lên núi.Tiếng xào xạc vang lên sau lưng, tôi quay đầu lại nhìn, thấy người phụ nữ nọ bám riết theo sau mình, lúc này cô ấy đang đứng trên bậc thang.Trên đường lên Đỉnh Nãi Nãi, tôi đã được chứng kiến sự kinh khủng của nơi đây, trông dáng vẻ của người phụ nữ này thì dám chắc cô ấy đã chết rồi.Chạy một hồi, tôi thật sự không nhúc nhích nổi nữa, hai chân như bị ai đổ chì, phần đùi co giật đau đớn.Tôi lại quay đầu nhìn, thấy người phụ nữ nọ vẫn đi theo sau mình.--------------------