Người Vợ Câm Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 38: Quan Tâm Thật Sự Hay Hứng Thú Nhất Thời

Hồ Lăng Triệt bấy giờ mới phát hiện rằng mình đã ngấn ngơ ngắm nhìn cò từ lâu, không ngờ vợ của Thương Chủy lại mang một vẻ đẹp say đắm lòng người như thế.

Một cơn gió thổi qua, cò khẽ đưa tay lên vuốt tóc, lúc hạ tay xuống, cô chợt giật mình khi nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt đang đứng trên ban còng.

Mộc Du Miên lùi lại, nhìn anh đầy cảnh giác, ở khoảng cách gần như thế này, nhìn cô càng đẹp hơn.

Nhưng Hồ Lăng Triệt không quên nhiệm vụ của mình.

"Mèo hoang nhỏ, mới có vài ngày không gặp, cò đã không nhận ra tòi rồi à?”

Hồ Lăng Triệt học cách nói của Thương Chủy, lên tiếng.

Cô mở to mắt ngạc nhiên: "Ám Dạ?”

Thương Chủy đang ở trong phòng tâm, hiện tại Ám Dạ lại xuất hiện trước mặt cô, điều đó có nghĩa là! ? "Mèo hoang nhỏ, sao thế? Lần trước chúng ta đang làm dở, cò có nhớ tôi không?”

Hồ Lăng Triệt vừa nói, vừa bước lại gần.

Mộc Du Miên lùi lại, lưng chạm phải vách tường lạnh lẽo, cô bỗng rùng mình một cái.

Anh ta đã áp sát cô, chống một tay lên tường, khóa cô lại trong vòng tay của mình.

Hồ Lăng Triệt nhìn cô chăm chú, trên người Mộc Du Miên tỏa ra một mùi hương ngọt ngào mê đắm, đột nhiên làm cho anh ta quên mất những lời định nói.

Cập ŋhật chương mới nhất tại w*eb лhayho.

cом

Nhưng trong lòng cò bỗng nhiên có một cảm giác lạ, đôi mắt này! dường như không giống lắm.

.

.

Anh ta phát giác ra cô đang quan sát mình bằng ánh mẳt đầy nghi ngờ, thế là bỗng đưa tay sờ vào bâp đùi cô nhằm di dời sự chú ý, vậy mà vừa chạm vào anh ta liền sửng sốt.

Làn da mềm mại nhường này, là lần đầu tiên anh ta được sờ qua.

Bên trong, Thưong Chủy bấy giờ đã tắm xong, mở cửa bước ra ngoài.

Nghe thấy tiếng động, Mộc Du Miên cũng giật mình bèn đấy mạnh anh ta ra, Hồ Lăng Triệt sực tỉnh, phi thân xuống dưới chạy biến vào trong màn đêm.

Cò nhìn theo bóng dáng anh ta dần khuất, nhịp tim vẫn còn đập thình thịch, may mà ban nãy Thưong Chủy chưa phát hiện ra.

Đang định xoay người đi vào thì chóp mũi bỗng nhiên va phải một lồng ngực mạnh mẽ cứng cáp.

"ư! " Mộc Du Miên đưa tay lên xoa xoa mũi của mình, Thương Chủy vừa cầm khăn bông lau tóc, lạnh lùng nhìn cò, hỏi: "Cô đang nhìn gì đấy?”

"Không có gì cả.

" Cò vội vàng xua tay.

Thương Chủy nheo mắt lại nhìn cô một lúc, cò thấp thỏm lo lắng, nở nụ cười nhằm che giấu.

Anh xoay người đi vào, không hỏi gì nữa, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Mộc Du Miên ngó thêm một lượt, xác định là Ám Dạ đã đi thật rồi mới đóng cửa ban công lại rồi đi vào theo Thương Chủy.

Anh ngồi xuống giường, ném cái khăn bòng vào tay cò, bá đạo ra lệnh: "Lau đầu cho tòi.

" Cò bĩu môi, nhưng vẫn phải cầm khăn bông lại gần lau đầu cho anh.

Mộc Du Miên vừa lau vừa nghĩ đến chuyện lúc nãy, Ám Dạ xuất hiện đúng lúc Thương Chủy cũng có mặt ở đây, vậy là anh không phải là Ám Dạ, nhưng vết thương trên vai anh thì nên giải thích như thế nào? Mộc Du Miên nghĩ mãi không ra, cô vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng lại không thể giải thích nối.

Thương Chủy đang nhắm mắt, chóp mũi bỗng cảm nhận được một vật mềm mại lướt qua.

Anh mở mắt ra, thì ra là hai trái đào mềm mại của mèo hoang nhỏ không ngừng đung đưa câu dẫn anh.

Anh khẽ cong môi cười, thế này mà còn dám nói là không hề câu dẫn? Cô định xài chiêu lạt mềm buộc chặt hay sao? Thương Chủy há miệng, cắn vào đó một ngụm, Mộc Du Miên giật mình cúi xuống nhìn, muốn đấy anh ra, người đàn ông nào đó lại tức thì siết chặt eo cò, không cho cô chạy thoát.

Mộc Du Miên bủn rủn cả người, tay nhỏ chống lên bả vai anh, Thương Chủy bỗng kéo áo cò xuống, trực tiếp ngậm lấy nụ hoa hồng đang run rẩy.

"Ưm! " Cô cân môi, gò má đỏ hồng như đánh phấn, ánh mắt lại ấm ức nhìn anh.

Tên khốn này lại muổn nhân cơ hội sàm sỡ cò đây mà, đã thế lại còn nhìn cò mà cười.

Mộc Du Miên đấy ra không được, trực tiếp đem khăn bông ụp vào mặt anh.

Thương Chủy bị che mắt, liền buông ra, cô đẩy phắt anh ra rồi kéo váy lên với tốc độ ánh sáng.

Người nào đó đen mặt, không nói nhiều lập tức đè nghiến cô xuống giường, ngấu nghiến hòn.

Hai đôi mòi vừa chạm vào, anh đã cuồng dã mút lấy lưỡi cò, bàn tay luồn vào trong váy bóp mạnh ngực cò.

Mộc Du Miên biết mình đã chọc vào ố kiến lửa,không cứng đằu phán kháng nữa mà thức thời cầu xin.

ngay anh định làm gì.

Cò lò dò đi tới như một con rùa, lập tức bị anh kéo một phát vào lòng.

Thương Chủy vừa tắm xong, mùi hương sữa tắm thoang thoảng, mùi bạc hà lành lạnh hòa cùng với hơi thở nóng bỏng.

Mộc Du Miên đỏ mặt, vẫn cố gắng gượng cứu vớt: "Đế tôi tự làm đi.

" Anh đanh giọng "Ngồi im.

" Cô nuốt nước bọt một cái, cắn chặt môi vùi mặt vào hõm vai anh.

Thứ thuốc mát lạnh đi vào bên trong như xoa dịu cò, đồng thời cũng vô cùng kích thích.

Mỗi khi anh len lỏi đi sâu vào là người cò lại run lên một cái.

Mộc Du Miên cầu mong nhanh nhanh kết thúc, vậy mà anh bôi mãi vẫn chưa xong.

Thương Chủy sờ sờ kĩ càng, cảm nhận đã bớt sưng hơn một chút, lúc này mới hài lòng tha cho cò.

Mộc Du Miên bấy giờ đã mềm nhũn, thở hổn hến trong lòng anh.

Anh lau tay, đóng nẳp thuốc lại rồi cất đi.

Áo ngủ của Thương Chủy hơi xộc xệch, tầm mắt cò rơi đúng trên vết thương nơi bả vai anh, vết thương đã đóng vảy, dài khoảng ba centimet.

Cò khẽ chạm vào nó, ngước mắt lên hỏi anh: "Thương Chủy, rốt cuộc vết thương này, tại sao anh lại bị thương vậy?”

Bốn mắt nhìn nhau, đòi mắt cò long lanh trong suốt, tựa như hai viên ngọc sóng sánh, tỏa sáng lấp lánh.

Thương Chủy bồng nhiên có một ý nghĩ trong đầu, nếu như cò nói lại được, anh nhất định phải là người nghe thấy giọng nói đó đầu tiên.

"Cô hỏi làm gì?”

Thương Chủy lôi ý thức trở về, lạnh nhạt đáp lời.

Hồ Lăng Triệt đã thay anh đóng giả xuất hiện trước mặt cô, mà cò vẫn còn nghi ngờ anh hay sao? Mộc Du Miên phát hiện lúc nãy hình như anh cố tình né tránh ánh mắt cô.

Tại sao cô không thể ngừng nghĩ tới chuyện anh là Ám Dạ? Cò thử tìm kiếm xem có bất cứ biếu cảm khác lạ nào trên khuôn mặt anh, nhưng lại chẳng có bất cứ thay đối nào.

"Mộc Du Miên, cò chỉ là đồ choi của tòi mà thôi.

Đừng có ảo tưởng quá, đừng có hỏi mấy câu thừa thãi nữa.

" Anh lạnh lùng cất lời.

Cò sững người trong giây lát, khẽ cúi đầu nở nụ cười chua chát, sau cùng đứng dậy, khôi phục lại bộ dạng ban đầu, nhìn anh, nói: "Tôi tất nhiên sẽ không bao giờ quên điều đó, Thương Ch ủy.

" Là do cò đã suy nghĩ quá nhiều rồi, Thương Chủy! sự quan tâm mà anh ta dành cho cò bây giờ chỉ là hứng thú nhất thời dành cho một món đồ chơi mới thôi.

Đợi anh chơi chán rồi, cô cũng sẽ chẳng còn giá trị gì.

***