Người Yêu Ảo Boss Nuôi Ba Năm Bỏ Nhà Đi Bụi

Chương 34: Thỏ tai cụp khóc

Chương 34: Thỏ tai cụp khóc

Ngày hôm sau, Tạ Kiều thức dậy từ sớm.

Cậu lấy giấy bút ngồi trên giường sắp xếp các thông tin đã biết.

Ngay cả khi cậu vẫn sống trong nhà mình nhưng cậu bất giác nhận ra không gian đang sống chắc chắn không phải là thế giới thực, thế giới thực sẽ không tăm tối, sẽ không bị bao vây bởi sa mạc hoang vu.

Ngòi bút nhẹ nhàng hạ lên trang giấy, cậu đã có hai giấc mộng liên quan tới Augustine Đại Đế.

Lần đầu tiên là Augustine dùng máu thịt trên người bảo vệ Ni Ni, lần thứ hai là Augustine dùng toàn bộ số tiền trong người cứu Tiểu Lin mình đầy thương tích.

Ackles và mị ma biết Augustine, mối quan hệ giữa u linh và Ackles cũng rất sâu xa.

Tất cả những chi tiết này đều dẫn đến một tin tức.

Nhóm sinh vật trong trạm tiếp nhận và Augustine là người cùng thời đại, có lẽ là những người xa lạ chưa từng gặp mặt, có lẽ là bạn bè, cũng có lẽ là... kẻ thù.

Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời tối tăm ngoài khung cửa, thay vì nói là mái vòm, chi bằng nói là một cái lồng giam của sở nghiên cứu.

... Nhốt cậu cùng với đám sinh vật hàng chục nghìn năm trước.

Cách duy nhất để cậu có thể ra ngoài là mượn sức mạnh của bộ sưu tập.

Cậu xuống giường, cầm bật lửa đốt trang giấy.

Tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.

*

Hôm nay là chủ nhật, hiếm dịp cửa hàng sửa chữa mở cửa buôn bán.

Một người đàn ông dắt tay con gái 4 tuổi đến sửa máy tính.

Hạ Giản thành thạo tháo máy, nhanh chóng cất lời: "Tụ điện của bo mạch chủ hỏng rồi."

"Có phải thay cái mới không?"

Người đàn ông thấp thỏm hỏi.

"Không cần, đổi mấy cái tụ điện là được."

Hạ Giản lấy linh kiện chưa được mở từ dưới quầy ra.

Đều là hàng xóm láng giềng, người đàn ông trung niên yên tâm để con gái và máy tính ở trong tiệm Hạ Giản, đi xem mấy ông cụ ngồi chơi cờ tướng đối diện.

TV trong tiệm phát tin tức.

"Sự xuất hiện của sương xám khiến ba nghìn loài động thực vật tuyệt chủng, sở nghiên cứu vô cùng tiếc nuối thông báo chỉ có thể làm chậm mà không thể ngăn chặn sương mù. Hôm nay Liên Hợp Quốc đã thông qua Hiệp ước sương mù, sẽ có hỗ trợ nhất định cho các quốc gia ở Nam bán cầu bị ảnh hưởng bởi sương mù, mặc dù các khoản tiền cụ thể trong hiệp ước vẫn còn gây tranh cãi..."

Màn hình TV hiện ảnh vùng sương xám xịt, mặt đất mất thảm thực vật lõα ɭồ trong không khí, sa mạc rộng lớn không có vết tích của bất cứ sinh vật nào, thậm chí cả ánh mặt trời cũng biến mất trong màn sương mù, không mở camera ban đêm không thể nhìn thấy thứ gì trong bóng tối.

Tĩnh lặng đến chết chóc.

Không hiểu sao khiến người lo sợ.

Đứa trẻ ngồi trên ghế xem TV bị dọa phát khóc, nghe thấy tiếng khóc, Ngu Hàn Sinh đang chuyên chú xem thời sự khẽ nhíu mày.

"Tiểu Ngu, anh dỗ nó đi, tôi đang dở tay."

Hạ Giản đang thay tụ điện cho mạch chủ máy tính, thật sự hết tay hết chân rồi.

Ngu Hàn Sinh lạnh lùng đeo tai nghe: "Coi nó khóc được bao lâu."

Hạ Giản: ...

Lý Trạch vừa ăn mì ở tiệm kế bên trở về, đụng trúng phải màn này, thầm nghĩ rắn lớn không nuốt chửng đứa bé khóc lóc ầm ĩ đã là từ bi lắm rồi, sao có thể dỗ nó được.

Nhưng anh ta vẫn thay Ngu Hàn Sinh giải thích: "Trẻ con không ai để ý thì ngừng khóc thôi, căn bản không cần dỗ chúng."

Hạ Giản nghi ngờ nhìn Lý Trạch, chả hiểu sao nghe khá vô lý nhưng rất thuyết phục.

Nhưng khiến hắn không ngờ là Lý Trạch mới nói chưa được bao lâu thì đứa trẻ trên ghế đã ngừng khóc thật.

Hạ Giản cực kỳ kinh ngạc: "Hóa ra Tiểu Ngu rất biết cách đối phó với đám con nít." Hắn còn tưởng Lý Trạch bịa chuyện.

Nghe thấy giọng xì xầm của họ, Ngu Hàn im lặng chỉnh nút âm lượng tai nghe lớn thêm một chút.

*

Trong điện thoại, bé thỏ tai cụp xù lông đang chơi khung leo cho mèo.

Đầu tiên thỏ tai cụp thử bò lên bậc thang thứ nhất, hình như đang muốn xác định xem nó chịu được trọng lượng cơ thể mình không, còn dùng sức nhảy mạnh trên khung, lại dẫm thêm mấy phát nữa.

Sau khi xác định không có nguy hiểm cậu mới hăng hái trèo lên trên.

Một quả bóng lông trắng bò từ điểm thấp nhất của khung leo, run rẩy bò đến gần đỉnh trần nhà, dậm chân ngẩng đầu: "Mèo có thể bò, thỏ tai cụp cũng có thể!"

Xuất phát từ tinh thần yêu khoa học, cậu lại bổ sung một câu: "Nhưng tôi không biết rắn có làm được hay không." Tóm lại cậu có nhìn thấy rắn bò lần nào đâu.

Rắn lớn với chiếc đuôi còn cao hơn trần nhà "Ồ" một tiếng, lười đáp trả.

Tạ Kiều bò tới đỉnh, sau đó lại cẩn thận bò xuống.

Lặp đi lặp lại, chơi không biết mệt.

Nhưng không ai ngờ vui quá hóa buồn lại đến nhanh như vậy, vào lần cuối cùng cậu bò từ khung leo xuống, không cẩn thận trượt chân.

Thỏ tai cụp lắc lư trên khung leo ngã xuống tấm ván gỗ u linh vừa chà lau, như quả bóng cao su nhỏ lăn vài vòng, va vào tường rồi mới dừng lại.

Cậu ngồi dưới đất, sờ chiếc đầu bị va đập của mình. Bởi vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh nên đôi mắt to tròn của cậu tràn ngập mịt mờ.

Ngu Hàn Sinh nhướng mày, chăm chú nhìn Tạ Kiều trong màn hình hỏi: "Lần này không khóc nữa?"

Bé thỏ tai cụp vốn dĩ đã quên khóc, bị ngài Ngu nhắc nhở, hai mắt long lanh hơi nước, nước mắt như đê vỡ tạch một cái rơi xuống sàn nhà.

Lý Trạch bên cạnh vẫn còn đang đứng bàn về việc nuôi dạy con cái với Hạ Giản.

"Trẻ con khóc là chuyện bình thường, không khóc mới là bất bình thường, quan trọng là phải hiểu rõ nguyên nhân nó khóc là gì, nếu lý do chính đáng có thể dỗ, bằng không cứ mặc kệ đừng để ý."

Ngu Hàn Sinh nhìn đám lông dày dặn của thỏ tai cụp, cũng không cảm thấy cục lông xù tiếp đất có bao nhiêu đau, đây thuộc về trường hợp mặc kệ.

Nhưng y vẫn bế thỏ tai cụp lên, nhẹ nhàng vỗ lưng, đút cho cậu cỏ Timothy vừa mua ở cửa hàng.

Bé thỏ được ăn cỏ Timothy lập tức ngừng khóc.

Ngu Hàn Sinh tập mãi thành thói quen hơi nhếch mắt.

*

Sau khi ký kết hợp đồng nhà xưởng, lại đi nước ngoài đặt một số máy móc dây chuyền, việc sản xuất người máy gia dụng được bắt đầu.

Ban đầu mô hình người máy do tự tay Hạ Giản chế tạo, nghiêm túc mà nói đây là lần đầu tiên sản xuất theo mô hình công nghiệp hóa, bởi vì máy móc vừa đến phải chạy thử nên đợt đầu chỉ sản xuất năm mươi người máy.

Phương Băng làm trưởng phòng kinh doanh Bất động sản Ngu thị, sau khi hoàn thành việc bán hàng chung cư Lâm Uyên, cô mang theo đội ngũ phụ trách tuyên truyền việc bán người máy.

Nhưng Khoa học Kỹ thuật Ngu thị còn chưa bắt đầu tuyên truyền chính thức thì Phương Băng đã nghênh đón khách hàng đầu tiên đến mua.

Không phải là người trẻ tuổi ham mê công nghệ mới mà chỉ là một ông cụ tóc hoa râm, tay cầm tờ Nhật báo Biên Thành, thong thả bước đến quầy bán: "Người máy chỗ cô có thẻ làm việc nhà theo như báo viết sao?"

Phương Băng dằn sự ngạc nhiên trong lòng, gật đầu, triển lãm mô hình người máy cho ông lão: "Đúng vậy ạ, hiện tại đây là người máy duy nhất trên thế giới biết làm nhiều việc nhà. Người máy chỗ cháu có thể quét nhà, lau sàn, lau kính và rửa bát."

Ông cụ lần đầu tiên nhìn thấy người máy, chỉ cao nửa người, kết cấu toàn thân làm bằng kim loại. Nó đi qua mặt đất và lau nhà, tốc độ di chuyển không mau nhưng động tác lau sàn lại cực kì nhanh nhẹn.

Mặt đất vốn dính vết mỡ nhanh chóng sáng loáng.

Ông nhìn một hồi, móc năm nghìn tệ nhăn nhúm từ trong túi, có chẵn có lẻ, vừa nhìn đã biết tích cóp từ lâu.

Ông cẩn thận đưa tiền cho Phương Băng.

Phương Băng sửng sốt chốc lát: "Ông ơi, ông không muốn nghĩ kĩ chút sao?"

Nói thật bán hàng sợ nhất là làm giao dịch với người cao tuổi, một là người già hay đặt nhiều câu hỏi, hai là có khi ý kiến của các cụ lại không nhất trí với gia đình.

Ông cụ lắc đầu.

Bởi vì đây là khách hàng đầu tiên của Khoa học Kỹ thuật Ngu thị, Phương Băng phụ trách tất cả các khâu từ đóng gói đến lắp đặt, nhất định phải cung cấp cho khách hàng trải nghiệm tốt nhất.

Trong quá trình lắp ráp, cô trò chuyện cùng ông cụ mới biết ông có một đứa con trai đang làm việc ở Yên Thành. Vừa nhắc tới con trai, trên mặt ông lão đều là vẻ kiêu ngạo.

Việc lắp đặt người máy rất đơn giản, tải app điều khiển về điện thoại, người máy lần đầu hoạt động sẽ chọn làm việc theo đường biên, tương đương với quét bản đồ khu vực, sau khi nó ghi nhớ xong thì người dùng có thể điều khiển nó làm việc tại một địa điểm cố định.

"Nếu ông có vấn đề gì hãy gọi đến CSKH, chúng cháu luôn phục vụ 24/7." Phương Băng đưa cho danh thiếp cho ông lão.

Ông cụ nhận tấm danh thiếp.

Khi Phương Băng chuẩn bị rời đi, chợt nghe thấy ông cụ đang nói chuyện qua video cùng con trai: "Anh không cần về chăm sóc bố, bố mới mua một người máy, đặt tên cho nó là Tiểu Hôi. Đừng thấy nó nhỏ mà lầm, làm việc nhà tốt lắm, lau đồ một lúc là sạch..."

Thật ra ông cụ nói như vậy là muốn con trai ở Yên Thành xa xôi yên tâm, một mình ông cũng có thế sống tốt.

Nháy mắt trong lòng Phương Băng có chút chua xót, tuy không làm trong ngành quảng cáo nhưng đột nhiên cô nảy ra ý tưởng làm video.

Sau khi xin được sự đồng ý của ông cụ, cô dùng camera quay cuộc sống sinh hoạt của ông và người máy.

Sau khi ông cụ rời giường thì gọi tên Tiểu Hôi bằng chất giọng Biên Thành đặc sệt. Tiểu Hôi nghe thấy tiếng ông sẽ chạy đến đứng bên mép giường, thời điểm ông cụ đọc báo Tiểu Hôi sẽ đứng một bên quét dọn.

Đôi khi Tiểu Hôi tự làm bản thân kẹt trong góc tường không ra được, ông lão sẽ cười kéo nó ra, Phương Băng cũng không lảng tránh mà quay hết.

Giống như một bộ phim phóng sự, đoạn ghi hình dài ba phút ghi lại cảnh sinh hoạt của ông lão vào người máy Tiểu Hôi.

Cuối video dừng lại ở hình ảnh ông cụ dắt Tiểu Hôi đi công viên, ông ngồi trên chiếc ghế dài, người máy lặng im đứng bên ông lão.

Một dòng chữ từ từ xuất hiện ở dưới.

... Khoa học Kỹ thuật Ngu thị, gửi đến bạn một thành viên mới cho gia đình.

Phương Băng làm video bằng cả trái tim, công ty còn đang trong giai đoạn khởi nghiệp, cũng không có người tài trong việc cắt nối biên tập video nên cô chỉ có thể tự mình làm.

Không ngờ video ngắn này lại trở nên hot trên Douyin, số lượt yêu thích vượt năm trăm nghìn.

So với những video quảng cáo của các công ty người máy khác thì video này vô cùng đơn giản, nhưng vô tình đã tăng thêm tính chân thực mà công nghệ không thể mang lại.

[Dương chi cam lộ: Ông cụ kia thật cô đơn, không có người thân bên cạnh, chỉ có một người máy ở cùng.]

[Đốt tiên thảo: Nhìn có chút nghẹn lòng, nhưng không ai cảm thấy hứng thú với người máy kia sao, cảm giác có thể giúp đôi tay trở nên tự do hơn mà giá cũng không đắt.]

[Nước ép dưa hấu: Tôi lên diễn đàn kỹ thuật nhìn rồi, là phát minh nghiên cứu của một công ty mới mở, chờ xem đánh giá của mấy người mua trước thế nào, nếu tốt tôi cũng muốn mua.]

Không ít người nhớ kỹ tên Khoa học Kỹ thuật Ngu thị. Phương Băng vội vàng xử lý đống đơn đặt hàng ùn ùn kéo đến, số lượng đơn đặt không ngừng tăng lên, đến hơn hai mươi nghìn mới dừng lại.

Trong văn phòng, Ngu Hàn Sinh cũng đang xem video.

Lý Trạch cảm khái: "Lần này nói gì cũng nên phát tiền thưởng cho chị Phương."

Ngu Hàn Sinh không phản bác.

Lý Trạch có chút ngạc nhiên, khó được dịp rắn lớn chịu bỏ tiền, nhưng cũng không lạ lắm, lần quảng cáo này thật sự rất thành công, cho dù đập hơn một trăm nghìn tệ vào quảng cáo cũng chưa chắc đạt được hiệu quả như thế.

Anh ta nghĩ sao làm vậy, xoay người rời khỏi văn phòng.

Ngu Hàn Sinh xem xong video, khẽ cụp mắt.

*

Trong điện thoại, sau khi chơi xong khung leo cho mèo thì Tạ Kiều chuẩn bị đi thám hiểm lần thứ hai.

Có kinh nghiệm lần đầu, lần này cậu mang theo ba lô leo núi lớn hơn, đang lúc cậu muốn bỏ đồ vào trong, bỗng...

Một đống đồ to đùng xuất hiện trên bàn trà phòng khách, có trang bị mới, hộp cứu thương, túi ngủ, la bàn...

Cơ hồ là tất cả những thứ có thể nghĩ ra ngài Ngu đều chuẩn bị cho cậu, lời nói cảm ơn quá nhẹ nhàng, cậu chỉ có thể mang sự biết ơn ghi tạc đáy lòng. Tạ Kiều cất đồ vào ba lô, chuẩn bị rời nhà.

Đám sinh vật trạm tiếp nhận đứng cạnh cửa chào tạm biệt cậu.

Ni Ni khóc đến độ "yêu tinh" mất nước, u linh ít nói lên tiếng: "Tôi sẽ cố gắng trông nhà."

Mị ma ôm bịch khoai tây chiên dựa vào cạnh cửa, có lẽ là muốn hòa nhập tập thể nên cũng cổ vũ nói: "Anh trai nhỏ, ngoài kia thật sự rất nguy hiểm với thỏ tai cụp, nhớ sống sót trở về nhá."

Tạ Kiều:... Cô càng nói tôi càng run hơn.

Ackles trong buồng giam cười lạnh: "Cũng không coi lại bản thân đã bao nhiêu tuổi đầu, không biết xấu hổ gọi anh trai nhỏ nọ kia."

"Tạ Kiều thích là được."

Mị ma nhìn về phía Tạ Kiều.

Giọng mị ma vừa dứt, trong không khí vang lên tiếng nói nguy hiểm của ngài Ngu: "Em thích?"

Tạ Kiều:... Đây có phải Tu La tràng không.

(*) Tu La tràng (修罗场): Dùng để miêu tả chiến trường khốc liệt, bi thảm.

Cậu làm bộ mắt điếc tai ngơ, nhanh chóng đóng cửa.

Thế giới ngoài cửa tĩnh lặng.

Cậu nhẹ nhàng thở hắt một hơi, lần trước đi hướng Bắc là một mảnh hoang mạc nên lần này cậu muốn đi hướng Đông.

"Tối quá."

Mặc dù không phải lần đầu tiên ra ngoài nhưng Tạ Kiều vẫn nhìn bầu trời đen kịt kia, nhịn không được nói: "Vì sao lại không có mặt trời nhỉ?"

"Em muốn phơi nắng?"

Bỗng nhiên, cậu nghe thấy ngài Ngu hờ hững hỏi.

Tạ Kiều vô thức gật đầu.

Ngoài màn hình, Ngu Hàn Sinh kéo lớp cửa chớp, văn phòng tối đen chợt sáng, quầng sáng nhảy nhót dưới sàn nhà.

Y vui vẻ cầm điện thoại đến bên cửa sổ, ánh mắt trời chiếu lên người rắn lớn, còn chiếu cả lên màn hình điện thoại phản quang.

Rắn lớn lạnh lùng muốn cho bạn đời của mình một chút nắng ấm.

Chẳng sợ Tạ Kiều không cảm giác được.

Nhưng y vẫn muốn làm vậy.

... Dẫu cho không biết lý do là gì.