Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh

Chương 27

Kiều Mạch ‘bộp’ một tiếng đóng cửa lại, chớp chớp mắt, lại lắc lắc đầu, sau đó một lần nữa mở cửa ra.

Trên mặt Nguyễn Thanh treo nụ cười, tứ bình bát ổn ngồi ở trên sô pha, nhìn Kiều Mạch không chớp mắt, ý cười càng đậm.

Kiều Mạch thập phần ngoài ý muốn, gã không phải bị cảnh sát Lý và cảnh sát Tôn đưa đi rồi sao? Như thế nào lại xuất hiện ở đây?

“Thấy em kinh ngạc sao?” Nguyễn Thanh mang thanh âm trầm thấp khàn khàn nói.

Trên thực tế Nguyễn Thanh cũng vừa đến đây không lâu, luật sư của gã và người của cảnh cục cãi cọ rất lâu, gã lại có tiền và dụng không ít quan hệ, lúc này mới miễn cưỡng được thả.

Lúc gã đi còn thấy khuôn mặt của vị cảnh sát Lý kia như sắp nhỏ giọt, trong lòng gã tự nhiên lại cảm thấy vui sướng vạn phần, đặc biệt là nghĩ đến biểu cảm của Kiều Mạch lúc thấy mình, nhất định vô cùng đặc sắc.

Chỉ là làm gã có chút thất vọng chính là, hiện tại Kiều Mạch đã không còn là Kiều Mạch lúc trước, trên mặt anh chỉ kinh ngạc vài giây, rất mau liền khôi phục thành khuôn mặt vô biểu cảm.

Anh gần đây quen dùng biểu cảm này che dấu nội tâm.

“Ngài như thế nào lại ở đây?” Kiều Mạch đứng ở nơi đó không nhúc nhích.

“Chỉ với một cảnh cục thì có thể làm gì được em?” Nguyễn Thanh cười cười, thân mình khẽ nhúc nhích, đứng lên, dáng người ưu nhã tới gần Kiều Mạch, “Anh có phải quá coi thường em hay không, hoặc nói…… Anh cảm thấy em và  cái tên Cố Nhan Tân kia đều vô dụng giống nhau?”

Kiều Mạch nheo nheo mắt, cười lạnh một tiếng, đưa tay đẩy đối phương, đi đến văn phòng. Nơi đó còn có một vài đồ dùng của anh, anh cần phải dọn một chút, thu dọn rồi mang về nhà.

“Anh muốn trở về?” Nguyễn Thanh không buông tha lại đến gần, thật giống như chuyện tối hôm qua chưa từng có xảy ra, nói chuyện như bình thường, “Không muốn đi làm ở đây nữa?”

Kiều Mạch trầm mặc thu đồ, không hé răng.

Anh thật sự là không muốn nói lời gì với người trước mặt mình, bởi vì Kiều Mạch sợ rằng sẽ sinh ra loại cảm giác sợ hãi, xúc động không thể cứu vãn tình thế. 

Trên má Nguyễn Thanh vẫn có chút sưng đỏ, nhưng đã bôi thuốc mỡ, tiêu sưng không ít, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt, không biết là bệnh chưa khỏi hay là vì tối hôm bị Kiều Mạch đánh. Gã nhìn Kiều Mạch lạnh nhạt thu dọn đồ, trên mặt lại hiện ra một nụ cười nhàn nhạt.

“Kiều Mạch, trước là em sai, em xin lỗi anh nhé.” Nguyễn Thanh nhấp nhấp khóe miệng, tận lực làm nụ cười của mình hiền lành thân thiết một chút, “Em về sau sẽ không còn như vậy nữa.”

“Thật không?” Kiều Mạch nhàn nhạt hỏi.

“Ừm. Cho nên anh có thể tha thứ cho em không?”

“Không thể.” Kiều Mạch đạm nhiên nói, anh dọn đồ xong, sau đó ôm thùng giấy nhỏ xoay người, “Bớt phiền toái, cám ơn.”

“Kiều Mạch.” Nguyễn Thanh nhíu mày.

Kiều Mạch đưa mắt nhìn gã: “Tôi đối với vở kịch gọi là biết sai sẽ sửa của anh một chút hứng thú đều không có, không, nửa điểm hứng thú cũng không có, chỉ liếc mắt nhìn anh một cái, tôi sẽ cảm thấy ghê tởm.”

Sắc mặt Nguyễn Thanh âm trầm, đối mặt là cặp mắt kiên định lạnh nhạt của Kiều Mạch, gã vẫn cầm lòng không đậu nghiêng người, để đối phương rời khỏi.

Vốn Kiều Mạch còn tưởng ăn mềm không ăn cứng, xem ra hiện tại đã là mềm cứng không ăn.

Ánh mắt Nguyễn Thanh thêm tối sầm xuống.

Rời khỏi công ty, Kiều Mạch cũng không có cảm giác thời tiết tốt lên, với việc hiện tại vẫn là mùa hè, mặt trời lên cao, Kiều Mạch vẫn là cảm thấy trên đỉnh đầu là mây đen bao phủ, lại còn là loại mây trốn không thoát. 

Anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía không trung, ánh quang chói mắt chiếu đến khiến anh váng đầu hoa mắt, anh hít sâu một hơi, để tâm tình của mình dần dần hòa hoãn, đưa tay đón một chiếc xe taxi.

Ngồi trên xe, dần dần cảm thấy mát mẻ, anh nhịn không được mở miệng: “Tài xế, nhiệt độ có thể bật cao chút được không?”

Tài xế giật mình nói: “Bên ngoài nóng như thế, trong xe để thấp như thế còn chưa được sao.”

“Tôi cảm thấy lạnh.” Kiều Mạch lẩm bẩm tự nói.

Lấy di động từ trong thùng giấy ra, Kiều Mạch tìm kiếm trong lịch sử,cuộc gọi của cảnh sát Lý là nhiều nhất, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy, anh gọi điện thoại, qua một thời gian khá lâu mới có người tiếp.

“Kiều Mạch?” Thanh âm của cảnh sát Lý mang theo nét buồn ngủ, tràn ngập mỏi mệt.

Kiều Mạch nhấp môi giác: “Nguyễn Thanh được thả, vì sao?”

Cảnh sát Lý trầm mặc một lúc: “Việc này tôi bảo Tôn Điềm nói với anh, cậu ta chưa nói sao?”

“Chưa.”

“Anh……” Cảnh sát Lý hiếm thấy do dự một chút.

Kiều Mạch bình tĩnh mở miệng: “Cảnh sát Lý, anh nói đi, tôi bây giờ rất lý trí, sẽ không làm chuyện gì.”

Lời này vừa nói ra, tài xế kinh hô một tiếng toát đầy mồ hôi lạnh, nhịn không được nhìn ra phía sau lén lút đánh giá Kiều Mạch vài lần, lại vội vàng nhấn ga, tăng tốc độ đề lên.

Kiều Mạch không để ý này đó, chỉ muốn nghe cảnh sát Lý kể chuyện này như thế nào.

“Kiều Mạch, anh phải biết rằng, Nguyễn Thanh khác Đinh Thu Vinh, cũng khác Trác Tuấn Vũ. Trác Tuấn Vũ trong nhà mặc dù có tiền, nhưng cha mẹ đều là người tương đối thành thật, lại lo lắng con trai mình, cho nên không gây ra sóng gió gì, nhưng Nguyễn Thanh……” Cảnh sát Lý mặc mặc, “Đoàn luật sư của gã rất lợi hại, hơn nữa trên người Nguyễn Thanh có vết thương, không cắn ngược lại anh một ngoạm cũng coi như anh gặp may rồi.”

Kiều Mạch nhịn không được dùng một tay khác đỡ trán, cơ hồ muốn áp lại nội tâm rít gào phẫn nộ của mình, nhưng anh rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Kỳ thật anh đã có thói quen thờ ơ, có một số việc, anh cho rằng đã đi quá xa, trên thực tế nó vẫn ở bên người anh, tới tới lui lui, xuất hiện đều là những chuyện đó, đổi thang mà không đổi thuốc, làm anh run sợ, làm anh kinh hãi, làm anh chết lặng, làm anh lãnh khốc.

Làm anh không còn cảm thấy kinh ngạc nữa. 

“Tôi đã biết.”

Cảnh sát Lý nói: “Anh có yêu cầu một lần nữa tiến hành điều trị tâm lý không.”

“Tôi không cần, tôi cảm thấy rất tốt.” Kiều Mạch mang thanh âm bình đạm, giống như là đang nói một chuyện bé nhỏ không đáng kể vậy.

“Nhưng mà……”

Kiều Mạch không khỏi phân trần đánh gãy lời đối phương: “Cảnh sát Lý, tôi biết trong lòng mình nghĩ gì, tôi rất ổn, không phải lo lắng.”

“Vậy được rồi, nhưng một khi anh gặp phải chuyện bối rối, làm ơn gọi cho tôi.”

“Tôi sẽ.”

Cúp điện thoại, di động Kiều Mạch lại rung, có một tin nhắn của Nguyễn Thanh gửi tới.

【 Em sẽ không từ bỏ 】

Ánh mắt Kiều Mạch xuyên qua cửa sổ xe, nhìn về phía sau công ty. 

Có lẽ Nguyễn Thanh đang đứng ở trước tấm kính sát nền, nhìn mình ngồi trong xe, sau đó rời đi.

Anh cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười.

Thật là quá xảo, anh cũng sẽ không cứ như vậy từ bỏ.

Mang đồ về nhà, Kiều Mạch thu dọn một chút đồ của mình, lại lần nữa đi xe đến bệnh viện tâm thần Duyệt Đại. 

Anh muốn đi tìm Cố Nhan Tân b

Lúc này đây ý nghĩ của anh so với trước kia bất luận cái gì đều phải kiên định.

Vì phòng ngừa Nguyễn Thanh khống chế bác sĩ Lý làm trò quỷ, Kiều Mạch trực tiếp vòng qua gặp bác sĩ riêng của Cố Nhan Tân, nói là người thân muốn thăm, lần này rất nhanh, cơ hồ không tốn chút thời gian chậm trễ nào đã đồng ý.

Lúc Kiều Mạch tới cũng là thời gian bệnh nhân tự do hoạt động, dựa theo lệ thường sẽ lục soát người một chút, Kiều Mạch đã được tiểu hộ sĩ đưa tới khu hoạt động, lúc này Cố Nhan Tân đang ở đó.

Khu vực hoạt động rất lớn, bên trong không ít người bệnh đang chạy tới chạy lui, cũng có vài người ngồi dưới đất không biết đang làm gì, còn có một số khác giống Cố Nhan Tân ngồi trên ghế an tĩnh đọc sách. Chung quanh người bệnh tới tới lui lui, thanh âm ồn ào, nhưng Kiều Mạch chỉ liếc mắt một cái liền thấy Cố Nhan Tân ngay. 

Mà đối phương cũng giống như mỗi lần gặp mặt, sau khi cảm nhận được tầm mắt đang nhìn mình, ngẩng đầu chuẩn xác chạm phải ánh mắt Kiều Mạch. 

Kiều Mạch khẽ giật mình, cách đám người chạy tới chạy lui lẳng lặng nhìn hắn.

Chưa nói tới cái ý nghĩa gì, nhưng anh luôn cảm thấy Cố Nhan Tân giống như trời sinh hấp dẫn ánh mắt người chung quanh.

Hai người đối diện, dường như thời gian dừng lại, dường như khoảng cách trở về không.

Nếu có thể vĩnh viễn nhìn nhau như vậy, ở bên ngoài xem ra nhất định là một thứ hạnh phúc duy mĩ. 

Giây tiếp theo, Cố Nhan Tân chui xuống dưới cái bàn.

Kiều Mạch:……

Lúc Kiều Mạch đi qua, Cố Nhan Tân vẫn chui mình dưới bàn, dùng quyển sách hắn vừa mới đọc gắt gao che đầu mình lại, trong miệng mấp máy cái gì đó, Kiều Mạch cẩn thận nghe xong, phát hiện hắn đang lẩm bẩm “Không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình”.

Anh bị mù sao? Một người lớn như vậy làm sao có thể nhìn không thấy?

“Tôi không bị mù.” Kiều Mạch giựt lấy quyển sách của hắn đi, túm chặt cổ áo hắn xách lên, đặt lên ghế, “Thành thành thật thật ngồi đi.”

Cố Nhan Tân lập tức thành thành thật thật ngồi, đôi tay đặt trên đầu gối, giống một đứa bé ngoan ngoãn, nhưng theo sau là tiếng ho khan của hắn, trên mặt lộ ra một chút xấu hổ.

“Cái đó……” Cố Nhan Tân cố gắng xụ mặt, muốn duy trì hình tượng boss uy nghiêm.

“Tôi muốn hỏi……”

“Ừ?” Kiều Mạch khó hiểu.

Cố Nhan Tân bỗng nhiên lấp lỗ tai mình: “Phiền chết phiền chết, đừng có làm rộn, ta sẽ hỏi!”

Kiều Mạch:……

“Khụ. Là cái này.” Cố Nhan Tân rốt cuộc bình tĩnh, trên mặt cũng khôi phục nét lạnh nhạt, “Chuyện lền trước xảy ra ở phòng bệnh, trách nhiệm sẽ do cái tên kia chịu, cậu không cần lo lắng.”

Kiều Mạch suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra: “Chuyện gì a?”

“Cậu thế mà lại quên……” Cố Nhan Tân nhìn anh cả buổi, miệng mới nói mấy câu, “Tên kia làm loạn mười mấy tiếng, cậu thế mà lại quên…… Mẹ nó! Mi lại loạn cái gì!”

Kiều Mạch:……

Cố Nhan Tân tức muốn hộc máu che lại lỗ tai, lại hỏi một lần: “Cậu thật sự không nhớ rõ?”

Kiều Mạch lại nghĩ nghĩ, thử hỏi: “Ý anh nói là ngày hôm qua anh ở trong phòng phát bệnh?”

“Ừa.” Sắc mặt Cố Nhan Tân hoãn xuống, thả tay che lỗ tai mình ra.

“À cái kia á.” Kiều Mạch không để ý lắm, “Tôi không để ở trong lòng.”

Cố Nhan Tân:……

“Tôi cảm giác mình đã chịu thương tổn.”

“Vốn dĩ chỉ là một chuyện nhỏ.” Kiều Mạch nhàn nhạt dời đề tài, “Tôi hôm nay tìm anh là có việc, đừng cho nhân cách thứ hai củ anh ra.”

Lời này vừa nói ra, lập tức làm cho Cố Nhan Tân nhân cách thứ hai sợ tới mức lùi về.

Cố Nhan Tân gật gật đầu: “Có chuyện gì cậu nói đi.”

“Tôi lần này tới tìm anh là có ý suy xét đến chuyện trước đó mà anh nói.” Kiều Mạch không nhanh không chậm mở miệng, “Giúp anh rời khỏi nơi này.”

Tinh thần Cố Nhan Tân chợ động, lưng lập tức thẳng, biểu cảm trên mặt cũng nghiêm túc theo, khí tràng cả người trong nháy mắt đã xảy ra biến hóa, trở nên nội liễm và thâm trầm hẳn.

“Cậu có ý tưởng gì?” Cố Nhan Tân mở miệng, thậm chí không hỏi Kiều Mạch vì sao giúp hắn, cũng không hỏi đối phương nghĩ như thế nào mà thông, càng không có suy nghĩ đối phương có phải dùng kế phản gián hay không, mà là thẳng đảo hoàng long, hỏi  cách mà lúc này Kiều Mạch nghĩ ra. 

“Hiện tại bệnh viện phán định anh là bệnh gì?” Kiều Mạch hỏi.

Cố Nhan Tân nói: “Nhân cách phân liệt, ảo giác ảo tưởng, khuynh hướng bạo lực, còn có một vài căn bệnh kỳ kỳ quái quái khác, tóm lại rất nhiều.”

Kiều Mạch hỏi: “Nếu anh từ giờ trở đi có biểu hiện tốt, phải mất bao lâu mới có thể đi ra ngoài.”

“Ít nhất phải nửa năm đến một năm.”

Trên thực tế, đây vẫn là ý tưởng tương đối lạc quan, suy xét đến bác sĩ chữa trị là người của Nguyễn Thanh, nếu hăn muốn ra ngoài thì cũng phải mất ba bốn năm.

Cố Nhan Tân có thể nghĩ đến, Kiều Mạch tát nhiên cũng có thể nghĩ đến, anh nhìn Cố Nhan Tân: “Chẳng lẽ không có biện pháp nào khác sao?”

“Chúng ta có thể thử một biện pháp khác.” Cố Nhan Tân* bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện. 

*: Theo nguyên văn là Nguyễn Thanh! Nhưng tui sửa lại, có lẽ tác giả viết sai. 

“Anh nói đi.”

“Ừm, chúng ta có thể trộm chạy ngoài…… Sau đó hạnh phúc, tiêu tiêu sái sái trở thành bạn đời hồng trần của nhau, đối rượu đương ca cộng……”

Kiều Mạch mặt không đổi sắc: “Cút.”

“Ơ.”

Chủ nhân Cố Nhan Tân cắt ngang: “…… Đến lúc đó tôi có thể trở lại công ty chủ trì đại cục, lúc này đây ta yêu cầu người của cảnh cục bảo vệ, Nguyễn Thanh tuyệt đối chơi không lại nổi đâu.”

Kiều Mạch đối với chuyện nhân cách thứ hai của Cố Nhan Tân tùy thời cắt ngang đã thành thói quen, anh nghe vậy nhướng mày: “Nghĩ thì rất tốt, nhưng tôi lại có một chút nghi hoặc.”

“Cậu cứ nói.”

“Anh nói lúc trước là bị ép phải vào, bởi vì anh có khuynh hướng công kích, nếu anh chạy ra, bọn họ không phải có lý do chính đáng bắt anh trở về sao?”

Cố Nhan Tân lắc đầu nói: “Cậu đã nghe qua bệnh viện mạnh mẽ bắt người trở lại chưa.”

Như thế, bản chất của bệnh viện tâm thần cũng chỉ là một bệnh viện mà thôi, tuy rằng lúc trước đưa Cố Nhan Tân  vào đây, nhưng chuyện trước kia  đã qua lâu như vậy, nhất định cũng sẽ không đem chuyện này để ở trong lòng.

“Nhưng……” Kiều Mạch đánh giá Cố Nhan Tân, “Tôi nghe nói anh lúc trước còn ở văn phòng tổng tài học sủa như ‘cún’?”

Khoé miệng Cố Nhan Tân vừa kéo, biểu cảm thiếu chút nữa băng lạnh, hắn mặt vô biểu tình nhìn Kiều Mạch: “Đúng vậy, tôi học sủa như ‘cún’, thì sao!”

Kiều Mạch:……

“Gâu gâu gâu!” Cố Nhan Tân tiếp tục làm mặt vô cảm, “Vừa lòng chưa?”

Kiều Mạch:……

Kiều Mạch ấn ấn ấn đường: “Đây là nhân cách thứ hai?”

“…… Là chủ nhân.”

“Đừng giả vờ.” Kiều Mạch nhìn thấu. 

“Ơ.”

Nhân cách chính của Cố Nhan Tân lại lần nữa online, thực hiển nhiên hắn đối với hết thảy chuyện này đều thập phần rõ ràng, bởi vì giờ phút này mặt Cố Nhan Tân đều đỏ, tâm can cảm thấy nhân cách thứ hai thật là mất mặt.

“Tôi là bị hạ thuốc, một loại thuốc ức chế gây ảo giác, uống vào khiến tôi gặp ảo giác.”

Kiều Mạch nhướng mày: “Anh ảo giác mình là một con cún à?”

“…… Nguyễn Thanh cũng uống.” Cố Nhan Tân vội vàng mở miệng vãn hồi hình tượng, “Ảo giác của gã chính là một cái máy hút bụi!”

Kiều Mạch:……

Cái công ty này sớm hay muộn cũng phá sản thôi.

Cố Nhan Tân đông cứng dời đề tài: “Ừm, tóm lại, chúng ta phải trốn ra ngoài.”

“Mang tôi theo với.” Bên cạnh bỗng nhiên thò ra một cái đầu bóng lưỡng, vẻ mặt dữ tợn, thoạt nhìn thật hung thần ác sát.

Kiều Mạch và Cố Nhan Tân hoảng sợ, nhưng sau khi thấy rõ đối phương là ai, Cố Nhan Tân lại thở dài nhẹ nhõm: “Mi qua một bên chơi đi.”

“Đừng mà.” Đại hán làm nũng, “Dẫn người ta cùng đi đi.”

Kiều Mạch nổi da gà toàn thân.

Cố Nhan Tân có định lực rất mạnh, mặt không đổi sắc nói: “Không đưa mi theo được.”

“Gia gia sẽ lái tàu ngầm.” Đại hán rất nghiêm túc, “Người ta là là tiểu lão thử đó nha.”

Kiều Mạch:……

“Tiểu lão thử, ta tìm được đậu phộng, lại đây ăn đi.” Ở xa, trên mặt đất là một cụ già đang cười tủm tỉm vẫy vẫy tay, sau đó chỉ chỉ vào mông người phía trước, “Thật lớn nha.”

“Tiểu Yến Tử, ta tới!” Đại hán hoan hô nhảy nhót, lập tức đem chuyện của Kiều Mạch và Cố Nhan Tân vứt sau đầu, nhào tới.

“Tiểu Yến Tử! Tiểu Yến Tử ngươi ở đâu ni! Ta là Tử Vi a! Ngươi còn nhớ ta không!” Lại có một người bệnh phát điên chạy theo.

“Đúng là ngốc.” Thiếu niên phía sau km rất tự nhiên đẩy đẩy mắt kính, trong mắt hiện lên thần sắc khinh thường, “Đúng là đồ người ngoài hành tinh ngu muội vô tri.”

Kiều Mạch:……

“Viẹc sinh hoạt mỗi ngày của anh đều như thế này sao?” Kiều Mạch hỏi.

Cố Nhan Tân gật gật đầu, vẻ mặt ủy khuất: “Kiều Mạch, sờ sờ đi mà.”

“…… Tôi có thể hiểu anh vì sao lại bị tinh thần phân liệt.”

“Được rồ, nói chính sự.” Kiều Mạch gõ gõ bàn, “Cậu đổi Cố Nhan Tân trở về.”

“Em muốn cùng anh nói chuyện mà.” Cố Nhan Tân không vui.

“Thật không?” Kiều Mạch cười cười, “Nhưng tôi không muốn cùng cậu nói chuyện.”

Cố Nhan Tân ủy khuất offline.

“Bỏ trốn là phương pháp không thể thực hiện.” Kiều Mạch trực tiếp phủ định y tưởng này của đối phương, “Anh muốn ra thì tốt nhất vẫn nên có một lý do danh chính ngôn thuận thì tốt hơn.”

“Cậu cảm thấy về nhà thăm bạn cũ thì thế nào?”

Kiều Mạch bình tĩnh gật đầu: “Ừm, bệnh nhân tâm thần về nhà thăm bạn cũ, một lời không hợp vung tay đánh nhau, mắng đối phương là máy hút bụi, đầu đề rất không tồi.”

Cố Nhan Tân: “…… Cậu sao lại biết tôi suy nghĩ cái gì?!”

Kiều Mạch:……

“Tôi cảm thấy đầu tiên hẳn nên xuống tay từ chỗ bác sĩ của anh.” Ánh mắt Kiều Mạch bỗng nhiên có chút hoài nghi, “Anh trước kia thật sự là tổng tài?”

“Cậu bị ngu ngốc sao?” Cố Nhan Tân nhìn anh, “Loại vấn đề này nhìn không ra sao?”

Kiều Mạch: “…… Tôi chỉ cảm thấy anh thân là tổng tài, bên người tự nhiên lại không có một ai có thể tín nhiệm, không khác gì một đồng ruộng bỏ hoang.”

Cố Nhan Tân: “…… Tôi chỉ là…… Chỉ là trong khoảng thời gian ngắn trở tay không kịp.”

“Được rồi, vấn đề này không đáng thảo luận.” Kiều Mạch đổi đề tài, “Lúc trước tôi nói rồi, nên xuống tay từ chỗ bác sĩ của anh. Bác sĩ Lý là người Nguyễn Thanh, cho nên chúng ta cần làm đối phương thay đổi, biện pháp tốt nhất chính là dùng tiền mua chuộc.”

Cố Nhan Tân cười cười: “Không cần lo lắng, trợ thủ và tiểu hộ sĩ bên người đều là người của tôi.”

“…… Vậy anh còn không ra?”

“Mới có gần đây thôi.” Cố Nhan Tân bình tĩnh nói, “Trên thực tế trong khoảng thời gian này tôi vẫn luôn cố liên hệ người bên ngoài, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là rất mau là có thể ra ngoài.”

“Bao lâu?”

“Ước chừng một tháng.”

Kiều Mạch nhắm mắt lại nghĩ nghĩ: “Quá chậm.”

“Cậu hy vọng bao lâu?” Cố Nhan Tân nhướng mày.

Kiều Mạch mở to mắt, lẳng lặng nhìn Cố Nhan Tân: “Năm ngày.”

“Năm ngày.” Cố Nhan Tân nghiền ngẫm lặp lại lời Kiều Mạch một lần nữa, rồi sau đó trên mặt xẹt qua một mạt ý cười, “Tôi có thể.”

“Vậy là tốt rồi.”

Cố Nhan Tân lại nói: “Cậu muốn tôi ra gấp như vậy, chắc là vì Nguyễn Thanh?”

Kiều Mạch ừ một tiếng, cũng không nhiều lời.

Cố Nhan Tân cười cười: “Nếu như anh khẩn cầu em…… Mẹ nó, cái tên đầu đất này có thể câm miệng của mi lại hay không!”

Kiều Mạch:……

Kiều Mạch thiếu chút nữa không đuổi kịp ý nghĩ đối phương, người ta đều nói đầu óc của bệnh nhân tâm thần là biển, vậy đầu oc của Cố Nhan Tân chắc sắp thành Thái Bình Dương, như vậy quả thực là rất khó nói chuyện.

“Cố Nhan Tân, chúng ta phải nói chuyện giao lưu một chút.” Kiều Mạch lời lẽ chính đáng.

Ai biết Cố Nhan Tân lại nắm chặt lấy tay anh, liên tục gật đầu, vẻ mặt gấp không chờ nổi nhìn anh: “Đúng đúng đúng, chúng ta phải giao lưu quan hệ một chút, tốt nhất là giao lưu sâu sâu một chút.”

Kiều Mạch:……

“Tôi có một câu chuyện, tôi sẽ kể ngắn thôi, Long Dương một trăm lẻ tám thức……”

“Con mẹ nó mi học từ đâu ni?” Trong miệng Cố Nhan Tân lại thốt ra tới một câu, “Ta chưa thấy qua Long Dương một trăm lẻ tám thức.”

“Mi quản ta!”

“Mi lấy miệng ta nói nói như vậy, ta có thể mặc kệ sao!”

“Đây cũng là  miệng ta!”

“Nó làm miệng ta đã hai mươi mấy năm, làm miệng mi mới có nửa năm!”

“Nói bậy, rõ ràng là 9 tháng 17 ngày!”

“Cái gì, là mi tự nhiên lúc ấy xuất hiện?”

“Cái đồ ngu ngốc nhà mi, ai muốn làm đồ ngu như mi!”

“……”

“……”

Kiều Mạch:…… Ta cứ lẳng lặng nhìn mấy người cãi nhau đi. 

Chờ đến hai người…… Hai nhân cách cãi nhau xong, Kiều Mạch đã mơ màng sắp ngủ.

Chủ nhân cách bởi vì không cãi lại được với nhân cách thứ hai, nên lúc này đã offline. 

Cố Nhan Tân nắm lấy bàn tay Kiều Mạch sờ sờ: “Kiều Mạch, chúng ta đi ra ngoài chơi một lúc được không?”

Kiều Mạch bị động tác của cậu làm cho bừng tỉnh, rút tay mình về: “Chơi cái gì?”

“Chơi trò chơi hai người.”

“……” Kiều Mạch mặc kệ cậu, nhìn đồng hồ, thời gian đã không còn sớm, một lúc nữa sẽ qua thời gian bọn họ tự do hoạt động, cho nên Kiều Mạch đứng lên, “Cậu ở bên trong này nỗ lực, tôi cũng ở bên ngoài nỗ lực, tranh thủ để sớm ra ngoài.”

“Em đã biết.” Thanh âm Cố Nhan Tân một lần nữa khôi phục bình tĩnh, cậu cũng có thói quen tính đi theo nên đứng lên, nhìn Kiều Mạch, trên mặt cậu bỗng nhiên hiện lên một mạt xấu hổ, do dự một chút, cậu liền bày ra một bộ hung ác, bắt lấy cổ áo Kiều Mạch, định nhảy lên vai anh.

Kiều Mạch phản xạ tung một quyền, “Phanh” một tiếng đấm lên vành mắt Cố Nhan Tân, người sau nằm trên đất dang tay hình chữ X, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

“…… Khụ, thật ngại quá, thói quen.” Kiều Mạch rất ngại, bước nhanh đến xoay người kéo cậu dậy.

“Em ngã rồi.” Cố Nhan Tân ủy khuất.

“…… xin lỗi.”

“Ôm ôm thì người ta mới dậy được.” Cố Nhan Tân tiếp tục ủy khuất.

“…… Ở bệnh viện không thiếu xe đẩy.”

“Em mặc kệ em mặc kệ.” Cố Nhan Tân nhìn anh, “Ôm kiểu công chúa mới chịu cơ.”

Bên này té ngã, người chung quanh cũng không phải là người bình thường, tất cả mọi người đều làm như không có việc gì, hộ sĩ cách rất xa cũng không thấy được, Kiều Mạch lại kéo, đối phương vẫn nằm trên mặt đất không đứng dậy, bất đắc dĩ đành phải nói: “Cậu nằm thì tôi bế kiểu gì, cậu đứng lên tôi mới tiện chứ.”

“Thật sao?” Cố Nhan Tân hoả tốc bò dậy, “Mau! Bế người ta đi!”

Kiều Mạch yên lặng thu tay, xoay người rời đi.

Cố Nhan Tân:…… Đại lừa đảo……

Về đến nhà, Kiều Mạch phát hiện có hai cuộc gọi mình chưa bắt, một là cảnh sát Lý, một là Nguyễn Thanh, anh nghĩ nghĩ, ánh mắt đảo quanh thùng giấy nhỏ, cuối cùng vẫn không kéo số của gã vào danh sách đen.

Nguyễn Thanh có lẽ chưa xong với chuyện này, Kiều Mạch lấy cho mình một chén nước, chậm rãi nghĩ, thực lực đối phương so với trong tưởng tượng của anh còn lớn hơn, ngồi chờ chết không phải tính cách của anh, chủ động xuất kích mới là quan trọng nhất, hiện tại anh đã cùng Cố Nhan Tân đạt thành hợp tác.

Bỏ đi mấy khuyết điểm ngoài ý muốn, Cố Nhan Tân này tổng thể xem ra vẫn không tồi, đối với anh không có gì uy hiếp, có chuyển biến tốt là được, ở chung cũng tương đối thoải mái.

Kiều Mạch xoa xoa ấn đường, gần đây cũng không có sự kiện gì nổi bật.

Nhưng mặc kệ thế nào, mong chuyện này cuối cùng sẽ phát triển theo một hướng tốt. 

Đang tự hỏi, di động lại vang lên.

Kiều Mạch nhìn điện thoại, là cảnh sát Lý gọi tới. 

Trong lòng xẹt qua một tia nghi hoặc nhàn nhạt, cảnh sát Lý đối với anh dường như rất nhiệt tình, nhưng tia nghi hoặc này rất nhanh đã bị anh vứt ra sau đầu, rốt cuộc đối phương là cảnh sát, quan tâm một chút cũng là chuyện bình thường.

“Cảnh sát Lý, đã trễ thế này có chuyện gì sao?”

Bên kia hơi chút trầm mặc một chút: “Tôi hôm nay thấy anh đi Duyệt Đại.”

Kiều Mạch ừ một tiếng: “Tôi qua đó có việc.”

“Tìm Trác Tuấn Vũ…… Hay là Đinh Thu Vinh?”

“Không phải, là một người khác.”

Bên kia bỗng nhiên phát ra một tiếng ang ồn ào, ngay sau đó vang lên thanh âm cảnh sát Lý, thanh âm trầm thấp mang theo một cổ kỳ dị, làm Kiều Mạch tan lực chú ý. 

Sau đó anh liền nghe thấy thanh âm microphone dần dần mờ ảo.

“Cũng là một…… Bệnh nhân tâm thần sao?”

Ngày 17/09/2016. Thứ Bảy. Tình

Hôm nay, tôi phát hiện trường hợp thứ tư.